Mục Nhất Tiếu rất chân thành, cô nắm chặt hai cây lòng nướng, vẻ mặt chờ mong nhìn Phó Tư Vũ.
Từ nhỏ đến lớn Mục Nhất Tiếu đều tuân theo một quy tắc.
Người khác đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ đối xử tốt với người khác.
Mà lúc nãy Phó Tư Vũ và Liên Thành đã mang giò heo và chân gà đến cho cô, cô muốn mua chút thức ăn cho bọn họ.
Cô không có tiền nhiều, không thể mua nổi những thứ quá đắt, nhưng mà cô cảm thấy lòng nướng rất ngon, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không có vấn đề gì lớn.
Phó Tư Vũ nhìn cô nhóc đứng cạnh cửa xe, nhiệt độ trong lòng cũng hòa tan.
Anh đưa tay nhận lấy: “Được rồi.”
Mà Liên Thành thấy vậy cũng đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn cô Mục.”
“Chú, chú quản gia nhất định phải nhớ kỹ là ăn xong đó nha, tôi về trước đây.” Mục Nhất Tiếu cắn một miếng lòng nướng vui vẻ nói.
Cô quay người, lần này thật sự đi vào trong cổng trường.
Mà hai người ở trên xe lại nắm chặt xiên lòng nướng, nhất thời có chút bối rối.
“Cậu chủ, cái này... có thể ăn được hả?” Liên Thành có hơi ngơ ngác, rất ít khi ăn mấy món đồ vỉa hè như thế này cho nên có hơi khó khăn.
“Ừ.” Phó Tư Vũ trả lời rất nhỏ, nhìn lòng nướng mà cũng có chút ngây người.
Nhưng mà nghĩ đến bộ dạng chân thành tha thiết của Mục Nhất Tiếu, anh vẫn thử thăm dò mà cắn một cái.
Hình như là... cũng không tệ giống như trong tưởng tượng.
Sau khi ăn xong, ngay cả Liên Thành ngồi ở đằng trước cũng sợ đến đơ người.
Trong lòng của ông ta nghĩ cậu chủ nhà mình đã ăn rồi, ông ta còn cái gì mà không thể ăn nữa?
“Cậu chủ, hình như là ăn cũng được.” Liên Thành bất ngờ mở miệng nói.
Hơn nữa lúc này Phó Tư Vũ lại nhếch lông mày lên, mang theo giọng điệu tự hào mà trần thuật: “Do Nhất Tiếu chọn, đương nhiên là ăn ngon rồi.”
Nghe thấy lời này, Liên Thành im lặng.
Cậu chủ đang làm gì vậy chứ?
Đang show ân ái hả?
Ném thức ăn cho chó?
Hơ, ngồi ở trong xe, thức ăn cho chó lại đến từ bốn phía làm tổn thương ông ta, đều đã sắp bốn mươi rồi mà vẫn còn chưa kết hôn.
Trở lại ký túc xá, Mục Nhất Tiếu bị bạn cùng phòng tra hỏi là cô đi đâu mà cô cũng chỉ trả lời qua loa vài câu.
Mục Nhất Tiếu cũng rất may mắn là có bạn cùng phòng không nhiều chuyện, sớm chiều gặp nhau, bọn họ cũng biết cách làm người của Mục Nhất Tiếu cho nên bọn họ sẽ không tin tưởng những lời nói đồn đại ở bên ngoài.
Nằm trên giường nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra ở trong xe hồi lúc nãy, Mục Nhất Tiếu đều cảm thấy không chân thật.
"tích", điện thoại truyền đến tin nhắn.
Phó Tư Vũ nói: “Lòng nướng ăn rất ngon, ngủ ngon.”
Mấy ngày tiếp theo Mục Nhất Tiếu coi như sống rất yên ổn.
Đi học, ăn cơm, đi ngủ...
Ngày hôm đó qua đi, Mục Diễm Nhan cũng rất ít khi tìm cô gây phiền phức, gặp nhau ở trường học, mặc dù là Mục Diễm Nhan vẫn có dáng vẻ cao cao tại thượng nhưng mà lại không cố ý gây chuyện.
