Sáng hôm sau,
Diệp Hoan thức dậy ở trên giường của Ngôn Thần nhưng lúc cô tỉnh dậy đã không còn thấy anh nằm bên cạnh nữa. Ngôn Thần đã rời đi từ sáng sớm, lúc đó anh còn tranh thủ thay bộ đồ mới cho Diệp Hoan, đúng là một người đàn ông hết sức tâm ý.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Diệp Hoan liền mở cửa phòng bước ra ngoài. Ai ngờ, đúng lúc đó cô chạm mặt Dương sư phụ và vệ sĩ của ông ấy. Thấy Diệp Hoan đi ra từ phòng Ngôn Thần, Dương sư phụ lộ rõ sự không thoải mái ở trên nét mặt.
"Dương sư phụ…" Diệp Hoan lễ phép, cúi đầu chào.
Dương sư phụ định cứ thế rời đi nhưng trong thâm tâm ông ấy vẫn muốn nhắc nhở Diệp Hoan phải mau chóng rời xa Ngôn Thần, nên ông ấy đã không ngại nói thẳng với cô:
"Có vẻ cô coi lời tôi nói không ra cái gì nhỉ?"
Diệp Hoan giật mình, ngơ ngác:
"Ý Dương sư phụ là sao ạ? Người vẫn còn muốn tôi rời khỏi Ngôn Thần ư?"
Dương sư phụ quay sang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:
"Thế cô nghĩ lời Dương Tiễn này nói ra chỉ để trưng bày thôi sao? Tôi đã nói rồi, trước khi để tôi phải ra tay thì cô nên biết điều một chút. Rời xa Ngôn Thần là tốt cho cả cô và nó, đó chính xác là một sự lựa chọn hoàn hảo."
"Dương sư phụ, cho dù người có nói như thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa anh ấy." Diệp Hoan quả quyết.
"Hừ… rồi đến một lúc nào đó, cô sẽ hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình."
Nói xong, Dương sư phụ cùng vệ sĩ rời khỏi dinh thự Phượng Hoàng. Lời ông ấy nói vô cùng chắc nịch, cứ như thể ông ấy biết trước được tương lai Diệp Hoan sẽ hối hận thật vậy.
Dương sư phụ không ưa cô, không phải vì cô đã làm những chuyện khiến ông ấy không vừa ý. Mà Diệp Hoan chính là con gái của Diệp Minh - kẻ 5 năm trước đã phản bội tổ chức Phượng Hoàng Lửa. Những kẻ phản bội tổ chức đều có kết cục là chết, nhưng chỉ không ngờ nhiệm vụ hôm đó của Ngôn Thần lại là sát hại cả Diệp Gia.
Ở dưới nhà, khi Lâm Tiêu đang dọn dẹp một số loại sách để mang lên phòng Ngôn Thần thì vô tình đụng phải Dương sư phụ. Cậu ấy chưa kịp xin lỗi thì đã bị đám vệ sĩ của Dương sư phụ quát tháo:
"Này, sao còn đứng đực ra đó? Đụng phải Dương sư phụ thì phải xin lỗi đi chứ?"
Lâm Tiêu sợ hãi vội vàng cúi đầu:
"Xin… xin lỗi Dương sư phụ."
Dương sư phụ vốn dĩ không muốn đôi co nên ông ấy cũng không để tâm đến chuyện này. Sau khi Lâm Tiêu xin lỗi, Dương sư phụ đã nhanh chóng rời khỏi.
Không hiểu sao nhưng Lâm Tiêu có cảm giác người tên "Dương sư phụ" này có gì đó rất đáng sợ, từ ánh mắt cho tới điệu bộ đều vô cùng đáng sợ. Mải suy nghĩ về Dương sư phụ mà Lâm Tiêu suýt nữa thì quên mất nhiệm vụ của mình. Cậu ấy vội vàng bê số sách trên tay lên phòng của Ngôn Thần, để đặt chúng vào kệ tủ của anh như lời anh đã dặn.
Lúc Lâm Tiêu bước vào phòng Ngôn Thần thì cậu ấy đã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự ngăn nắp và sạch sẽ của căn phòng này. Họa tiết giản dị nhưng bắt mắt, đồ đạc đơn giản nhưng rất quý giá, tất cả mọi thứ có trong căn phòng này đều là đồ có giá trị lớn.
