Đám tang của bác Sáu diễn ra sau ngày hôm đó.Người người, nhà nhà đến chia buồn cùng Lục Văn. Ngay hôm đó, Hàm Chi và Tiểu Mễ cũng vô cùng bận rộn để đón, tiễn khách.
Hàm Chi quay sang nói với Tiểu Mễ:
- Cậu vào trong xem giúp được gì cho anh Lục Văn không. Ngoài này để mình tớ lo liệu được rồi.
Tiểu Mễ nghe lời Hàm Chi, nhanh chóng chạy vào trong.
Bỗng một đám người mặc áo đen từ xa tiến tới. Hàm Chi nhíu mắt nhưng vẫn chưa nhận ra ai. Đám người đó tiến gần thêm vài bước nữa, thì ra là Vương Hạo và nhân viên của anh. Nhận ra đó là Vương Hạo, Hàm Chi vội thay đổi sắc mặt. Cũng giống như Tư Vũ, cô cùng đang hoàn toàn hiểu lầm anh, cho rằng do anh mà mọi chuyện ra nông nỗi này.
Càng lúc Vương Hạo lại càng tiến lại gần cô hơn. Kiều Linh chủ động chào Hàm Chi trước
- Chào cô! Chúng tôi đến đây để tiễn bác Sáu lần cuối
Hàm Chi không trả lời, đưa tay ra hiệu cho phép họ vào. Lúc này, Vương Hạo quay sang nhìn Kiều Linh:
- Mọi người vào trước đi, tôi có chuyện cần nói với Hàm Chi.
Nghe thấy vậy, Hàm Chị vội chen ngang:
- Xin lỗi nhé, giờ tôi đang rất bận.
- Chuyện đó đơn giản mà! - Vương Hạo chỉ vào một cậu nhân viên - Cậu, đứng lại đây thay cô ấy đón khách, còn lại vào trong trước đi.
Sau đó, Vương Hạo kéo Hàm Chi lại một nơi không có bóng người
- Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng
Hàm Chi nhìn thẳng vào mắt Vương Hạo nói:
- Cậu nói đúng! Tôi cũng có rất nhiều điều muốn hỏi cậu.
- Được! Vậy hôm nay có chuyện gì chúng ta giải quyết một thể đi.
- Tôi hỏi cậu, tại sao tôi hôm đó cậu gọi điện cho tôi nói rằng đã gặp anh Lục Văn?
- Hôm đó tôi và anh ta đã gặp nhau vì một số chuyện cá nhân.
- Chuyện cá nhân là chuyện gì? Giữa hai người thân thiết đến nỗi còn có chuyện cá nhân với nhau sao?
- Tôi đã mua lại căn nhà của anh ta, và có một chút bàn bạc giữa chủ nhà mới và người thuê.
Hàm Chi bất ngờ nhếch mép, cười mỉm:
- Thì ra những gì Tư Vũ nói với tôi là hoàn toàn đúng! Cậu thực sự khiến người ta phải khiếp sợ. Anh Lục Văn làm gì có lỗi với cậu? Vì tôi và anh ấy yêu nhau sao? Còn nữa, bác Sáu cũng gây tội gì với cậu à? Sao cậu lại quá đáng đến thế! - Hàm Chi dần không kiềm chế được cảm xúc của mình mà hét lớn - Giờ mọi chuyện thành ra như vậy, cậu hài lòng chưa.
Vương Hạo tức giận hét lớn:
- Đủ rồi! Đừng có nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đấy.
- Được! Cậu là nhất, thích ra lệnh, thích áp đặt, muốn mọi thứ phải nghe theo ý mình. Tôi không còn gì để nói với cậu.
Nói rồi Hàm Chi bỏ đi, nhưng Vương Hạo nắm lấy cổ tay cô giữ lại, không cho cô đi.
- Được! Cứ cho là chuyện tôi mua lại căn nhà đó là lỗi của tôi. Nhưng tôi chưa hề khiến hai cha con hắn phải ra đường, không có nơi để ở. Chính hắn, tên Lục Văn mà cô yêu thương đã chọn bỏ cha của mình để đi theo cô.
