Diệp Hoan vùng vẫy tay chân loạn xạ, bên trên thì đấm vào lưng của anh, còn bên dưới thì đạp vào bụng anh. Cho dù cô có dùng sức mạnh như thế nào thì với cái lực yếu ớt của cô cũng chẳng thể khiến Ngôn Thần đau được, huống hồ là bắt anh thả cô xuống.
Bịch!
"Á!"
Diệp Hoan bị anh ném xuống giường, cả người cô co rúm lại, gương mặt nhăn nhó lại vì đau. Mặc dù đệm giường rất êm nhưng khi bị ném một cách mạnh bạo như thế thì vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
Ngôn Thần vội vàng hạ thân xuống, định đè cô xuống mặt giường nhưng ai ngờ thân thể nhỏ bé kia đã kịp vùng dậy. Cô chống hai tay ra đằng sau, lết mình lùi lại, vừa lùi vừa nhìn anh, cô nói:
"Anh tính làm gì hả? Mau tránh xa tôi ra."
Ngôn Thần cũng từ từ tiến gần đến phía cô. Anh chậm rãi trèo lên giường, đưa tay tóm lấy hai tay của cô.
"Bỏ tôi ra…"
"Hoan Hoan, nếu em không muốn bị trói lại thì ngoan ngoãn chút đi."
Nghe Ngôn Thần nói vậy, Diệp Hoan bỗng dưng không vùng vẫy nữa. Chớp thời cơ, anh nhào người đến, đè cô xuống dưới giường. Hai tay của cô bị anh giữ cố định trên đỉnh đầu, còn hai chân thì bị chân của anh kẹp chặt, Diệp Hoan bây giờ chẳng khác gì một chú thỏ con bất lực.
"Ngôn Thần, tôi tới phòng anh là để tìm anh nói chuyện chứ không phải làm ấm giường cho anh."
"Ồ…nhưng tôi lại muốn nói chuyện với em theo kiểu này."
"Đại ma đầu, mau thả tôi ra!"
Diệp Hoan gắng gượng dùng hết sức lực để cố thoát khỏi vòng vây của anh. Nhưng với tình thế hiện tại của cô, cô chỉ có thể ngọ nguậy cơ thể được một chút. Chính vì hành động tưởng chừng như bình thường này đã vô tình làm bùng lên ngọn lửa dục vọng của Ngôn Thần.
Anh giữ hai tay của cô bằng một tay, tay còn lại thì men theo đường cong mềm mại của cơ thể cô xuống bên dưới. Vì váy cô mặc là dạng thân liền váy nên anh không tìm được nút cởi của chiếc váy.
"Hoan Hoan, tôi không biết cởi chiếc váy này như thế nào cả."
Ngôn Thần nhăn nhó mặt mày, anh thật muốn cởi bỏ chiếc váy rườm rà đang che chắn đi cơ thể mĩ miều của thiếu nữ kia.
"Không biết cởi thì thôi đi, anh mau thả tôi ra, tôi không muốn làm loại chuyện này với anh."
Diệp Hoan lại cựa quậy cơ thể, động tác của cô đã vô tình làm tuột chiếc khăn đang quấn ngang hông của anh. Vật to lớn trong lớp khăn ấy lộ ra ngoài, Diệp Hoan đỏ mặt né tránh, hơi thở của cô cũng bất ngờ dồn dập hơn.
"Hoan Hoan, tôi không ngờ là em lại chủ động cởi đồ của tôi như vậy đấy!"
"Tôi chỉ vô tình đạp trúng chiếc khăn đó thôi, anh đừng suy diễn lung tung."
"Hoan Hoan, nếu tôi đã không cởi được chiếc váy này một cách tử tế vậy thì tôi sẽ xé rách nó."
Roạt! Roạt!
"Không…không được."
Trong chớp mắt, chiếc váy mỏng trên người của cô đã bị Ngôn Thần xé rách. Cảnh xuân sắc hiện lên trước mắt anh, làn da trắng mịn lẫn hương thơm mê người của cô khiến anh không thể khống chế ham muốn được nữa.