Lâm Tiêu bước đến kệ tủ của anh, cẩn thận đặt từng quyển sách lên ngăn tủ. Xong xuôi, cậu ấy liền nhanh chóng rời khỏi phòng nhưng không may va phải chiếc bàn đặt ngay ở đó. Số giấy tờ trên bàn vô thức bị rơi xuống đất, Lâm Tiêu hốt hoảng cúi xuống nhặt chúng lên. Trong lúc nhặt, Lâm Tiêu bỗng nhìn thấy tờ giấy bên ngoài ghi chữ "kết quả giám định ADN", vì quá tò mò nên đã nhặt lên để xem thử.
"Mẫu một Diệp Hoan, mẫu hai Lâm Tiêu, xác suất có quan hệ huyết thống là 99,5%… Cái… cái gì thế này?"
Lâm Tiêu đọc dòng chữ ở cuối của tờ giấy giám định ADN rồi há hốc miệng ngạc nhiên. Những gì ghi trong tờ giấy này đều là thật sao? Nếu là sự thật thì có nghĩa Lâm Tiêu... chính là Diệp Hiên - em trai của Diệp Hoan ư?
Hai tay của Lâm Tiêu bắt đầu run run, cả người cũng không đứng vững. Sự thật này là một bất ngờ lớn khiến Lâm Tiêu nhất thời chưa thể tin được.
"Mình… mình là em trai của chị Diệp Hoan? Mình chính là Diệp Hiên? Mình không phải Lâm Tiêu?"
Đầu óc của Lâm Tiêu bỗng quay cuồng như muốn nổ tung giữa những suy nghĩ hỗn loạn ấy. Cậu ấy vô thức ôm chặt lấy đầu, cơn đau nhói bỗng dưng ập tới khiến Lâm Tiêu mặt mày nhăn nhó. Những kí ức đã bị lãng quên đột ngột xuất hiện trong đầu Lâm Tiêu, dồn dập ùa về khiến Lâm Tiêu không chịu được mà ngã quỵ xuống mặt đất. Cậu ấy dựa lưng vào bàn, hai tay ôm chặt lấy đầu, cố gắng nhớ lại toàn bộ kí ức.
Những hình ảnh thân thuộc khi Diệp Hiên còn nhỏ, quanh quẩn bên cạnh ba mẹ và chị gái là kia ức đầu tiên mà Lâm Tiêu nhớ lại. Rồi đến trận thảm sát của cả gia đình, Lâm Tiêu cũng dần dần nhớ ra.
Lúc ấy, Lâm Tiêu… à không, phải là Diệp Hiên, mới chỉ 14 tuổi. Chứng kiến cảnh ba mẹ bị sát hại ngay trước mắt nhưng lại không thể làm gì đã khiến Diệp Hiên vô cùng hoảng loạn. Cậu bé ấy chỉ biết khóc và khóc, ôm nỗi hận thù rồi chạy đi, chạy thật xa để bám lấy cơ hội sống sót rồi một ngày nào đó quay lại trả thù. Trong lúc chạy trốn, Diệp Hiên đã vô tình bị xe tông phải, may mắn thoát chết nhưng cậu ấy lại quên hết toàn bộ kí ức. Diệp Hiên được gia đình họ Lâm đem về làm con nuôi, đặt cho cái tên Lâm Tiêu rồi nuôi cậu ấy ăn học. Đến năm Diệp Hiên 18 tuổi thì ông bà Lâm không may qua đời, bên cạnh không còn người thân nên Diệp Hiên phải một mình trang trải kiếm sống.
Kí ức đã quay trở về, Diệp Hiên cũng đã quay trở về. Tuy cha mẹ đã bị sát hại nhưng Diệp Hiên vẫn còn chị gái, cậu ấy không thể chờ được nữa, cậu ấy phải đi nhận chị ngay bây giờ.
Diệp Hiên vội vàng vùng dậy, cầm theo tờ xét nghiệm ADN theo cùng. Sau khi chạy đến phòng của Diệp Hoan, Diệp Hiên đã không ngăn nổi những giọt nước mắt hạnh phúc, nó cứ thế rơi lã chã xuống không ngừng.
"Chị…"
Diệp Hoan vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Hiên khóc, cô vô cùng ngạc nhiên và cũng có chút lo lắng. Như phản xạ tự nhiên của một người chị gái, Diệp Hoan đã chạy đến bên Diệp Hiên, đưa tay lau nước mắt cho cậu ấy.
"A Tiêu, em làm sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Diệp Hiên đột ngột ôm chầm lấy Diệp Hoan, sau 5 năm xa cách, cuối cùng chị em cũng có thể trùng phùng. Diệp Hiên vừa khóc vừa nói:
"Chị, em là Diệp Hiên, Diệp Hiên em trai của chị đây."