Nhưng mà có một chuyện làm cho Mục Nhất Tiếu rất kỳ quái, hình như là chuyện cô tỏ tình với Giang Kiều Vỹ không còn bất cứ người nào bàn tán nữa rồi.
Chẳng lẽ là chuyện này do Giang Kiều Vỹ đè ép xuống?
Nhớ đến ánh mắt nhìn mình của Giang Kiều Vỹ, Mục Nhất Tiếu cảm thấy cả người như bị kim đâm.
Từ đêm hôm đó qua đi, Phó Tư Vũ sẽ đưa đồ ăn đến cho cô đúng giờ, có đủ loại, ăn đến nỗi làm cho Mục Nhất Tiếu hoài nghi có phải là mình đã tăng cân rồi không?
An ổn vượt qua một tuần, chào đón thứ sáu.
Anh Lăng đã hẹn thứ bảy dạy thử, Mục Nhất Tiếu phải về nhà khuya một chút, thời tiết đến lúc giao mùa, cô còn phải mang theo quần áo mùa đông.
Nghĩ đến ba Mục cùng với sắc mặt của mẹ kế, thật ra thì Mục Nhất Tiếu có chút buồn bực.
Nếu như có thể cô sẽ không trở về căn nhà đó.
Nhưng mà cô không có tiền, cũng không mua được quần áo, cho nên cô cũng chỉ có thể bớt được cái nào hay cái đó.
Còn chưa đi ra ký túc xá, thông báo tin nhắn đột nhiên lại vang lên một tiếng.
Cô ngồi trở lại trên giường, cầm điện thoại xem tin nhắn.
Tin nhắn là thông báo của câu lạc bộ khiêu vũ của trường đại học.
Bởi vì còn một tháng nữa thì đến tết nguyên đán, trường học sẽ có một bữa tiệc đón tết nguyên đán, mà trường học cũng khuyến khích học sinh tích cực tham gia hoạt động.
Mục Nhất Tiếu thích khiêu vũ, cho nên đã vào câu lạc bộ khiêu vũ với Hạ Vân Lan, mà đương nhiên câu lạc bộ khiêu vũ chắc chắn sẽ chuẩn bị bài múa cho bữa tiệc tết nguyên đán.
Lúc trước khi mà tham gia vào câu lạc bộ khiêu vũ, Mục Nhất Tiếu còn không biết trưởng câu lạc bộ của câu lạc bộ khiêu vũ chính là Giang Kiều Vỹ.
Sau đó được anh tay giúp đỡ, Mục Nhất Tiếu vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt, nhưng mà không ngờ đến là bọn họ lại học chung một trường, đồng thời còn chung câu lạc bộ khiêu vũ.
Mà danh sách tham gia bữa tiệc tết nguyên đán đã được phát tới vào cuối tuần.
Thật đáng tiếc là tên của Mục Nhất Tiếu không có ở trong đó, nhưng mà Hạ Vân Lan lại có.
Lần này phát đi chính là danh sách xác nhận.
Mục Nhất Tiếu cũng không muốn nhìn, nghĩ thầm có lẽ là Giang Kiều Vỹ không muốn phải gặp cô cho nên cố ý gạt cô ra.
Thật sự không ngờ đến đó chính là Hạ Vân Lan ở bên cạnh lại đột nhiên vui vẻ kêu lên một tiếng: “Nhất Tiếu, cậu nhìn nhanh đi, cậu cũng trúng tuyển rồi này, cậu có thể tham gia vào bữa tiệc tết nguyên đán. Thật sự là tốt quá đi thôi.”
Hạ Vân Lan nhảy xuống từ trên giường, đến ở bên cạnh Mục Nhất Tiếu khoa tay múa chân.
Cô cũng đã trúng tuyển rồi?
Mục Nhất Tiếu có chút ngơ ngác, sau khi ngây ngốc vài giây đồng hồ thì lúc này mới nhìn tin nhắn trong nhóm.