Ngôn Thần khẽ cúi người xuống, say sưa một đường dọc theo cổ cô liếm xuống phía dưới. Anh khẽ gặm một bên xương quai xanh của cô, mùi vị cơ thể của mĩ nhân khiến đầu lưỡi của anh không thể dời khỏi thân thể nhỏ bé ấy. Mỗi một chỗ anh đi qua đều để lại một dấu hôn màu đỏ ướt át đầy dục vọng.
"Ưm…đại ma đầu…anh mau dừng lại cho tôi."
Diệp Hoan khó chịu nhăn mặt lại. Cô cố tình cựa quậy để né tránh những nụ hôn của anh nhưng càng cựa quậy càng bất lực. Ngôn Thần không những không dừng lại mà còn càng lúc càng mạnh bạo hơn.
"Ah…"
Anh dừng lại ở bên ngực cô, cắn mạnh vào một bên đầu nhũ hoa. Diệp Hoan nhíu mày vì đau, miệng khẽ rên rỉ một âm thanh đầy ám muội.
"Hoan Hoan, cơ thể của em nhạy cảm thật đấy! Tôi chỉ vừa mới động chạm một chút mà bên dưới của em đã ướt rồi này."
Diệp Hoan hốt hoảng ngẩng đầu lên, bàn tay của Ngôn Thần không biết đã để ở nơi tư mật của cô từ lúc nào rồi. Cô vội vàng nhích người về phía trước, cố gắng đẩy bàn tay của anh ra.
"Đừng động vào đó, mau bỏ tay anh ra khỏi đó, nhanh lên!"
"Hoan Hoan, sao em lại như vậy? Dù gì đây cũng đâu phải lần đầu chúng ta làm chuyện này?"
"Tôi không muốn nữa, làm ơn dừng lại đi, tôi xin anh!"
Diệp Hoan liên tục lắc đầu, những giọt nước mắt tủi nhục bắt đầu rơi xuống. Nhìn cô như vậy, đột nhiên tim anh lại nhói đau. Ngôn Thần buông tay khỏi người cô, rút vài chiếc khăn giấy trên mặt bàn để lau tay.
Dùng cách lạt mềm buộc chặt này đúng là đã thành công như mong đợi của cô. Diệp Hoan nhân lúc Ngôn Thần không để ý, liền vơ lấy chiếc khăn tắm che người rồi vội vã đứng dậy. Cô cứ nghĩ mình sẽ chạy thoát nhưng chỉ mới chạy được vài bước, cô đã bị Ngôn Thần kéo lại, vật mạnh xuống mặt giường.
"Á…"
Ngôn Thần tức giận ghìm chặt cô ở bên dưới, anh nói:
"Em đừng hòng dùng nước mắt để làm lung lay lòng tôi thêm một lần nào nữa. Đêm nay…em không thoát được đâu."
Diệp Hoan hốt hoảng đá chân lung tung, vốn định đẩy Ngôn Thần ra nhưng ai ngờ lại bị anh tóm được cổ chân, mạnh mẽ tách hai chân của cô ra. Ngôn Thần chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đưa ** *** to lớn tiến sâu vào trong cơ thể của cô.
"Ah…đau…đau quá!"
Ngôn Thần điên cuồng thúc từng nhịp từng nhịp từ chậm tới nhanh vào trong cơ thể nhỏ bé của cô. Cả người Diệp Hoan khẽ rung chuyển theo từng nhịp đâm của anh, hai tay vẫn cố đẩy anh ra khỏi người mình. Tuy nhiên, toàn bộ yếu điểm của cô đã bị anh nắm trong tay, trong chốc lát đã khiến sức lực toàn thân của cô giống như bị Ngôn Thần hút cạn.
"Ưm hưm…dừng…dừng lại đi!"
Diệp Hoan cắn răng chịu đau đớn, ngón chân co quắp, hai chân tê cứng duỗi thẳng lên trên. Ngôn Thần mỗi lần đâm đều dùng sức, anh như muốn đem tất cả dục vọng của mình lấp đầy thân thể cô.
"Hoan Hoan, em khiến tôi không thể dừng lại được, thật cứ muốn như thế này mãi."
"Ư…tôi…tôi không chịu được nữa…đau…ưm…ah."