Những lời Diệp Hiên nói khiến Diệp Hoan vô cùng bất ngờ nhưng cô cũng không ngạc nhiên cho lắm vì trước đây cô đã từng nghĩ Lâm Tiêu chính là Diệp Hiên.
"Em… em vừa nói cái gì?"
Diệp Hiên vội vàng đưa tờ giấy xét nghiệm cho Diệp Hoan xem qua, đồng thời nói với cô:
"Em đã nhớ hết rồi, nhớ lại tất cả mọi chuyện. Em chính là Diệp Hiên, còn chị là chị gái của em, cả việc ba mẹ đã bị sát hại nữa… em… em đã nhớ lại hết rồi."
Kết quả xét nghiệm ADN ở đây cùng với việc Diệp Hiên đã lấy lại kí ức, Diệp Hoan đương nhiên cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Cô không ngờ có thể gặp lại em trai trong hoàn cảnh như thế này, đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, em trai ở ngay bên cạnh vậy mà cô còn không nhận ra.
"Diệp Hiên, đúng là em rồi, chị nhớ em quá! Đã 5 năm rồi, em sống như thế nào? Có tốt không?"
Chị em nhận lại nhau, đúng là một khung cảnh đầy xúc động. Trước loạt câu hỏi của Diệp Hoan, Diệp Hiên đã đỡ cô ngồi xuống, từ từ kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Diệp Hoan nghe xong thì cảm thấy thật may mắn, may mắn vì ông trời đã có mắt, không chỉ cứu sống được em trai cô mà còn giúp cô nhận lại em trai.
Diệp Hoan cứ ngỡ sẽ không bao giờ tìm được Diệp Hiên, nhưng nay em trai cô đã quay trở về rồi, đúng là hạnh phúc ập tới một cách không ngờ được.
…
Hôm sau,
Chuyện Diệp Hoan nhận lại em trai, vốn dĩ cô định nói cho Ngôn Thần biết nhưng có một điều lạ là cả đêm hôm qua, Ngôn Thần không trở về. Cô nghe vệ sĩ nói là Ngôn Thần nhận lệnh của Dương sư phụ nên mới rời khỏi thành phố để giải quyết chút chuyện. Anh không báo trước điều này cho cô biết là để cô khỏi lo lắng nhưng điều này lại khiến cô nghĩ rằng Dương sư phụ đang cố tách cô ra khỏi Ngôn Thần.
Diệp Hoan muốn giải quyết rõ ràng vấn đề này với Dương sư phụ. Nên khi biết được Dương sư phụ đang ở đại điện Phượng Hoàng, cô đã không ngần ngại sang đó. Đại điện Phượng Hoàng được canh gác nghiêm ngặt, người ngoài rất khó tiến vào nhưng Diệp Hoan lại là ngoại lệ. Vì lệnh của Ngôn Thần nên vệ sĩ canh gác ở đây không một ai dám cản cô hay ngăn cô bước vào trong, mặc dù Dương sư phụ đang bàn chuyện với tứ đại tiền bối.
Bên trong đại điện,
Dương sư phụ đã kể hết sự lo ngại của ông ấy cho tứ đại tiền bối biết. Ai nấy nghe xong cũng đều thở dài lo lắng, không chỉ lo cho Ngôn Thần mà còn lo cho an nguy của tổ chức.
[Tứ đại tiền bối gồm có gia chủ của bốn gia tộc nổi tiếng: Ninh tiền bối (Ninh Gia), Mạc tiền bối (Mạc Gia), Lệ tiền bối (Lệ Gia) và Cửu tiền bối (Cửu Gia).]
Diệp Hoan đã đến gần cửa chính của đại điện, nhưng lúc cô chuẩn bị đặt chân bước vào trong thì vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của Dương sư phụ và tứ đại tiền bối. Câu nói của ông ấy đã khiến Diệp Hoan lùi lại, cô đứng nép ở bên ngoài để nghe hết những lời ấy.
"Diệp Hoan là con gái của Diệp Minh - kẻ đã phản bội tổ chức của chúng ta. Không chỉ có thế, cô ta còn đang chiếm được trái tim của Ngôn Thần, cô ta sẽ khiến thằng bé sao nhãng việc của tổ chức. Và quan trọng hơn hết, nếu như Diệp Hoan phát hiện ra Ngôn Thần là người đã giết hại cả gia đình cô ta thì mọi chuyện... sẽ rất phức tạp!"