Trọng Lâm ngồi trên máy bay riêng đi từ LA tới Las Vegas, trên tay anh là tấm ảnh của người con gái anh yêu thương nhất cuộc đời này. Chống cằm rồi ngây ngốc ra nhìn, Bryan và Thiên Bảo cứ hết nhìn đại ca mình rồi lại quay ra nhìn lẫn nhau. Bryan như có gì đó muốn nói thế nhưng bị Thiên Bảo cản lại, anh ta nhắn tin cho Bryan nói rằng hãy để cho cậu chủ có không gian riêng tư, đừng nên xen vào làm gì.
- 2 người nói xem. Em ấy mặc váy cưới như thế nào sẽ đẹp nhất? Và nên tổ chức đám cưới ở Việt Nam hay Las Vegas đây?
Cô đã không còn yêu Lâm nữa thì có mặc váy cưới đính kim cương hay dát vàng, có tổ chức ở Las Vegas hay bất cứ 1 quốc gia nào cũng không thể vui vẻ. Trọng Lâm nói vậy quá đánh đố 2 người kia rồi.
- Em ấy thật biết cách hành hạ tôi mà.
- Ờ đại ca. Em nghĩ là tổ chức ở Việt Nam anh ạ. Mình phải cho thằng Trung nó thấy cô chủ hạnh phúc như thế nào ở bên cạnh anh chứ. Em rất muốn xem cái bản mặt đau khổ của nó.
- Minh Hùng nói rằng đừng nên cho em ấy từ lúc sống tới lúc chết vẫn hận tao. Tao... có nên buông tay em ấy, yêu 1 người khác rồi trả lại tự do cho em ấy không?
Nói tới đây Trọng Lâm rơi nước mắt, bờ vai rung lên từng nhịp, nụ cười chua chát xuất hiện trên khoé môi người con trai 21 tuổi này, thật là đau lòng.
- Đại ca. Đó là đại ca Hùng không biết tình yêu của đại ca dành cho cô chủ. Cả đại ca Hùng đã có yêu ai đâu, à thì cũng đã có bạn gái nhưng chưa tới mức gọi là yêu quá nhiều như đại ca. Anh đừng nói những lời làm chính mình đau khổ như vậy chứ? Chỉ 1 thời gian ngắn nữa thôi mà.
Đại ca của anh ta, nếu buông thì đã buông từ lúc chưa về Việt Nam vào năm ngoái rồi, chứ không phải tới bây giờ. Nói anh cố chấp không buông, đúng! Nói anh ta độc ác, chuyện gì cũng dám làm, không từ 1 thủ đoạn nào để có được người con gái mình yêu, cũng đúng! Tình yêu đối với anh ta, là sự chiếm đoạt về thể xác và tinh thần của cô, không có 1 cái gì cao thượng, là tình yêu nguyên thuỷ nhất, anh ta chung tình với 1 mình cô thôi. Đúng là anh ta ngủ với 2 3 người con gái đấy, nhưng chỉ là qua đường, đám người đó không thể so sánh với cô, tình yêu đẹp mới chớm nở 3 4 tháng kia không thể so sánh với tình yêu từ tấm bé, 8 9 năm của anh với cô được, không xứng đáng.
- Hello mr president! Mr Richard has something to discuss with you privately.
- Ok thank you sir, mr Micheal.
Phòng chủ tịch mở ra, bên trong chỉ có ngài Richard thôi. Sau khi bắt tay chào hỏi xong, ngài Richard có đề nghị rằng nên mở 1 dịch vụ giải trí tươi mát dành cho các đại gia có nhu cầu giải đen sau khi thua bài. Trọng Lâm nói rằng chỉ cần không phải L2 Paradise, các chỗ khác có 1 dịch vụ 2 dịch vụ thậm chí là cho gái thác loạn cùng với khách hàng anh ta cũng không có ý kiến gì, chỉ cần đừng ai qua mặt anh.
- Of course mr president. Even if we ate tiger liver and bear bile, we wouldn't dare to beat you.
- Thank you sir.
Sau đó tất cả các thành viên hội đồng quản trị đi vào họp bàn với nhau, về vấn đề nhà hàng mang phong cách Việt Nam, vấn đề ở đây là thuê người làm, kế hoạch marketing và quảng bá.
- Don’t worry about that, everyone.
