Con mẹc s600 đã lăn bánh rồi, Kevin nói địa điểm uy tín nhất rất có thể là sân bay Nội Bài hoặc khách sạn gần sân bay.
- Mày chắc bao nhiêu %?
- Dạ thưa đại ca, 90%.
Trọng Lâm gọi cho Henry bởi tiệm thuốc tây kiêm bán hoá chất và biệt dược bào chế riêng của Henry rất gần với sân bay Nội Bài, ở đó cũng có vệ sĩ làm bảo vệ.
- Lâm à!
- Ừ tôi đây. Tôi nhờ ông tí việc.
- Có phải về vụ bắt cóc không? Tôi có nghe thằng Hùng nó nói rồi. Khổ thán con bé.
- Gần sân bay Nội Bài có mấy cái khách sạn?
Henry nói rằng có 4 cái, 1 cái 4 sao và 3 cái bình dân. Trọng Lâm nhờ Henry cùng vệ sĩ bí mật kiểm tra 4 cái khách sạn đó giúp mình, chia nhau ra kiểm tra, anh nhấn mạnh từ bí mật.
- Khẩn trương giúp tôi nhé ông.
- Ok đi liền.
Có manh mối 1 cái là anh nhờ vả hết người này người kia, đi qua đi lại rồi cầu trời khấn phật cho cô và đứa con trong bụng cô bình an. “Linh à. Chỉ cần em bình an trở về thôi, em muốn tôi tha cho TK, thằng Trung hay thậm chí không muốn có bất cứ quan hệ gì với tôi nữa tôi cũng cam lòng.”
Henry và vài người nữa sẵn sàng lên đường, con fortuner được sơn mài xanh rêu mang biển 30 đỗ lại ở 1 quán cafe gần với cả 4 khách sạn đó, tản ra 1 nơi 2 người giả vờ làm doanh nhân:
- Dạ phiền 2 anh cho em mượn chứng minh thư hoặc passport ạ.
- Cho anh 1 phòng đơn. Đây là chứng minh thư của anh.
Vệ sĩ tên Nam đưa ra tấm thẻ công an, à dĩ nhiên đó là giả thôi. Lễ tân thấy chiếc thẻ đó liền vui vẻ hợp tác, đưa ra hết chứng minh thư và hộ chiều của các khách hàng và sổ sách của ngày hôm nay.
- Bọn anh chỉ muốn hỏi thôi. Hôm nay sẽ không kiểm tra hành chính.
- Dạ vâng ạ.
- Bọn anh đnag hợp tác điều tra về 1 vụ bắt cóc. Nạn nhân là cô gái trong ảnh này.
Nam đưa ra ảnh của cô, và ảnh của thủ phạm là Trung, hỏi lễ tân xem hôm nay có ai như trong ảnh không hoặc là 1 đôi nam nữ với người nữ bị ốm hay mệt mỏi gì tới thuê phòng không.
- Dạ không có ạ anh.
- Em chắc chứ?
- Dạ chắc ạ. Vì em trực quầy từ sáng cho tới bây giờ ạ. Những khách tới thuê phòng ở đây đều phải đưa chứng minh thư và hộ chiếu. Từ sáng tới giờ chỉ có 2 tốp khách nước ngoài tới thôi.
- Cho bọn anh xem camera của khách sạn.
Lễ tân hợp tác rất tốt vì cứ nghĩ 2 Henry và Nam là công an thật đi kiểm tra hành chính. Những người khác cũng đã và đang kiểm tra, cũng xem camera.
- Quay lại trước đó 10 giây giúp tôi.
- Dạ vâng.
Khách sạn Nam Hải, là 1 khách sạn bình dân nhưng đông khách bởi phục vụ đồ ăn thức uống rất ngon.
- Dừng lại!
Ở trong camera có 2 người 1 nam 1 nữ, người nữ được người nam bế trên tay, vóc dáng nhỏ nhắn ghê lắm.
- Có thể chính là họ. Họ ở phòng bao nhiêu?
