Hạ Vân Lan hỏi: “Nhất Tiếu, cậu cần bao nhiêu?"
Nhà họ Hạ cũng không giàu có gì, nhưng may mà Hạ Vân Lan có ba mẹ và anh trai yêu thương.
"Ba trăm triệu." Mục Nhất Tiếu chống đầu nhỏ, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Vậy sao cậu không đi cướp đi?" Hạ Vân Lan liếc Mục Nhất Tiếu một cách đầy khinh bỉ, lại ngồi xuống.
Cô cho rằng Mục Nhất Tiếu không có đủ tiền, lấy điện thoại ra, chuyển một triệu rưỡi đến tài khoản của Mục Nhất Tiếu.
"Chỉ có một triệu rưỡi, không thể nhiều hơn, tớ cũng là một con nhỏ nghèo thôi, được không?" Hạ Vân Lan cất điện thoại vào, lời vừa nói là lời nói thật, cô quả thật không có nhiều tiền.
Mục Nhất Tiếu nằm sấp lên trên bàn, đôi đồng tử màu đen tràn ngập sự biết ơn, nhưng một triệu rưỡi đối với tình huống bây giờ của cô mà nói, chỉ là hạt cát giữa sa mạc.
Không gọi nhiều rượu lắm, hai người ngồi chốc lát liền đứng dậy rời đi.
Lúc này đã chín giờ, cũng vừa hay là đêm khuya, chẳng có bao nhiêu xe qua lại, ở ngoài quán bar cũng chẳng thấy được ai.
Gió thu thổi qua, Mục Nhất Tiếu vô ý thức rụt cổ lại, Hạ Vân Lan thấy cô vẫn không vui, không khỏi mở miệng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Cả đêm đều không yên lòng, không phải cậu hẹn tớ ra đây sao? Sao chưa uống được hai ly đã trở về rồi?"
Mục Nhất Tiếu ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Lan, mũi đau xót, nức nở nói: “Lan, cậu nói tớ rốt cuộc có phải là con ruột của ba tớ hay không?"
Hạ Vân Lan ôm vai của Mục Nhất Tiếu, dừng một chút nói: “Thật ra tớ cũng muốn biết."
Được rồi, cô cũng không nên hỏi vấn đề này.
Mục Nhất Tiếu cúi đầu, nhìn chằm chằm cái bóng của hai người trên mặt đất ngẩn ra, nhưng bỗng chốc sau lưng xuất hiện hai người khiến cho Mục Nhất Tiếu giật mình.
Lập tức, cô phản ứng lại, kéo Hạ Vân Lan lui về sau, sau đó nhìn chằm chằm hai người phía sau quát: “Các anh muốn làm gì?"
Tên lưu manh mặc áo sơ mi hoa vốn muốn uy hiếp hai người từ phía sau rồi lấy tiền, nhưng không ngờ rằng Mục Nhất Tiếu vừa thét như vậy, lại dọa cho hai tên đó trong lòng rơi lộp bộp.
Một người trong đó nói một cách dè dặt: “Lấy tiền ra đây."
Hạ Vân Lan thấy bộ dáng run bần bật của anh ta, chỉ cảm thấy có chút mắc cười, cô không khỏi mắng một câu: “Bị điên hả."
Hai tên lưu manh nghe vậy, liền nhìn nhau một cái, chẳng biết nói gì.
Xem bộ dáng này, là lần đầu tiên đi cướp?
"Tao kêu mày lấy tiền, mày nói nhảm cái gì?" Một tên khác vẻ mặt hung thần ác sát quát.
Nhưng anh ta nhuộm một cái đầu vàng, cơ thể gầy như que củi thoạt nhìn chẳng có chút sức uy hiếp gì.
Mục Nhất Tiếu và Hạ Vân Lan liếc nhau, có hơi mê man, mấy tên cướp bây giờ đều là cái dạng này sao?
"Lan, chúng ta đừng để ý đến hai người anh ta, đi thôi." Mục Nhất Tiếu vừa nói, vừa kéo Hạ Vân Lan muốn tới phía đối diện bắt xe.