1 cuộc gọi của Trọng Lâm, cô Hương được Bryan đưa vào. Trọng Lâm giới thiệu đây là cũng là người Việt Nam, món Việt Nam hay món Âu cô Hương đều làm được hết. Kế hoạch Marketing, tất cả các thành viên trong hội đồng sẽ cùng anh ta về Việt Nam. Không có gì thực tế bằng việc cho họ tự trải nghiệm. Ngài Richard với các bạn ông lại chả thích quá đi chứ lại. Ông ta hào hứng hỏi lại.
- Go to Vietnam, sir?
- Yes mr Richard. All of you.
- Yeah. Đi đi luôn. Ngài đợi tôi nhé haha.
Ngài Richard rất hứng, và nói rằng đây là dịp tốt để chúng ta về Việt Nam, chúng ta sẽ được tắm nắng ở biển Nha Trang Khánh Hoà, hải sản ở Hạ Long, tận hưởng không khí mát mẻ ở Hà Nội và Đà Lạt.
- Trust me! Trust me, people won't be able to leave Vietnam. Haha, mr president. How long will we be there?
- Oh ừmmm. Maybe 1 month.
- 1 month? Is it too little?
Trọng Lâm nói rằng 1 tháng là thời gian tối thiểu để tất cả các thành viên hội đồng quản trị trải nghiệm, nếu họ thích nơi đó, thời gian sẽ không chỉ là 1 mà có thể là 2 tháng. Tới 19/12 sẽ xuất phát đồng loạt, Trọng Lâm rời khỏi phòng để cho tất cả suy nghĩ, anh ta cũng không muốn vì có mình ở đó ép buộc họ, mục đích duy nhất của anh về Việt Nam, chỉ là hỏi thăm người con gái của anh thôi.
- Hey mr Richard! You flattering our president?
- I never flatter anyone, especially the president who is 24 years younger than me. There are many people from other countries coming to Vietnam to settle down. you guys believe in me. The current head of Bentley group, Mr. Smith, has settled there, and many other foreign businessmen. You can also get to know and contact as well as invite them to join our group. isn't it?
Ngài Richard còn cho họ xem ảnh của ngài Smith và các đồng nghiệp khi tới Việt Nam, đầu đội nón lá rồi ăn bỏng, ngồi vỉa hè ăn tào phớ rồi chè cháo.
- This girl?
- Oh she is the daughter of Vietnamese nationality of Mr. Smith.
- Ưmmm so beautiful huh? Ok. We are going to Vietnam.
Đấy, chỉ thế thôi, tất cả các thành viên đều đồng ý về Việt Nam, có 1 2 người là phụ nữ rất muốn là tiếp xúc với cô gái trẻ có tên Hoàng Thục Linh này, nhưng chủ tịch của họ có đồng ý để họ tiếp xúc với cô không thì lại là chuyện khác.
Trọng Lâm về khách sạn và gọi điện cho bố mẹ mình nói rằng tới 20/12 này tất cả các thành viên hội đồng quản trị sẽ về Việt Nam trải nghiệm, anh ta có đề nghị bố mình thu xếp phòng vip để họ đi tới đâu đều sẽ có nơi đàng hoàng để ở, tiền nong không là vấn đề gì với họ, nên tất cả đều phải sang trọng.
- Đồ ăn thì sao con?
- Đồ ăn Việt Nam. Bố mẹ cứ mua sẵn nguyên liệu đi. Và khuyên nhủ Thục Linh giúp con, em ấy sẽ phải có mặt vào tối ngày 20/12.
- Chắc chắn rồi con yêu.
- Còn nữa, chuẩn bị cho con 1 chỗ rộng rãi gần với dự án Black Pearl của bố mẹ.
Thời thế đổi khác rồi, không còn là bố già Phong ra lệnh đặt đâu Lâm ngồi đó nữa mà ngược lại, Lâm đặt đâu vợ chồng bố già phải ngồi đúng chỗ đó, không di dịch.
- Bố mẹ sẽ làm tất cả vì con Lâm à.
Trọng Lâm anh ta không cần chuẩn bị gì cả, có chuẩn bị thì cũng chỉ là quà noel tặng cô mà thôi. Đôla thì cô đốt như vàng mã, sổ đỏ của căn biệt thự bên Gia Lâm cô cũng không nhìn lấy 1 lần, và hiện tại Ninh đang để nó ở phòng anh ở biệt thự bên Đại Lải, vậy tặng cô cái gì đây chứ haizz.
