Chồng?
Hai chữ này, nói đến thì nhẹ nhàng.
Mục Nhất Tiếu sững sờ, không trả lời.
Phó Tư Vũ thấy vậy, khóe miệng cong lên, ý cười trêu chọc từ từ lan ra: “Thế nào? Em không muốn?”
Mặc dù anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng người muốn gả cho anh không sao đếm xuể.
“.…” Mục Nhất Tiếu không nói gì, chỉ cau mày.
“Thông tin về em tôi đã điều tra rồi.” Phó Tư Vũ thờ ơ nói.
Thông tin?
Anh đều đã điều tra qua!
Như vậy, thân phận của Phó Tư Vũ chắc chắn không đơn giản.
Mục Nhất Tiếu dựa vào đầu giường, nhìn anh: “Chú muốn cưới tôi?”
“Đúng vậy.” Phó Tư Vũ nheo mắt lại, giọng nói trầm và rất hay.
“Tại sao?” Cô lại hỏi.
“Muốn kết hôn.” Anh trả lời một cách hờ hững, đôi mắt sâu, bằng phẳng.
Anh nói rất ít, tiếc chữ như vàng.
Mục Nhất Tiếu không ngốc, không tin những lời hươu vượn của anh.
Vì vậy, cô suy nghĩ một lúc: “Chú xem trọng tôi?”
Cô ở trong nhà, chị gái không thương, ba mẹ không yêu.
Trang điểm xấu xí cũng là vì muốn có một vị trí trong nhà.
Cô chưa từng cố gắng hết sức để trang điểm.
“.….” Phó Tư Vũ không trả lời.
Bầu không khí, trầm lặng.
Sau đó, Phó Tư Vũ nhìn cô, nói ra lai lịch của cô.
“Mục Nhất Tiếu, 19 tuổi, sinh viên năm hai, chuyên ngành lịch sử, trong nhà có ba, mẹ kế, chị gái, đều trá hình ép buộc em gả cho một ông già…”
Nói đến đây, anh dừng lại.
Anh nhìn cô, đôi mắt rất lạnh lùng, giống như băng vậy.
Mà những điều anh nói đều không sai.
Tiền học cũng là cô ăn tiêu dè xẻn, đi làm thêm để kiếm.
Mà cô, cũng vì nam thần mà cự tuyệt sự ép hôn trong gia đình.
Nhưng bây giờ, nam thần đã từ chối cô.
Nhưng người nhà vẫn tiếp tục ép cô kết hôn.
Mục Nhất Tiếu ngây người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh: “Chú thích gì ở tôi?”
Phó Tư Vũ ngồi, khí thế mạnh mẽ lại bá đạo.
Anh khẽ nói ra từ: “Thích.”
Anh bị thương, gãy mất đôi chân.
Trong cuộc sống tăm tối, có người tin nhắn cho anh liên tục ba tháng.
Dù nắng hay mưa, đều gửi đến rất đúng giờ.
“Chú không chê tôi quê mùa?” Mục Nhất Tiếu tiếp tục truy hỏi.
“Vậy còn em? Có chê tôi…bị tàn tật không?” Nói đến mấy từ cuối, ý cười trên mặt của Phó Tư Vũ dần dần mất đi.
“Nhưng chú rất đẹp trai nha.” Mục Nhất Tiếu lập tức tiếp lời, làm loạn suy nghĩ của anh.
“Ừ.” Anh mím môi, thể hiện sự đồng tình.
“Nhưng tôi rất quê mùa.”
“Ồ.”
“Tôi còn uống rượu, hút thuốc, đánh nhau, tính tình không tốt, lúc ngủ còn thích nghiến răng….”
“Ồ.”
“Chú à, chú có thể phản ứng lại một chút được không?”
“Tôi không chê.”
“Phục rồi.”
Mục Nhất Tiếu đầu hàng rồi.
Cô cũng không ngốc, người đàn ông trước mặt, đẹp trai, mặc đồ hiệu, cô không gả mới lạ.
So với việc bị người nhà ép kết hôn với ông già cặn bã kia, thì gả cho ông chú trước mặt còn hơn.
Ít nhất, cảm giác ông chú đưa lại cho cô không hề chán ghét.
….
Vừa ra khỏi khách sạn, đã bị một đám phóng viên chặn đường.
Mục Nhất Tiếu đẩy xe lăn cho Phó Tư Vũ, khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Chuyện gì đây?
Sau đó, một đám phóng viên chạy đến.
Một loạt câu hỏi ùn ùn kéo đến.
“Anh Phó, xin hỏi cô gái bên cạnh anh là ai?”
“Anh Phó, tối qua anh ở cùng với cô gái này, xin hỏi, cô ấy là bạn gái của anh đúng không?”
“Anh Phó, có lời đồn là anh bất lực, xin hỏi là thật sao?”
“Cô gái, có thể trả lời không?”
…
Bất lực?
Một đống câu hỏi, Mục Nhất Tiếu chỉ nghe thấy hai chữ.
Đây không phải đang xúc phạm ông chú sao?
Cô không thể nhịn được, vũ trụ nhỏ lập tức bộc phát.
“Các người mới bất lực thì có! Cuộc sống cá nhân của chú hạnh phúc như thế nào dựa vào cái gì mà phải nói với mấy người, đừng có nói linh tinh nữa, cẩn thận tôi kiện mấy người tội vu khống đó….”
- ---------------------------