Hai người mới vừa nhấc chân đi, hai tên lưu manh phía sau liền lấy dao gọt hoa quả từ trong túi qua chạy đến trước mặt các cô.
Bị chặn đường đi, Mục Nhất Tiếu và Hạ Vân Lan liền dừng bước, lại nhìn đến dao gọt hoa quả trong tay tên lưu manh mặc áo sơ mi hoa, các cô rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi.
"Các anh rốt cuộc muốn làm gì?" Hạ Vân Lan quát.
"Đừng có la nữa, nếu còn la nữa tao liền đâm mày." Người đàn ông đứng trước mặt Hạ Vân Lan quơ dao gọt hoa quả trong tay.
Nhưng Hạ Vân Lan tính tình nóng nảy, cô nào có thể bị người đàn ông như vậy ăn hiếp?
Hạ Vân Lan không nói hai lời, đá một cước vào nửa người dưới của người đàn ông.
"Ui da..." Người đàn ông bị đau, bụm lại nửa người dưới hồi lâu cũng không thể đứng thẳng được.
Mà tên lưu manh cầm dao gọt hoa quả đứng trước mặt Mục Nhất Tiếu thấy thế liền sốt ruột, vội vàng cầm dao muốn hù dọa Hạ Vân Lan.
Mắt thấy con dao sắp làm Hạ Vân Lan bị thương, Mục Nhất Tiếu hoảng sợ, liền dùng tay không bắt lấy cánh tay của người đàn ông đó.
Người đàn ông đó dùng sức giãy dụa, lưỡi dao khứa vào mu bàn tay của Mục Nhất Tiếu, lập tức máu tươi chảy đầm đìa.
Mà một cảnh này trước quán bar, vừa lúc bị Giang Kiều Vỹ đi ra ngoài nhận điện thoại thấy được.
Đập vào đáy mắt là một một cô gái vì bảo vệ bạn bè mà không ngại chính mình bị thương, đây thật sự là Mục Nhất Tiếu mà người khác đồn đãi là bị bao nuôi, mang thai rồi sẩy thai, có quan hệ bừa bãi sao?
Ôm thắc mắc này, Giang Kiều Vỹ kêu bảo vệ đến.
Tên lưu manh mặc áo sơ mi hoa bị bắt giam, Giang Kiều Vỹ đã báo cảnh sát.
Mà giờ phút này, hai người Mục Nhất Tiếu và Hạ Vân Lan đều ngồi xổm trên mặt đất.
Hạ Vân Lan vừa kiếm tra miệng vết thương, vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Mục Nhất Tiếu, có phải cậu chập mạch rồi không, cậu đạp anh ta một cái, cũng tốt hơn là cậu bắt anh ta bằng tay không."
Hạ Vân Lan vừa quở trách, vừa dùng sức đè mu bàn tay của cô, sốt ruột đến nỗi sắp khóc.
Mà Mục Nhất Tiếu thấy thế, vươn tay xoa tóc của cô cười nói: “Lan, tớ không sao, tớ cũng không phải là lá ngọc cành vàng gì, cậu cũng đừng nghĩ tớ mỏng manh như vậy."
"Không phải lá ngọc cành vàng thì sao chứ, cậu chính là một con người đó, đừng lúc nào cũng coi mình cứng như kim cương, nói cậu ngốc, cậu cũng phải nhận."
Hạ Vân Lan đỡ Mục Nhất Tiếu dậy, quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Kiều Vỹ đứng ở phía sau.
Tay của Hạ Vân Lan đang đè trên mu bàn tay của Mục Nhất Tiếu, cô nghe thấy Giang Kiều Vỹ nói như vậy, lập tức mềm lòng.
Hạ Vân Lan nói: “Đi theo anh cũng được, nhưng anh đừng hi vọng Nhất Tiếu lại thích anh."
Thích?
"Ờ..." Giang Kiều Vỹ cười lạnh, người thích anh ta nhiều như vậy, thiếu một người anh ta cần gì phải để ý?
- ---------------------------