Buổi sáng hôm sau, sau khi tỉnh giấc. Mộc Na vệ sinh cá nhân rồi đi xuống đại sảnh. Ánh mắt cô dừng lại ở phía Mộc Nư.
Cô ta ngồi bắt chéo hai chân. Trên tay lắc nhẹ tách trà nóng. Còn Kinh Lan bà ta ngồi vẫn luôn khẽ an ủi: "Mộc Nư, hay thôi. Con nhường nó lần này, biết đâu nó lại giúp Mộc gia chúng ta lên tiên thì sao?".
Cô ta không ngần ngại đập ly trà nóng xuống sàn. Rồi hét lớn: "Con không cần biết. Lúc trước đâu có thế này, con luôn là trọng điểm. Mọi người đều chú ý đến con, nịnh hót con. Nhưng bây giờ thì sao?".
"Hai người có chuyện gì mà xôn xao quá vậy. Trời ơi, tách trà bị bể ra rồi. Người đâu mau dọn nó đi, để đại tiểu thư dẫm vào là các người xong đời rồi!". Mộc Na bước tới, khuôn mặt có chút vô tội nhưng lời nói và nụ cười lại tỏ vẻ khinh biệt.
"Mày còn dám đến trước mặt tao sao?".
Cô ngồi xuống, khẽ rót trà nóng ra ly: "Chị nói thế là sao chứ?. Em đâu có làm gì, nếu trách thì trách bản thân chị không được đẹp hơn em".
"Mộc Na, mày quá lắm rồi. Mẹ, nó...".
"Được rồi, Mộc Na... Con có cần sắm thêm đồ không?. Mẹ đưa con sắm ít đồ mới nhé?".
Mộc Nư kéo tay Kinh Lan, vẻ mặt ấm ức. Đôi mắt rưng rưng nước mắt: "Mẹ, nó làm gì có quyền mua đồ mới chứ?."
"Em yêu, anh không ngờ là em phải chịu ấm ức đến nổi không có quyền mua đồ mới đấy. Hay là để anh đưa em đi mua nhé?".
Một dáng người quen thuộc. Với bộ comple màu xanh đen, một chiếc cà vạt màu xanh. Dáng người cao ráo, thêm một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào bóng dáng ấy lại tô điểm hơn cho khuôn mặt đẹp trai.
Mộc Na liền đứng lên, cô chạy đến bên hắn. Hai tay năm lấy tay hắn: "Phong!".
Kinh Lan trợn to mắt nhìn rồi nở nụ cười: "Hàn...Hàn tổng?. Cơn gió nào đã mang ngài đến đây thế?".
Mộc Nư cau mày liền chạy đến, cô ta nắm lấy tay Mộc Na kéo mạnh ra: "Sao mày dám chạm vào Hàn tổng chứ?".
'Cô... Cô nghĩ tôi vẫn ngu ngốc như lúc đó sao?'. Mộc Na nhếch mép cười nhẹ rồi ngã ra sàn: "Á...".
Mảnh sành của tách trà chưa được dọn dẹp găm vào tay cô. Hàn Phong nhìn những giọt máu từ tay cô dần rỉ ra. Tim hắn thắt lại, đôi lông mày cau chặt. Hắn lao đến đỡ cô ngồi lên ghế:
"Mộc Na, em không sao chứ?".
Mộc Như tỏ vẻ ấm ức, đôi mắt đỏ hoe: "Phong, chị ấy không cố ý đâu. Chỉ là em không giữ được thăng bằng thôi!".
Ánh mắt hắn dần tỏa ra sát khí, hắn đứng lên.
"Hàn tổng, tôi không làm gì hết. Mộc Na, mày đang diễn kịch. Sao mày lại làm thế với tao chứ?".
Đặt lên mặt cô ta một cái tát thật mạnh. Mộc Nư ngã ra sàn, những mảnh thủy tinh găm trực tiếp lên mặt cô ta: "Á...".
Một tiếng hét dữ dỗi vang lên. Cô ta sờ lên mặt mình, từng giọt nước mắt rơi xuống xen lẫn nhưng giọt máu: "Mặt...mặt của mình. Mẹ, mặt của con!".
Kinh Lan sợ hãi ngồi bệt xuống sàn nước mắt rơi như suối: "Hàn tổng, xin thứ lỗi. Nó không hiểu chuyện, ngài lượng thứ bỏ qua cho!".
"Đụng đến người phụ nữ của tôi?. Cô có gan lắm đấy!".
Bà ta quỳ lên rồi khóc nức: "Mộc Na, coi như mẹ cầu xin con!. Chị con không cố ý mà, con tha thứ cho nó đi. Con muốn gì mẹ cũng cho con hết!".
"Phong, bỏ qua đi!. Chị ấy không cố ý". Cô nhìn tay mình mà giọng khàn chua sót. 'Xem ra kĩ thuật diễn của mình không quá kém nhỉ?'.
Hàn Phong quay đầu, rồi đỡ lấy cô: "Đi nào, anh đưa em đến bệnh viện!".
"Không cần đâu, vết thương nhỏ. Em tự xử lý được!".
"Nghe lời anh, nếu không điều kiện của em...".
"Đừng, em nghe lời anh!".
Mộc Nư hai tay nắm thành quyền, hai hàng nước mắt chảy liên tục. Cô ta đau đớn, khuôn mặt bị hủy vì cái tát đó, nỗi ô nhục này sao cô ta có thể nhắm mắt cho qua được.
"Mộc Nư, con không sao chứ?. Đến bệnh viện thôi".
"Bà cút đi, tại sao chứ?. Tôi không phải con bà sao?. Tôi bị thế này mà bà vẫn lo cho thứ tiền tài danh vọng ấy sao?".
"Mộc Nư...con, sao con có thể nói như thế với mẹ chứ?. Mẹ đã phải bỏ thanh danh quỳ xuống trước mặt chính đứa con của mình cầu xin để cứu con một mạng đấy".
"Phải, bà đúng còn tôi sai!. Mộc Na, tao thề không giết mày tao không làm người".
Hàn Phong mở cánh cửa xe ra, cô nhẹ nhàng ngồi vào trong. Mộc Na nhếch mép cười, rút mảnh thủy tinh đó ra: "Cảm ơn anh đã hợp tác!".
"Mộc Na, kĩ thuật diễn của em không tệ đấy!. Nên đi thi ".
"Cảm ơn, quá khen rồi!. Đúng ra dự định của tôi là một vết thương nhỏ thôi để họ ra đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ có vẻ như dự định đó bỏ đi rồi!".
Hàn Phong nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau: "Chỉ cần là thứ em muốn, anh nhất định sẽ cho em".
"Đa tạ nhé!". Cô khoác hai tay lên cổ hắn, cô chủ động hôn lên môi hắn. Một nụ hôn nhẹ thoáng qua, nhưng nó khiến trái tim hắn như ngừng đập. Cảm giác hiện tại mà hắn vừa cảm nhận được đó.
'Cô ấy?. Có thật sự là đã trùng sinh hay không?. Sao, lại hôn mình?'.
'Cứ tận hưởng nó đi, bởi vì thứ tôi cần nhất là cái mạng này của... Anh!'.