- Dạ họ ở phòng 501 trên tầng 5 ạ.
- Họ chưa trả phòng đúng không?
- Dạ vâng đúng ạ. Họ thuê tới sáng mai ạ.
Kiệt nhắn tin zalo cho cả nhóm tới khách sạn Nam Hải. Mở balo ra mặc áo chống đạn vào gấp bởi Trọng Lâm đã dặn rồi là rất có thể Trung sẽ mang súng đạn thật đi theo bên mình. 5’ sau, ok đã đầy đủ người rồi, Henry nói rằng rất có thể Trung đã hoặc đang quan hệ tình dục với cô nên nói chị lễ tân mang 1 bộ đồ sạch sẽ lên phòng hờ. Hiện tại thì bảo vệ đang canh quầy lễ tân.
Chỉ sau đó 5’ thôi, bà Sáu và bà Mary cũng tới khách sạn Nam Hải, nhưng đã quá muộn rồi, vệ sĩ của Lâm đã bắt được Trung. Còn cô, Henry đã nói đúng, khi mở cửa phòng ập vào bắt giữ thì cô bị ngất xỉu không 1 mảnh vải che thân, nơi hạ thân dính đầy t*** d*** trắng đục sền sệt của Trung và máu. Nam gọi:
- Mau đưa cô chủ đi viện.
Henry nói chị lễ tân cắt tóc ngắn đó đi theo mình nhưng chị lễ tân nói rằng mình còn phải làm nữa.
- Tôi thuê cô, nhanh lên.
Sau đó Henry, chị lễ tân tên Xuân Anh và Nam lên con fortuner đi tới bệnh viện nơi gần nhất. Còn Trung cũng đang trần truồng chẳng có quần áo gì đang hứng trận đòn roi từ vệ sĩ của Lâm. Bà Sáu và bà Mary ngăn cản nhưng không có được. Trung miệng mồm tứa ra đầy máu.
- Thằng chó chết. Cô chủ của chúng tao bỏ đại ca để yêu mày, mày đối xử với cô chủ tao tốt đẹp thế đấy hả. Để tao xem từ giờ tới cuối đời mày đi đứng kiểu gì. CHÚNG MÀY, NÂNG CHÂN NÓ LÊN!
- Các cậu. Tôi xin các cậu, các cậu hãy tha cho nó, nó là bố đứa bé trong bụng con bé.
- Còn bà nữa, mụ già ác độc. Biến ngay khẩn trương!
Nam vừa dứt câu thì điện thoại của anh ta đổ chuông, là Bryan:
- Tao đây!
- Đại ca bảo mang thằng Trung về tầng hầm của khách sạn.
- Sao không đánh chết cụ nọ đi. Thằng khốn nạn này...
- Chúng mày động tay động chân rồi à?
- Thì chả. Cô chủ bị chảy máu dưới hạ thân, anh Henry không gọi cho đại ca à?
- Có gọi và có báo, mang thằng Trung về khách sạn cho bố già xử ký. Đại ca đang tới viện rồi.
Nam hừ lạnh xong cúp máy, lầm bầm nói trong miệng rằng thiến con mẹ nó đi để làm cái gì, nhưng cuối cùng vẫn phải làm theo lệnh.
- Con mẹc ngoài kia của bà hả?
- Đúng. Của tôi.
- Đưa chìa khoá cho con mụ kia để bà ta lái xe!
Bà sáu thấy cây tuýp sắt dính máu của Trung bà cũng hãi. Người đàn bà máu lửa này sợ duy nhất là máu, run tay đưa chìa khoá xe cho bà Mary để bà ta lái xe của mình.
- Bà! Bà Sáu phải không?
- Phải.
- Đưa tay bà đây.
Bà sau đưa tay ra xong Nam còng tay của Trung và tay của bà Sáu vào cho chắc chắn, cùng với các anh em khác đưa Trung về khách sạn Marriott.