{Tốt nhất nhé, anh đừng tặng cái gì hết, anh biến khỏi cuộc đời cô đã là món quà quý giá lắm rồi.}
[...]
Sáng 19/12 theo giờ Nevada tức là tối cùng ngày theo giờ Việt Nam, tất cả đều lên phi cơ riêng của tập đoàn Casino Las Vegas để về Việt Nam. Bà Emily lo ngại việc có máy bay lạ xuất hiện trên vùng trời Việt Nam, Trọng Lâm cười tươi rói, nói rằng bà Emily không cần phải lo lắng về vấn đề đó, anh ta đã chuẩn bị hết rồi.
- You are very quick, sir. Where we go first will be...?
- Hanoi. You'll have to wear warm clothes when you go there.
- Yes sir mr president.
Chuyện Trọng Lâm về Việt Nam, nhà ông Sang chỉ có ông biết, còn nhà cô tuyệt nhiên không 1 ai biết, cho tới trưa 20/12, 3 tấm thiệp màu đen được gửi tới nhà cô bởi bố già Phong:
- Bố. Đây là...
- 1 buổi tiệc nhỏ thôi con.
Bà Bình cùng cô lên trên phòng cô tìm đầm đen, vest tới lúc đó sẽ có người khoác cho cô sau. Nhưng bà không nói người khoác là Trọng Lâm.
- Mẹ. Chị dâu con và Gia Bảo có tới không ạ? Dù gì bố mẹ cũng nên cho chị ấy than gia các bữa tiệc của gia đình mình.
- Con Trân nó không đi được con ạ. Vì bác Sang của con không muốn con bé với cháu đi đi về về, Gia Bảo cũng còn rất nhỏ.
- Dạ vâng mẹ.
Hôm nay cô phải học đội tuyển mà, nên bố già Phong gọi điện cho cô Hường xin cho cô 4 rưỡi về có việc bận, cô Hường cũng đồng ý luôn, nên 4 rưỡi tới, cô Hường nói với học trò cưng của mình:
- Thục Linh à. Cô cho em về sớm ngày hôm nay.
- Ơ dạ. Còn 30’ nữa mà cô.
- Bố mẹ em đã xin cho em rồi. Ngày mai trên lớp cô sẽ phổ biến nốt riêng cho em sau. Không sao đâu mà.
- Dạ vâng ạ cô.
Uể oải thu xếp đề đóm sách vở vào, cô buồn thiu chào cô và các anh chị các bạn của mình rồi bước chầm chậm ra khỏi lớp học. Nhìn con xe mạ vàng đang hướng đầu ra ngoài kia, cô thở hắt ra 1 cái rồi đi tới mở cửa xe ngồi vào.
- Con chào bố mẹ.
- Chào con. Chúng ta tới khách sạn luôn con nhé. Bố mẹ con và ngài Smith cũng đang ở đó.
- Con còn..
- Tới đó tắm cũng được mà con. Tắm ở phòng bố mẹ được mà.
Cảm thấy rằng mình đang bị bố mẹ nuôi xỏ mũi, mặc dù chưa biết mình sẽ phải gặp ai ở đó, nhưng cô cảm giác có điều gì đấy không ổn.
- Linh à. Con vẫn được nghỉ 3 ngày tết dương lịch phải không?
- Dạ chắc là như thế ạ. Nhưng con có kế hoạch vào ngày hôm đó rồi ạ. Con xin lỗi bố mẹ.
- Có gì đâu con. Không phải xin lỗi.
Tới khách sạn Metropol, đã lâu rồi cô không tới đây, chẳng khác gì mấy, noel mà nên có cây thông màu bạc và mấy cái đồ trang trí. Cô được bà Bình đưa lên phòng, tắm rửa và trang điểm. Cây bút có gắn camera đang gắn ở áo khoác vest của bà kết nối với điện thoại của Lâm, anh ta nhìn ra từ lúc vệ sĩ của anh rời khỏi nhà cô tới nay, cô hồng hào hơn hẳn ra. Không biết 1 thời gian nữa, sự hồng hào tươi trẻ này có còn hiện trên gương mặt cô nữa không.
