Uyên vương gia ngồi uống trà cảm thấy lòng ngứa ngứa hoàn toàn hay biết mình sắp bị đưa lên thớt làm thịt cho heo ăn! Một con heo cực háo sắc!
...
Thái hậu nghi ngờ chốc lát, mặt không biểu tình đáp: "Được, trở về chờ thánh chỉ. Hoa nha đầu, ngươi trưởng thành rồi, suy nghĩ thấu đáo hơn, thái hậu ta cũng không thể bao bọc ngươi mãi, thôi, ta để ngươi tự lập từ từ."
Ý tứ rõ ràng, từ đây nàng sẽ không còn được thái hậu cho dựa. Không sao, tiểu xinh đẹp ta tự lập được a!
"Đa tạ thái hậu suốt quãng thời gian qua độ lượng, chiếu cố Hoa Hoa. Hoa Hoa vẽ bức mẫu đơn nở rộ mong thái hậu liếc mắt chút ạ. Hoa Hoa không phiền người nghỉ ngơi nữa, xin lui." Hình Hoa Hoa nói xong mang bức tranh đến tay ma ma rồi bước ra, rời khỏi tầm mắt thái hậu.
Bức tranh mở ra, bốn chữ Mẫu Đơn Rơi Lệ đập vào mắt thái hậu đầu tiên, thái hậu âm thầm quan sát tỉ mỉ, dòng chữ đơn sơ mang theo một chút tùy hứng mà viết, hai chữ lệch, hai chữ thẳng, mỗi chữ lên xuống như mặt nước sóng sánh, đóa mẫu đơn không phải ở trên từ cây mà là ở giữa hồ, những đóa mẫu đơn đọng nước, trôi nổi giữa bề mặt nước xanh biếc, giọt nước ở mỗi đóa hoa mẫu đơn thật như nó đang khóc, quả giống tên Mẫu Đơn Rơi Lệ.
Nét bút không hoa mị lại mang chân thực, phía trái còn thêm dòng chữ:
Mẫu đơn rơi lệ
Tuyết ngừng rơi
Hoa ngừng nở
Mẫu đơn vì ai
Mà khóc than
Mưa rơi hòa lệ sầu
Mẫu đơn khóc thương ai
Để rồi từng ngày trôi
Mẫu đơn dần tàn phai.
...
"Cất đi." Giọng thái hậu mang theo hài hòa, ma ma gấp lại bức tranh cẩn thận mới đem đi.
Một bức tranh đẹp có thể lấy lòng bà ta dễ thế? Nhưng có lẽ đây là quà, Hình Hoa Hoa không có ý gì khác, tâm tư gì. Xem ra đành để Hành Liên Uyên thiệt.
...
Trong xe ngựa hoa lệ, một thân y phục màu cam chỉnh tề, tay hơi gầy, bàn tay cầm một miếng ngọc bội tinh xảo, trên khắc chữ Phi. Tóc đen óng mượt buộc thành đuôi ngựa, đuôi tóc rơi xuống dán vào gương mặt tuấn lãng của hắn, hàng lông mày khẽ nhíu, đôi mắt đen phủ tầng ưu sầu bị lông mi dài che khuất đi, mũi thẳng tắp nhẹ hít thở, Hai cánh môi mím lại tạo thành đường thẳng ngang, thanh nhã, ôn hòa, thêm gì đó phong lưu từ người hắn thoát ra làm người nhìn mê mẩn.
Hắn chính là Uyên vương gia, đệ nhất mỹ nam kinh thành, lệ độ, ôn nhu, đối với dân chúng là thương yêu tuyệt đối.
Bỗng tiếng hét lọt vào tai hắn, "Aaa... cứu mạng! Ta bị chó đuổi à nhầm, là chó cắn... không không, cả hai mới đúng! Nói chung cứu mạng ta! Aaa..." Tiếng hét kinh thiên động địa của Hình Hoa Hoa vang vọng.
Nàng vừa chạy vừa hét, y phục và tóc rối tung rối mù, hai cánh tay nhỏ bé giơ lên cao, sau nàng là một con chó đen kích cỡ bằng nửa người nàng, răng nanh sắc nhọn chìa ra, phía mông nàng đã bị nó cắn rách một lỗ khá to, may chưa cắn vào thịt mông. Nhìn nàng còn đâu xinh đẹp, thục nữ, tiểu thư khuê các.
Hình Hoa Hoa đang đi trên đường thấy một con chó đen, nó nhìn nàng, nàng liếc nó một cái rồi đi qua nó thế thôi nhưng con chó này hình như tới tháng! Liếc một cái thôi mà nó nỡ lòng nào cắn mông nàng một cái, rồi đuổi nàng quanh thành, tính ra nàng đã chạy hơn hai mươi phút rồi.
Sao số nàng nhọ hơn màu đen của nó vậy? Đậu xanh rau má! Đời này nàng thề là nàng sẽ ghét chó suốt đời!
Chết mịa, đại ca chó đen sắp đuổi tới rồi! Mau chạy!
"Có chuyện gì?" Giọng hắn bên trong xe ngựa truyền qua.
Nô tài cung kính đáp: "Có một cô nương bị chó đuổi ạ."
Hắn nghe xong khóe miệng giật vài cái.
Chó đuổi? Cô nương này nghịch dại à? Sao bị chó đuổi chứ?
(Gặp nhau thôi mà cũng phải nhọ. Ai hóng chương mới thì cmt và đề cử truyện để ta có thêm động lực!)