Còn trên con porsche màu xanh lam, Trọng Lâm cùng 2 bà mẹ đi tới bệnh viện gần sân bay Nội Bài, xe đang phóng hết tốc lực, có bị bắn tốc độ thì cũng kệ bởi bà Bình nghe thấy cô bị chảy máu nơi đó, không chừng ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.
20’ lái xe 3 người cũng tới bệnh viện rồi, anh Lâm hớt hơ hớt hải đi tìm phòng cấp cứu.
- Hey LÂM!
Henry thấy bóng dáng Lâm liền gọi giật lại bất chấp bệnh viện cần sự tĩnh lặng. Đèn ở phòng cấp cứu vẫn sáng trưng, Lâm nói Henry về lại cửa hàng thuốc mà nghỉ ngơi đi ở đây đã có Trọng Lâm lo rồi.
- Hứ. Lợi dụng xong rồi liền phủi tay thế đấy.
- Máy móc thiết bị điều chế thuốc tôi sẽ tìm cho ông và mang về sau. Được chưa!
- Úi thế lại là quá được.
Henru cười hehe rồi sau đó móc ví ra đưa 10 tờ 100 đô cho chị lễ tân sau đó ra bắt taxi đi về cửa hàng của mình. Henry đi được 10’ thì bác sĩ từ phòng cấp cứu trở ra, nói rằng tình trạng của cô đang rất yếu, thiếu máu trầm trọng, rất may nhóm máu O rất nhiều nên bệnh viện đang truyền máu cho cô trong phòng cấp cứu. Còn nữa do quan hệ tình dục không dùng bao nên bác sĩ nói gia đình nên đưa cô đi khám phụ khoa.
- Dạ còn cái thai thì sao ạ bác sĩ?
- Dạ vâng. Do người mẹ khá suy nhược nên cái thai mới được 10 ngày tuổi nên rất yếu, người nhà nên chăm sóc kỹ càng và cẩn thận cho cô bé. Mang thai khi còn độ tuổi học sinh rất là cực khổ đấy, người nhà nên sát sao hơn.
Bác sĩ hỏi ai là mẹ ruột của cô thì bà Loan đứng ra nhận mình là mẹ ruột, bác sĩ nói bà Loan đi theo mình để làm 1 vài thủ tục, nếu cho cô xuất viện này để về viện khác gần nhà hơn thì y tá sẽ giúp bà làm giấy chuyển viện để sáng mai đưa cô về viện gần nhà.
- Bác sĩ ơi. Chuyện con gái tôi bị chảy máu, đó là...
- Đó là hiện tượng thường gặp khi phụ nữ mang thai thời kỳ đầu chị nhé. Tôi là bác sĩ đa khoa nhưng chuyện mang thai thì tôi không chuyên về nó lắm, chị có thể hỏi bác sĩ sản khoa.
Bác sĩ đa khoa đưa số điện thoại của bác sĩ sản khoa cho mẹ cô để bà liên hệ ngay bây giờ. Còn 2 mẹ con bà Bình, bà nói rằng nên để cô đi đâu đó thư giãn 1 thời gian.
- Mẹ thừa biết tính em ấy rồi còn gì. Em ấy sẽ không chịu đâu.
- Không chịu cũng phải chịu. Gầy gò ốm yếu như thế học hành gì nổi nữa. Bố mẹ sẽ làm việc với ban giám hiệu. Con bé bẩm sinh học giỏi, chuyển trường khác cũng chẳng sao.
- Con cũng có cùng ý kiến với mẹ.
1 chị đi ra đứng trước mặt anh, hình như là y tá đi thực tập, chị hỏi anh có phải tên Lâm không, bệnh nhân muốn gặp anh trong phòng cấp cứu.
- Mẹ ở ngoài đây nhé con vào với em ấy.
- Ừ.
Lâm rón rén nhẹ nhàng, anh dự liệu trước tất cả rồi, anh sẽ làm theo ý cô muốn, dẫu biết rằng đó không công bằng với anh. Phải chịu thôi.
- Linh. Em muốn gặp tôi?
- Dạ vâng. Lâm à.