- Thiên Bảo. Anh xem, thật là xinh đẹp đúng không?
- Dạ vâng thưa cậu chủ. Tôi biết cậu chủ đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng chúng ta làm tới bước này rồi, không thể rút lại được cậu chủ à.
- Tôi cũng không có ý định sẽ rút lui bỏ cuộc. Chúng ta xuống thôi.
Đầm đen 2 dây làm cho cô khá lạnh, xuống dưới sảnh, cô co ro vào chịu lạnh thì tự dưng có ai đó khoác cho cô 1 chiếc vest màu trắng. Áo là của Lâm nhưng người khoác là Thiên Bảo.
- Là... anh anh anh là tài tài xế hôm...
Cô rút ngay chiếc áo vest ra ném vào người Thiên Bảo rồi quay ra ngoài. Hoá ra bữa tiệc này... chủ tiệc là Trọng Lâm, không thể nào tin nổi. Ngài Smith cất tiếng gọi cô quay trở lại buổi tiệc.
- Bố. Đây là bữa tiệc của anh ta. Con không thể ở đây được đâu.
- Có bố ở đây rồi, nó sẽ không thể động được vào 1 sợi tóc của con. Đi sát vào bố là được. Chút nữa bố sẽ đưa con về.
- Dạ vâng ạ bố.
Thiên Bảo tiếp tục khoác vest của Lâm cho cô rồi đi ra phía Bryan, James và Phillip đang đứng. James nói:
- Cô chủ... đã hồng hào trở lại rồi.
- Đúng vậy. Đúng là quá đỗi xinh đẹp. Tới tức giận cũng rất là xinh.
2 bà trong hội đồng đã thấy cô qua bức ảnh chụp mà ngài Richard đã cho mọi người xem, đúng là xinh đẹp danh bất hư truyền.
- Hello miss Linh. How are you today?
- Oh hello madams. I’m fine thanks. How do you know my name? I haven't said it yet.
- Haha. You are Mr. Smith's daughter. We know you very well. I'm Emily, and next to me is mrs Jane.
- Oh yes. Nice to meet you mrs Emily and mrs Jane. My full names is Hoàng Thục Linh, I’m 17 years old.
Cặp mắt của ai đó đang dán lên người cô không rời, à thì còn ai vào đây nữa ngoài anh chủ tịch trẻ tuổi mới qua sinh nhật lần thứ 21 được 7 tháng chứ. Đánh liều đi qua chỗ 2 người phụ nữ duy nhất trong hội đồng quản trị, anh nói:
- Dạ con chào ngài. Chào em gái nhỏ.
- Mr President! You’re the most handsome haha.
- Haha. Has a little girl. She told me that I’m the most handsome at the parties.
- A liitle girl? Is that the wife in Vietnam you mentioned?
Trọng Lâm không nói gì, chỉ đưa ánh mắt trìu mến và đắm đuối nhìn người con gái đứng đối diện với mình. Ngài Smith nói tiếng Việt với anh, rằng anh đã có vợ rồi đừng có chọc ghẹo con gái của ngài. 2 bà kể rằng Trọng Lâm chung tình lắm, con gái Mỹ đẹp thôi rồi, nhưng anh không nhìn lấy 1 lần, chỉ có chung tình với người vợ Việt Nam của mình.
“For all the times...”
- Oh so sorry. I have take this call.
- Yes miss Linh.
- Em đây Trung.
Hoá ra cô đã thay đổi cách xưng hô với Trung rồi, cô đã yêu Trung rồi đấy, haha chẳng phải kế hoạch của anh đã thành công 1 phần rồi sao. Dẫu biết rằng đó là thứ mà anh muốn, nhưng sao lòng anh đau thế vậy chứ? Hay vì anh đang ghen đây, ghen lồng ghen lộn chỉ muốn 1 lần mà nuốt trọn cô vào trong bụng.
- She is so beautiful and very smart huh, mrs Jane.
- Yes yes.
Cô quay lại và nói với bố nuôi mình rằng chút nữa Trung sẽ tới đón mình, ông cứ nói chuyện thoải mái cùng với các vị ở đây.
- You have boyfriend?
- Ưmmm yes madams hihi.
Ở 1 nơi khác, các ngài đang hỏi Trọng Lâm về người vợ:
- Mr President, when will you introduce your wife to us?