- Anh nói cái gì? - Thấy Vương Hạo nói vậy, Hàm Chi bỗng dừng lại
- Có thể là mọi người ghét tôi. Nhưng Hàm Chi à, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là loại người hèn hạ, vì chuyện cá nhân mà lôi người lớn vào. Tôi sẽ coi như chưa nghe cậu nói gì từ tối đến giờ. Còn mọi chuyện tin hay không, cậu có thể nói chuyện trực tiếp với Lục Văn.
Vương Hạo bỏ đi, để lại Hàm Chi bơ vơ một mình trong bóng tôi. Lúc này, tâm trạng của cô rối bời vô cùng. Nếu như những lời mà Vương Hạo nói là đúng thì quả thực trong chuyện này phần lớn lỗi là của Lục Văn. Nhưng hiện giờ tâm trạng của Lục Văn không ổn, cô không thể cứ vậy mà hỏi anh.
Hai hôm sau khi đám tang kết thúc, Hàm Chi quyết định gặp Kiều Linh để nói chuyện. Cuối cùng, Hàm Chi cũng biết được rằng, Vương Hạo ngoài muốn mua lại căn nhà để khiến Lục Văn khó xử ra, thì anh chưa từng làm việc gì sai. Kiều Linh còn nói hết với Hàm Chi chuyện Vương Hạo tìm người chăm sóc, đóng viện phí cho bác Sáu. Bỗng nhiên cô cảm thấy hôm nó mình hơi quá lời với cậu ấy.
Hiện Hàm Chi cùng Lục Văn, Tiêu Mễ đang ở tạm nhà của Tư Vũ. Trên đường về, cô đã suy nghĩ rất nhiều có nên nói chuyện với Lục Văn vào lúc này không khi anh vẫn đang nhốt mình trong phòng. Những cuối cùng, Hàm Chi vẫn quyết định phải nói.
Cô tiến lại trước cửa phòng của Lục Văn gõ cửa:
- Anh Lục Văn! Là em đây! Em vào nhé!
Không thấy bên trong có động thái gì, Hàm Chi mở cửa vào. Cô thấy Lục Văn đang nằm, tiếp tục nói:
- Em biết mấy ngày vừa qua anh đang rất buồn về sự ra đi của bác Sáu. Em và mọi người cũng vậy, cũng rất buồn. Nhưng hôm nay có chuyện em nhất định phải nói với anh. Anh có thể ngồi dậy để nói chuyện cùng em được không?
Mặc cho Hàm Chi nói, Lục Văn vẫn không trả lời. Thấy vậy, Hàm Chi tiếp tục nói:
- Thôi được rồi! Nếu anh vẫn còn thấy mệt thì anh không cần phải nói gì cả. Chỉ cần nghe em nói thôi. Hôm đám tang diễn ra, em có nói chuyện với Vương Hạo, và sau đó vài hôm em có nói chuyện với thư ký của anh ta. Vì em muốn nghe mọi chuyện từ hai phía. Thư ký của Vương Hạo có nói với em rằng anh vì muốn về Thiên Nam ở bên em mà quyết định đưa bác Sáu vào viện dưỡng lão. Trong suốt thời gian ở Thiên Nam, trước và sau khi Vương Hạo mua lại căn nhà đó, anh đều không quan tâm và không biết gì đến bệnh tình của bác. Lục Văn à, em muốn nói với anh rằng em không bênh ai. Nhưng trong chuyện này người sai chính là anh chứ không phải Vương Hạo.
Nghe thấy Hàm Chi nói vậy, Lục Văn tức giận ngồi dậy, ném cốc nướng ở trên bàn xuống vỡ tan thành nhiều mảnh
- Ý của em là anh sai, anh vì muốn bên cạnh em nên anh đã sai đúng không? Hàm Chi à, chỉ mới mấy ngày thôi mà em đã thay đổi hoàn toàn rồi! Em từng nói với anh em ghét Vương Hạo như thế nào, em quên rồi à? Vậy mà giờ em dám bênh hắn trước mặt anh.
Thấy Lục Văn đang dần mất kiểm soát, Hàm Chi tiến lại gần nắm lấy tay anh:
- Anh Lục Văn, anh bình tĩnh đã. Em đã nói rồi, em không bênh ai cả. Vương Hạo, cậu ấy mua lại căn nhà đó chỉ muốn chứng tỏ cậu ấy hơn anh mà thôi, ngoài ra không có bất kì một ý xấu nào khác.