- Em nố đi tôi đang nghe.
- Chuyện của TK, em muốn anh tha cho họ.
- Tôi đã tự dặn lòng mình, nếu tìm được em và mẹ con em bình an, em nói tôi làm gì cũng được. Ok. Tôi đồng ý với em. Nhưng em cũng biết tính tôi rồi đấy, nếu em xảy ra chuyện tương tự 1 lần nữa và thủ phạm là thằng Trung và mẹ nó, hoặc người nhà của bà Mary, thì tôi không dám hứa trước rằng tôi sẽ tha cho nhà nó đâu.
Cô biết tính anh chứ sao lại không, cô gật đầu đồng ý, cô đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh nhưng rồi lại rụt lại. Lâm biết ý của cô, cũng nghe Ninh bộc bạch rồi rằng vì anh là chủ tịch, quyền cao chức trọng, cô không với tới được anh. Bây giờ tới cả nắm tay anh cô cũng không làm được. Cô không làm được thì để anh làm. Anh nắm lấy tay cô xoa nhè nhẹ, nói rằng mẹ anh muốn cho cô nghỉ học tạm 1 thời gian để bồi bổ cho cô, chứ cò hương thế này thì học ở lớp rồi ngất, phải nghỉ học cũng không hay. Cô gật đầu nói đồng ý, 2 mẹ muốn thế nào cô cũng đồng ý hết. Trước đây cô không có tiếng nói trong nhà, bị bố mẹ 2 bên ép buộc làm theo mọi sắp đặt, cô chán ghét như vậy. Nhưng bây giờ thì cô biết rồi, bố mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô mà thôi.
“Tiếng chuông ip” con máy phụ của anh đổ chuông, là Nam gọi:
- Alo tao đây!
- Báo cáo đại ca. Thằng Trung và mẹ nó đã về tới khách sạn.
- Được rồi. Mày chưa có lệnh của tao đã đánh nó, mày chịu phạt đi.
- Dạ nhưng mà em bực lắm. Thằng Bryan không gọi em thì em đánh cho nó ngồi xe lăn mãi mãi rồi. Em tình nguyện sang Campuchia chăn gà vịt đại ca.
- Tốt đấy. Bên đó đang thiếu người. Sang đó 3 tháng chịu phạt đi.
Nam cười phớ lớ, có 3 tháng nhằm nhò cái gì, sang Cam còn đỡ hơn là ở nhà phụ việc cho tên bác học đại tài mang tên Henry kia. Lâm cúp máy xong nói với cô rằng đàn em của anh tự ý đánh đập Trung, cũng may là chân chưa có bị què, hiện tại thì đang ở khách sạn Marriott bố già đang xử lý.
- Người đàn ông đã lái chiếc taxi, em biết người đó không?
- Người đàn ông nào ạ anh?
- Em không biết chuyện gì sao?
Cô lắc đầu, nói rằng Trung từ lúc đánh ngất mang cô rời khỏi trường học thì cô chẳng biết gì nữa. Tỉnh dậy thì thấy đang trên xe taxi, cô gối đầu lên đùi Trung. Tới 1 khách sạn kia thì Trung để cô ở trong phòng, cô có đi ra mở cửa thì thấy cửa đã bị khoá rồi, điện thoại cũng không còn nằm trong túi quần nữa.
- Thằng Trung sau đó nó có vào luôn không em?
- 1 lúc lâu sau thì mới vào anh ạ. Có cầm 1 khay đồ ăn, nhưng em đã hất đổ đi rồi. Sau đó Trung lại mang cho em 1 khay đồ khác vào, có cháo và sữa. Nhưng gương mặt mới trước đó còn tức thì lúc sau lại cười vui lắm, cười ngoác cả miệng.