- Soon, everyone will know her. Haha.
Bữa tiệc trôi đi tới 8h, Trung đã hứa với cô là 8h cậu ta sẽ tới đón cô đi chơi mà. Tới nơi cậu ta bị giữ lại bởi vệ sĩ của Lâm, nói rằng phải có thiệp thì mới được vào. Cô ở bên trong đã vứt áp khoác của anh vào người Bryan và quay mặt ra ngoài cửa, thế này là quá đủ với cô rồi, cô không muốn ở đây thêm 1 phút giây nào nữa.
- Tôi là con trai của ông Bùi Kiên. Không có thiệp.
- Không có thiệp thì có là chủ tịch nước cũng không thể vào.
- Anh ấy là bạn trai tôi. Cảm phiền các người cho tôi qua.
- Dạ vâng thưa cô chủ nhỏ. Mời người ạ.
Ra tới phía ngoài, cô được Trung khoác áo áo khoác lông to đùng của cậu ta, sau đó hôn hít 1 chút 2 người mới lên xe đi. Trọng Lâm nhìn cô thân mật với Đức Trung, rồi ngồi lên con SH màu đen kia lòng anh quặn thắt lại, nhưng vẫn phải cố vui vẻ vì kế hoạch. “Đức Trung, 1 thời gian nữa thôi mày sẽ mất tất cả.”
- Công chúa, em có mệt không?
- Không. Em chỉ tức thôi.
- Thôi nào. Tức giận sẽ mau già lắm đó.
- Em già rồi anh còn yêu em không?
- Yêu suốt đời. Forever!
Trung lái xe bằng 1 tay, còn tay còn lại cầm nắm bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh buốt của cô. Bỗng:
- ĂN CHÁO TRAI KHÔNG? Ô...
- Haha ăn chứ. Nhưng mà em không ăn được hết cả 4 bát đâu.
- Ỏ... anh ăn phụ em hihi.
Lí do mà cô không chịu ăn bít tết và gà nướng ở buổi tiệc vì đã hẹn Trung đi ăn cháo trai rồi hihi. Tới chỗ quen của 2 người thì nay cô ấy không có bán, biết đi đâu đây chứ. Cô với Trung buồn thiu ra nhìn nhau.
- Anh về nhà anh nấu súp gà cho em. Ok?
- Ok luôn hihi.
Vì cô, Trung đã tập nấu súp gà và giờ đây cậu ta đã nấu rất ngon không thua kém gì đầu bếp ở nhà hàng. Từ lúc yêu Trung, cô qua nhà Trung là thường xuyên, và hiện tại Cafe và Milky đang ở căn nhà 2 tầng của Trung.
- Đại ca. Cô chủ và thằng Trung đã về tới căn nhà 2 tầng ạ.
- Ừ.
- Đại ca. Anh không cần thiết phải để cô chủ yêu thằng Trung, trực tiếp bắt cô chủ đi có phải nhanh không ạ?
- Tao muốn thằng Trung nó phải mất tất cả. Tới tết dương lịch, chúng mày sẽ rất vất vả đấy, cố gắng chịu đựng, nén cơn tức giận xuống, chỉ làm theo lệnh biết chưa?
- Dạ tuân lệnh đại ca. Em không sợ khổ đâu, chỉ cần đại ca đạt được mục đích thôi.
Hôm nay là ngày cô ăn tối muộn nhất, nhưng rất là vui luôn. Milky cũng quen với Trung rồi nên cứ thỉnh thoảng lại làm nũng với cậu ấy.
- Ngon không công chúa?
- Ưmm ngon! Anh ăn đi.
- Em đút cho anh đi.
- Hửm? Ok luôn nè.
Cô xúc 1 thìa súp lên thổi nhẹ rồi đưa tới miệng Trung, Trung đón lấy nhưng không có ăn nó mà truyền lại vào miệng của cô. Thìa súp đã được cô nuốt hết vào bụng rồi nhưng Trung vẫn không rời môi cô ra, nụ hôn này vẫn như mọi lần Trung hôn cô, nó nhẹ nhàng và thật tình cảm làm sao. Tới tận hơn 5’ sau 2 người mới buông nhau ra.
- Ưm... haaa...
- Thục Linh... có biết anh vui cỡ nào.. hưmm khi em đồng ý yêu anh không?
