Tiêu Ân Tuấn đưa cô quay trở về Tiêu gia sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Dì Lâm biết cô khi nãy chưa ăn được gì, bà đã chuẩn bị cho cô chút đồ ăn nhẹ.
- Mợ chủ, thực ra Cậu chủ là một người rất tốt. Tôi đã đi theo cậu chủ hơn hai mươi năm nên ít nhiều cũng hiểu tính Cậu. Tôi có hơi nhiều chuyện có gì mong Mợ bỏ qua.
Dì Lâm ngập ngừng một chút rồi lại lên tiếng.
- Tôi không biết tối qua Cậu Mợ đã xẩy ra chuyện gì? Nhưng Mợ đừng vì vậy mà để trong lòng. Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.
Ninh Gia Tuệ trong lòng có chút cười khổ, cô cũng hiểu ý tốt của dì Lâm. Chỉ tiếc rằng cô và Tiêu Ân Tuấn vốn chẳng thể tính là vợ chồng.
Nhưng dì Lâm thân cận với hắn như vậy, chắc chắn bà sẽ biết được Tiêu Ân Tuấn hắn thích cái gì, ghét cái gì. Cô chỉ cần hỏi bà thì chẳng phải sẽ dễ dàng mà lấy được cảm tình của hắn.
Nghĩ đoạn cô đưa tay mình ra nắm lấy bàn tay dì Lâm, gương mặt cũng hiện lên vài nét u sầu .
- Dì Lâm, con cảm ơn dì. Con cũng rất mong muốn bản thân có thể khiến cho anh ấy yêu con, nhưng lại không biết mình phải làm thế nào. Phu thê chúng con cũng là bởi lợi ích hai bên gia tộc mà kết hôn. Con biết anh ấy sẽ chẳng yêu thương gì mình, nhưng bản thân lại cố chấp mong cầu.
Đoạn rồi, đôi hàng mi tam cong dài xinh đẹp của cô dần ngấn lệ, từng giọt nước mắt từ từ lăn dài hai bên gò má cô. Ninh Gia Tuệ biết mình diễn hơi quá nhưng nước mắt này là thật, đây là cô khóc vì tiếc thương cho thân phận hiện tại của bản thân, khóc cho số phận cô từ một tiểu thư đài cát giờ trở thành thứ đồ tiêu khiển trong tay Tiêu Ân Tuấn.
Dì Lâm nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt đang ủy khuất mà rơi lệ thì không khỏi đồng cảm. Các cụ có câu: " Thuyền theo lái, gái theo chồng ". Không hẳn cứ làm dâu nhà giàu mà đã được hạnh phúc, sướng khổ của họ còn phụ thuộc vào phu quân mà họ sẽ lấy làm chồng.
Cậu Mợ lấy nhau không tình yêu, giờ Cậu lại đối xử không tốt với Mợ như vậy. Người làm gia nhân như bà còn cảm thấy đau lòng thay cho Mợ. Bà cũng quay ra nắm chặt lấy đôi bàn tay cô lại, trìu mến cất lời.
- Nếu Mợ đã gọi nô gia tôi một tiếng dì Lâm, thì sau này dì Lâm này cũng sẽ tận tâm mà giúp đỡ Mợ.
Ninh Gia Tuệ nghe thấy câu nói này của dì Lâm thì mừng rỡ vô cùng, cảm giác như kẻ sắp chết vớt được phao cứu sinh. Cô đưa tay lên ôm choàng lấy bà, miệng không ngừng thủ thỉ.
- Con cảm ơn Dì nhiều lắm.
Trước giờ Ninh Gia Tuệ cô cũng có chút ít khả năng đoán được lòng người, ngay từ đầu cô đã nhìn ra dì Lâm là một người có tấm lòng thương người, cho nên cô mới bầy ra dáng vẻ đáng thương này trước mắt dì, không ngờ lại rất hiệu nghiệm. Nếu Ninh Gia Tuệ cô có dì Lâm giúp sức thì sợ gì không thể lấy lòng Tiêu Ân Tuấn.