Ngôn Thần không đành lòng nhìn Diệp Hoan đau đớn nhưng anh cũng không thể dừng lại vì đang ở đoạn cao trào. Đột nhiên, anh kẹp lấy hai nách của cô, xốc cả người cô ngồi thẳng dậy. Vật nam tính vẫn còn bên trong cơ thể cô, tư thế này khiến cô cảm thấy thật trướng.
Anh dựa lưng vào thành giường, hai tay giữ chặt eo nhỏ của cô nhẹ nhàng nhấp nhô lưu động. Diệp Hoan bấu chặt lấy vòm ngực rắn chắc của anh, cào mạnh một cái khiến Ngôn Thần khẽ nheo mắt:
"Tiểu yêu tinh, em làm tôi đau rồi đấy!"
Ngôn Thần giận dữ đâm sâu hơn vào cơ thể cô. Diệp Hoan mất đi sức phản kháng, ngã gục vào lòng anh, cô muốn giải thoát cho *** ***** nhỏ bé kia nhưng đến lúc tính đứng dậy, tay của anh lại bóp chặt lấy mông của cô, mạnh mẽ nhấn cô ngồi xuống.
"Ah…tha cho tôi đi!"
"Bảo bối, tại vì em không ngoan ngoãn nên tôi phải phạt em lâu một chút."
Diệp Hoan gục mặt vào ngực anh, hai cơ thể trần trụi cứ liên tục cọ xát vào nhau. Đến lúc này, cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa. Cô ngừng giãy giụa, mệt mỏi mặc kệ cho cơ thể mình bị anh chà đạp.
"Hức…tha cho tôi…ưm."
Tiếng van xin khe khẽ ấy của Diệp Hoan dần tắt khi cô rơi vào trạng thái bất tỉnh. Có lẽ thiếp đi như vậy sẽ khiến cô bớt đau đớn hơn chút ít.
Ngôn Thần vẫn tiếp tục đem dục vọng muốn thỏa mãn của mình trút lên cô. Mãi đến khi ba tiếng dài đằng đẵng trôi qua, anh mới chịu dừng lại.
Lúc anh chịu dừng cũng là lúc Diệp Hoan đã ngủ say. Anh nhẹ nhàng bế cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Sau đó, Ngôn Thần khẽ cúi người, hôn lên trán của cô, anh thì thầm:
"Vất vả cho em rồi, Hoan Hoan."
Ngôn Thần quấn khăn ngang hông, anh định đi xuống tắt điện. Nhưng tới khi nhìn thấy Diệp Hoan nhăn nhó mặt mày thì anh lại chợt dừng bước. Miệng của cô liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ đau đớn, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Anh đứng nhìn cô một lát, sau đó thì không chịu được mà bước vào phòng tắm. Một lát sau, anh trở ra với chậu nước ấm cùng chiếc khăn ngấm nước để lau người cho cô.
Ngôn Thần nhẹ nhàng nhấc tay của cô lên, thận trọng lau người cho cô. Phía bên trên thì anh có thể lau rất dễ dàng nhưng bên dưới lại khó khăn hơn một chút. Anh chậm rãi vén chăn lên, lúc đang từ từ tách hai chân của cô ra thì Diệp Hoan bất chợt tỉnh dậy. Cứ tưởng Ngôn Thần lại định tiếp tục cưỡng bức mình nên cô đã hoảng hốt vùng dậy:
"Đừng, Ngôn Thần...tôi không muốn nữa!"
Nhìn Diệp Hoan như vậy Ngôn Thần bỗng cảm thấy chạnh lòng. Anh dơ chiếc khăn lên rồi nói:
"Yên tâm, tôi chỉ muốn lau người cho em thôi, tôi sẽ không làm gì nữa đâu."
Diệp Hoan ngơ ngác nhìn chiếc khăn trên tay của Ngôn Thần, dù biết anh định lau người cho mình nhưng cô vẫn cảm thấy lo. Cô vẫn nhất quyết khép hai đùi lại, không dám mở ra. Thấy vậy, Ngôn Thần liền nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối của cô, anh nói:
"Em cứ khép chân như vậy thì làm sao tôi lau được."
"Không…không cần anh lau, để tôi làm." Diệp Hoan lắc đầu.
"Em chỉ cần ngồi im thôi, còn mọi chuyện để tôi. Ngoan đi, tôi sẽ nhẹ tay thôi, không đau đâu."
\=> like & cmt.