Anh Lâm nói rằng ông Việt trợ lý của ngài Smith đã biển thủ 1 số tiền rất khổng lồ là 1200 tỷ đồng, khi tìm được ông Việt thì trong túi du lịch có chứa đôla đó chỉ có 400 tỷ thôi. Rất có thể nụ cười lúc đó của Trung đó là ông Việt đưa cho Trung số tiền 800 tỷ đó. Nói xong anh liền gọi cho bố mình nói lại về chi tiết đó. Nhờ bố già nói Kevin sáng ngày mai kiểm tra bên ngân hàng, tài khoản của tất cả những người có liên quan tới mẹ con Trung, bao gồm cả người tên Jeremy, được coi là bác của Trung.
- Chú của Trung. Tức là em ruột của cô Mary ạ anh?
- Ừ. Anh và mọi người chỉ mới tìm hiểu về người tên Jeremy kia thôi, ông ta đúng là chú của thằng trung. Còn 1 người nữa vẫn chứ tìm được.
- 800 tỷ thì tử hình chắc rồi. Tại sao chú Việt lại không khai ra chứ?
- Ông ta rất cứng đầu và nói rằng ông ta ghét việc làm thuê và chịu sự sai bảo của người khác, nên đã lấy số tiền 800 tỷ kia để thành lập công ty, nhưng điều đó là không tưởng. Anh và bố nghĩ rất có thể đó là ông Việt đã chia nhỏ số tiền đó ra và chuyển đi các nơi nhằm tẩu tán.
- Nhưng mà chú Việt có liên quan gì với mẹ con của Trung ạ anh?
- Đó là điều mà anh đang tìm kiếm.
Trung về tới khách sạn được mẹ mình mặc cho bộ quần áo, trông cậu ta thật tởm lợm khi trên xe luôn miệng nói cô là đồ hư hỏng, có con với cậu ta rồi còn tơ tưởng tới người cũ, rồi cô ghê tởm Trung, nôn oẹ khi Trung hôn cô, nói xong bị bà Mary tát cho lật mặt, nói rằng nôn oẹ không phải là ghê tởm khi Trung hôn mà là do cô đang mang thai, đó là dấu hiệu thường gặp ở phụ nữ có thai. Hiện tại thì cậu và mẹ cậu đang bị trói ở trong phòng ông bà Phong. Còn bà Sáu thì đã đi về nhà rồi.
- Mẹ con các người nói đi. Số tiền 800 tỷ kia đang ở đâu?
- Tôi đã nói với anh rồi là tôi không biết gì cả.
- Còn cháu. Cháu không biết gì hết cả.
- Không biết gì ư? Không biết gì mà lại gọi vào số máy của ông Việt nhờ ông ta tới khách sạn đón mình và con bé đi sao?
- Dạ đúng là cháu với ông ta có hợp tác nhưng cháu thề, cháu không biết gì về số tiền lớn đó ạ chú.
Ông Phong nói rằng tuy bà Sáu hứa nếu tìm được cô và đưa cô trở về an toàn thì bố mẹ cô và bố mẹ anh với tất cả mọi người sẽ tha cho Trung tội bắt cóc. Nhưng Henry cùng người của Trọng Lâm tìm thấy cô trước, cho nên lời nói của bà Sáu là vô nghĩa.
- Tuyên!
- Dạ vâng thưa bố. Truyện Trinh Thám
- Đưa 2 người này tới chỗ của anh Huy trưởng phòng cảnh sát, lấy lí do là đồng phạm trong việc biển thủ công quỹ của tập đoàn Bentley chi nhánh California.
- Dạ vâng thưa bố.
Bà Mary nói rằng bà sẽ chịu trách nhiệm, nếu có ngồi tù bà ta sẽ là người hứng chịu, Trung không có lỗi gì cả.
- Tôi chưa bao giờ nói 2 lời. Lôi đi!
Trung van xin ông Phong, cậu ta nói cậu ta không biết gì hết về chuyện 800 tỷ đó. Cậu ta nói mình là bố của đứa con trong bụng cô. Ông Phong đưa tay nâng cằm Trung lên nói:
- Con bé nó bị sẩy thai hoặc phá thai, cậu sẽ không còn là bố của đứa con trong bụng con bé nữa đâu Bùi Đức Trung.