Dì Lâm bị hành động vô cùng thân thiết này của cô làm cho có chút ngượng ngùng, dù sao bà cũng chỉ là một nô gia trong nhà. Hành động này của Mợ có chút không phù hợp với kẻ ăn người ở là bà. Nhưng bà cũng hiểu ở Tiêu gia này Mợ chẳng có lấy người thân để mà chia sẻ, lại cùng là cảnh đàn bà nên bà càng thêm phần thương cảm cho cô.
Bà có phần hơi vượt mặt mà ôm Ninh Gia Tuệ, vuốt ve sống lưng dỗ dành cô.
Ninh Gia Tuệ vô cùng hài lòng. Cô từ tốn hỏi bà.
- Dì có thể dậy con nấu vài món anh ấy thích ăn nhất được không ạ?
Tuy cô chưa từng yêu ai, cũng không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, nhưng có một câu nói trong sách thế này: " Con đường ngắn nhất để chiếm lấy trái tím của người bạn yêu, chính là con đường xuất phát từ dạ dày ".
- Việc này quá đơn giản. Nhưng chỉ e...
Dì Lâm hào hứng đáp lời Ninh Gia Tuệ, nhưng sau đó lại quay ra nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của cô, bà có vẻ ngập ngừng.
Vốn là một người tinh ý, Ninh Gia Tuệ đoán chừng dì Lâm e dè vì sợ rằng cô trước giờ vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc chưa từng phải chịu vất vả, sợ rằng cô sẽ khó mà làm được. Cô liền gạt đi lỗi lo lắng trong lòng bà.
- Dì Lâm đừng lo, tuy rằng trước giờ con chưa từng chịu vất vả, nhưng khi còn ở Ninh gia con vẫn luôn thích làm một số công việc nhà.
Dì Lâm nghe thấy lời này thì cũng yên tâm hơn.
- Nếu Mợ đã có lòng với Cậu như vậy, chắc chắn cuối cùng mợ cũng sẽ được đền đáp. Cậu chủ là người rất dễ mềm lòng.
Ninh Gia Tuệ cảm thấy Tiêu Ân Tuấn trong lời miêu tả của bà, có lẽ là một Tiêu Ân Tuấn hoàn toàn xa lạ với cô. Chỉ mong sau này hắn có thể nhẹ nhàng với cô một chút, như vậy cuộc sống của cô ở Tiêu gia sẽ không biến thành địa ngục.
Dì Lâm hướng dẫn cô nấu ăn vô cùng tận tâm, bà chỉ cho cô từ cách làm sao chọn nguyên liệu tươi ngon nhất, cho tới việc kết hợp chúng với các loại gia vị thế nào, để có thể làm tăng hương vị cho món ăn.
Thực đơn chiều nay cô và bà sẽ chuẩn bị cá Tuyết kho tiêu cho món chính, canh chuối ốc Ba Ba, nộm sứa...,cho món phụ, cuối cùng là chuẩn bị một chút đồ tráng miệng.
Nhìn Ninh Gia Tuệ cầm dao có phần trơn chu, lại rất chịu khó lắng nghe lời bà, dì Lâm trong lòng cũng dần dà mà yêu quý cô gái nhỏ đáng yêu này.
Bà nghĩ sẽ tìm lúc thích hợp nói đỡ cô với Cậu chủ, khuyên cậu ấy không nên quá hà khắc với cô. Coi như giúp cho cô ít nhiều.
Rất nhanh hai người họ đã bày ra cả một bàn đầy ắp đồ ăn, chỉ chờ Tiêu Ân Tuấn trở về thưởng thức.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Ninh Gia Tuệ cảm thấy cô lại mong muốn lấy lòng người khác đến như vậy, bởi vì trước giờ cô luôn dễ dàng nhận được sự yêu quý từ mọi người xung quanh, chưa từng phải hao tâm tổn chí vì ai.