Quả nhiên là tên của cô nằm ở cuối cùng.
Sau khi vui vẻ, Mục Nhất Tiếu có hơi nghi hoặc, bất kỳ quyết định nào của câu lạc bộ khiêu vũ đều phải được Giang Kiều Vỹ xét duyệt, nhưng mà tại sao anh lại đồng ý cho mình được trúng tuyển?
Nghĩ đến chuyện Mục Diễm Nhan nói xin lỗi cô, tin đồn trong trường đã miến mất, trong vòng một đêm mình được trúng tuyển, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Giang Kiều Vỹ?
Nhưng mà trên thực tế hai chuyện trước đó là do Phó Tư Vũ đã làm, chỉ có chuyện trúng tuyển này là Giang Kiều Vỹ đã đồng ý.
Nhưng mà Mục Nhất Tiếu vẫn còn không biết, vẫn còn đang âm thầm cảm kích Giang Kiều Vỹ từ tận đáy lòng.
Về đến nhà đã là chạng vạng tối.
Ba Mục ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đang nói chuyện nhà với Mục Diễm Nhan ở bên cạnh.
Hai người bọn họ cười cười nói nói, thỉnh thoảng Mục Diễm Nhan còn ôm lấy cánh tay của ba Mục, mà mẹ kế thì đang bận rộn nấu bữa tối trong phòng bếp.
Cảnh tượng ấm áp hài hòa như thế này, Mục Nhất Tiếu đã nhìn thấy từ nhỏ mà lớn lên.
Cô đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa, hoặc là nói cô đã chết lặng rồi.
Mục Nhất Tiếu đẩy cửa ra bước vào, đổi dép ở trước cửa, sau đó đi vào phòng ngủ của mình.
Nghe thấy âm thanh, nụ cười của ba Mục và Mục Diễm Nhan lập tức tan rã.
“Cô còn về đây làm cái gì?” Ba Mục lạnh lùng, ánh mắt lạnh buốt giống như là đang nhìn kẻ thù của mình.
Mục Nhất Tiếu dừng lại một chút, cuối cùng mới mím môi cười một tiếng, quay đầu thản nhiên nói: “Về lấy chút đồ.”
“Lấy đồ xong thì cút đi nhanh đi, nơi đây không chào đón cô.” Ba Mục tức giận hổn hển, không có sắc mặt tốt.
“Ha... ông cho rằng tôi rất muốn trở về hả?” Mục Nhất Tiếu cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại ông ta.
Đều là con gái của ông ta, dựa vào cái gì mà ông ta có thể đối xử với Mục Diễm Nhan tốt như vậy, đối xử với cô là giống như là kẻ thù?
Mục Nhất Tiếu không hiểu và cũng không muốn hiểu, cô trở về phòng ngủ của mình, nhưng mà mẹ kế lại ra chào đón: “Nhất Tiếu đó à, con về rồi hả, ở nhà ăn cơm đi rồi hẵng đi.”
Bộ dạng giả tạo của bà ta làm cho Mục Nhất Tiếu có chút buồn nôn.
Rõ ràng là ghét mình như vậy mà lại giả vờ như là rất quan tâm tới mình.
“Cảm ơn, tôi không thấy ngon miệng.” Nói xong, Mục Nhất Tiếu lại trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ của mình là một căn phòng nhỏ nhất trong căn nhà này, chỉ có một cái giường sắt, một cái bàn, một cái tủ treo quần áo, rất đơn sơ...
Tìm thấy cái túi, Mục Nhất Tiếu bỏ quần áo mùa đông vào trong đó.
Lúc đi ra ngoài, bọn họ đang ăn bữa tối.
Mục Nhất Tiếu đi khỏi mà không quay đầu lại, nhưng mà sau khi bước ra cửa cô vẫn sụp đổ mà khóc.
Đã bao nhiêu lần cảnh tượng như thế làm cho hô hấp của cô đau đớn.
Sau khi nghẹn ngào một lúc, cô mới đi ra ngoài đón xe, nhưng mà lại không biết sau lưng có một người đang nhìn mình...