- Chú ơi. Chú. Em ấy em ấy nói sẽ không phá thai nữa ạ. Sẽ nuôi dưỡng đứa bé, chú à. Chú tha cho mẹ cháu và cháu 1 con đường sống. Cháu xin chú ạ.
- Lúc con bé van xin cậu tha thứ lúc cậu c**** b** nó, cậu có tha cho nó không? Nó không muốn phá thai nhưng cậu vẫn muốn làm, để nó có thai như vậy, rồi cậu mang nó đi theo bên mình, nếu kiểm tra kỹ càng ra cậu tiêm thuốc gì vào người con bé, thì mức án hình sự của tội bắt cóc sẽ không nhẹ nhàng đâu.
Ông Phong nói rằng ngời của ông và Lâm có ở khắp mọi nơi, kể cả trong lao ngục cũng có. Chỉ cần 1 chút tiền thôi, haha... chi bằng 2 mẹ con bà Mary mau khai ra số tiền 800 tỷ, bằng không thì...
Nói tới đó cửa phòng bỗng mở ra, Luân chạy vào trong và nói rằng ông Việt đã tự tử.
- Cậu nói sao?
- Dạ ông ta đã tự tử ạ thưa bố, cách đây 1h đồng hồ rồi ạ.
- Nguyên nhân vì sao?
- Dạ bên pháp y họ đang tiến hành điều tra, nguyên nhân ban đầu là kali xyanua.
- Kiểm tra tất cả bên phía nhà giam cho tôi, từ nguồn thức ăn cho tới người trực vào giờ đó, tuyệt đối không được bỏ qua bất cứ 1 tình huống nào.
Nhà lao có sự kiểm soát chặt chẽ, sao lại có thể tự tử vì kali xyanua được chứ. Đó là chất kịch độc cơ mà. Ông Phong đứng dậy, sai người nhốt 2 mẹ con bà Mary ở 2 nơi khác nhau. 2 mẹ con bị nhốt ở dưới tầng hầm nơi ánh sáng không thể lọt qua, tầng hầm được cách âm, bà Mary có gào thét hay gọi tên con trai mình thì Trung cũng không nghe thấy được gì hết.
Ngài Smith và ông Công đang ở đồn cảnh sát vì được ông Huu gọi tới ngay trong đêm để nhận thi thể của ông Việt:
- Ngài và anh đã làm việc với ông Việt bao lâu rồi? Xin hãy khai báo thật thành khẩn.
- Tôi cùng anh Công đây thì mới làm việc với anh Việt cách đây 3 năm thôi. Anh Việt lúc nộp hồ sơ xin vào làm trong tập đoàn thì anh ta để trống mục gia đình, nói rằng bố mẹ và vợ con anh ta đã bỏ đi biệt xứ.
- Ngài có hỏi anh ta vì sao gia đình lại bỏ đi biệt xứ không?
- Tôi không có hỏi.
Ông Công nói rằng làm việc với ông Việt được tầm 5 tháng, thì có 1 hôm này điện thoại của ông Việt đổ chuông, nhưng ông Việt lúc đó không có nghe, điện thoại lúc sau đổ chuông tiếp tucn rồi còn kèm theo cả tin nhắn tới nữa nhưng ông Việt vẫn không động vào điện thoại. Ông Công lấy làm lạ lắm mới hỏi tại sao ông Việt không nghe máy, thì ông ta có nói rằng là số lạ nên ông ta không nghe.
- Chuyện đó có thường xuyên tiếp diễn không thưa anh?
- Dạ thỉnh thoảng thôi ạ. Cứ 1 2 tháng lại có những cuộc gọi đó tới.
- Làm việc với nhau đã 3 năm rồi ngài và anh có thấy anh ta hay đi lung tung ra ngoài không?