- Biết biết nè. Anh nói nhiều lần câu này lắm rồi đó hihi.
- Anh có thể không giàu có như h...
Cô biết Trung tự ti, đúng là bố mẹ của Trung giàu có, tiền cũng không thiếu. Nhưng cô không cần những thứ đó, chỉ cần Trung yêu cô thực lòng và cô yêu cậu ta, vậy là quá đủ.
- Linh à.
- Nếu anh còn nói những câu đó, thì em chia tay đó à.
- Hổng nói nữa, hổng nói. Vừa nãy... em thích chứ?
- Ưm. Thích lắm.
- Ỏ... vậy em đút anh ăn đi.
Cô nói rằng mình hổng có biết đút, rồi không biết đút thì Trung đút cho cô hehe.
Ở phòng vip tầng 5, Trọng Lâm 2 tay siết chặt lại vào nhau. À đút súp gà cho nhau bằng miệng à, chết tiệt thật mà. Ai bảo anh đề xướng kế hoạch đó cơ, giờ ngồi tức thì được gì chứ.
- Đại ca. Anh định để cho thằng Trung hẫng tay trên sao? Chúng ta đã về đây rồi. Đại ca!
- Hẫng tay trên thì sao?
- Ơ kìa. Em không hiểu đại ca bị làm sao nữa. Nếu đại ca không nghe em, thì cô chủ có khi sẽ có con với thằng đó đấy. Đại ca muốn làm người đổ vỏ ạ?
Bryan tức điên người lên bực dọc với đại ca mình rồi mở cửa phòng đi ra ngoài buôn dưa lê với Thiên Bảo. Anh ta nói rằng trong lúc này không nên tức giận mà làm liều. Cô sẽ không trao thân cho Trung ngay lúc này đâu.
- Tại sao anh biết rõ thế chứ?
- Cô chủ là người khuôn mẫu và phép tắc, không giống những đứa con gái ngoài kia mới yêu 1 thời gian đã vội trao thân đâu.
- Em nghĩ là không nên để tới ngày 5/9, tới đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của cô chủ chúng ta hành động.
- Bỏ qua cậu chủ sao?
- Đúng vậy. Ngày 31/8 sinh nhật cô chủ vào thứ 4. Chúng ta chỉ cần biết lịch trình của cô chủ vào ngày hôm đó thôi.
Bryan kéo Thiên Bảo đi vào trong phòng đại ca bỏ luôn bước gõ cửa phòng làm Trọng Lâm tức giận chửi bới, nói Bryan vô phép:
- Đại ca nói em thế nào cũng được. Nhưng em không thể ngồi yên đâu. Chúng ta cần thay đổi kế hoạch thưa đại ca.
- Nói nghe thử.
Bryan nói lại kế hoạch như đã nói với Thiên Bảo hồi nãy. Bắt cóc cô vào đúng ngày sinh nhật, rồi bắt cô phải trao thân cho Trọng Lâm, há chẳng phải sẽ làm cho Đức Trung điên tiết sao, để tới 5/9 những 6 hôm nữa không chừng cô và Đức Trung đã abcxyz với nhau rồi.
- Haha tao không lo việc em ấy trao thân cho thằng Trung.
Ủa ủa gì zợ, 2 vị quân sự có nghe lầm không zợ? Bryan còn hỏi lại:
- Đại ca. Ý của anh là...
Trọng Lâm nó tới cái câu mà cô đã nói với anh hôm đính hôn, đó là câu nếu cô có con với người con trai khác, thì anh sẽ làm thế nào.
- Bryan mày có nhớ vế tiếp theo em ấy nói không?
Bryan lục tìm trong trí nhớ, nhưng quả thật anh ta có nhiều việc lắm làm sao mà nhớ hết. Trọng Lâm nói:
- Em ấy nói tao sẽ để cho em ấy sinh đứa bé ra rồi 1 tay bóp chết nó. Haha em ấy nói như vậy đấy.
- Vậy là cậu chủ muốn cô chủ có thai với thằng Trung sao?
- Em ấy không làm chuyện đó với nó thì càng tốt. Còn nếu như chuyện đó xảy ra, tôi sẽ làm theo đúng những gì mà em ấy đã nói. Rồi ok, kế hoạch thay đổi theo sự sắp xếp của Bryan.