Ngài Smith nhường cho ông Công nói bởi ông Công có thời gian bên cạnh ông Việt nhiều hơn. Ông Công gật đầu, nói với công an rằng cách đây 1 năm, tức là năm ngoái đó, ông Việt cứ tới sáng ra là dậy sớm lắm, đeo giầy thể thao rồi ra khỏi nhà, cũng có thể là chạy bộ. Nhưng có 1 hôm ông Công đi mua đồ ăn sáng cho cô và ngài Smith bởi lúc đó bố mẹ cô đều không có nhà. Đi được 1 đoạn thì thấy ông Việt đang ngồi uống cafe với 1 người nào đó ấy.
- Chuyện xảy ra lâu chưa anh?
- Dạ cũng khá lâu rồi ạ.
- Sao anh lại nhớ rõ vậy?
- Vì Thục Linh con bé ít khi ăn đồ ngoài tiệm lắm, vì hôm đó là bố mẹ con bé có nhờ tôi và ngài Smith ở nhà mua đồ ăn sáng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi mua đồ bên ngoài.
Ông Công còn hỏi lại ngài Smith xem ngài có nhớ hôm đó không, cái hôm mà bố mẹ cô đi Quảng Ninh đấy, ông Công hôm đó có mua mỳ vằn thắn, cô không ăn quen nhưng cũng cố gắng ăn hết bát mỳ.
- Có mà anh Công. Hôm đó tôi còn khen mỳ vằn thắn rất ngon. Còn con gái tôi nó lại nói đây là lần đầu tiên con được ăn món này. Đúng đó chú cảnh sát ạ. Bởi chúng tôi luôn luôn ăn sáng ở nhà và không đi ra ngoài ăn, trừ khi có đối tác mời đi ăn sáng và uống cafe.
Ok tạm tin, anh cảnh sát hỏi tiếp tục, rằng cái người mà gặp ông Việt vào sáng lúc đó, ông Công có còn nhớ ra hay không? Cái này thì đúng là có thánh mới nhớ ra được thôi, ông Công nói rằng mình chỉ nhớ quán cafe nơi ông Việt và người đó ngồi thôi, chứ còn người đó thì...
- Anh từ từ để tôi nghĩ lại chút, bởi nhiều việc nên tôi không có nhớ rõ.
Công an gật đầu rồi ngồi soát lại những lời ông Công vừa nói. Đáng chú ý đó là số điện thoại gọi tới ông Việt cứ 1 2 tháng lại gọi tới, rất thể ông Việt đang nợ ai đó.
- Xin lỗi anh cảnh sát, tôi thực là không nhớ được.
- Dạ vâng. Điều đó là không thể trách anh được.
Ông Công nói rằng sáng ngày mai, anh cảnh sát cùng với ông Công đi qua đoạn đường gần với quán cafe đó, có thể là ông Công sẽ nhớ ra gì đó.
- Vâng. Đúng là 1 ý hay đấy ạ. Ngài và anh cho tôi hỏi 1 câu cuối.
- Dạ vâng anh cứ hỏi ạ.
- Trong lúc làm việc ở tập đoàn và nhà hàng, hay những lúc về biệt thự cũ, ngài và anh thấy có ai đó tới nhà nói chuyện, đe doạ gì ông Việt, hay là ông Việt lén lút gặp riêng người đó không?
Cả 2 người nghĩ ngợi lại 1 chút rồi lắc đầu, nói rằng họ ở nhà hàng, tới tập đoàn hay đi tiệc thì 3 người đều đi cùng với nhau, mọi người còn trêu bảo là ngài Smith là Ngọc Hoàng, còn ông Công ông Việt như Nam Tào và Bắc Đẩu trong táo quân. Còn ỏ biệt thự cũ, nếu có người gặp ông Việt thì Kim Nhã, cô giúp việc được ngài Smith thuê đó đã báo lại.
- Vâng. Rất cảm ơn ngài và anh về sự hợp tác rất nhiệt tình này. Ngài và anh có thể về được rồi ạ.
- Dạ nhưng còn thi thể của anh Việt thì sao ạ?
- Bên pháp y họ muốn kiểm tra thêm về thời gian tử vong của nạn nhân ạ.