Đầu ngón tay của Mục Nhất Tiếu truyền tới độ ấm ẩm nóng.
Trong không khí, dường như còn tản mạn mùi máu tanh nồng đậm.
Mục Nhất Tiếu bỗng hiểu rồi.
Ông chú... chảy máu rồi.
Cô rút tay lại, nhất thời ngây ra.
“Tôi... tôi băng bó lại cho chú.” Cô lắp bắp nói, tay chân trở nên luống cuống.
Cũng không biết như nào, trái tim trong lồng ngực của cô cứ đập thình thịch.
Cô đứng dậy, muốn đi tìm hộp y tế, nhưng Phó Tư Vũ đưa tay, túm cô lại: “Nhất Tiếu, tôi không sao.”
Anh đè thấp giọng nói, gắng sức khiến giọng điệu của mình rất bình tĩnh.
Mục Nhất Tiếu ngây ngốc, nhìn chiếc xe lăn thấp thoáng trước mặt, từ từ yên tâm.
Hô hấp của Phó Tư Vũ, phả vào mặt cô, từng hơi từng hơi, giống như thực chất, từ từ an ủi cô.
Sau đó, sau khi cô phản ứng lại, lúc này mới trịnh trọng mở miệng nói: “Ông chú, tôi đi mở đèn, giúp chú xem thử vết thương, có được không?”
Anh dường như đã chảy rất nhiều máu, quần đều bị thấm ướt rồi.
Mục Nhất Tiếu sao có thể không sợ hãi chứ?
Phó Tư Vũ trầm giọng nói: “Không được.”
Anh xoay người, thái độ rõ ràng rất cứng rắn.
Mục Nhất Tiếu thấy anh ương ngạnh như vậy, cũng không thương lượng với anh nữa, trực tiếp đứng dậy, muốn đi mở đèn.
Nhưng còn chưa đi ra, cổ tay bị anh túm chặt: “Không được phép đi.”
“Tôi là vợ chưa cưới của chú, tôi có quyền kiểm tra vết thương của chú.” Mục Nhất Tiếu nhìn một bóng đen trước mặt, đôi mắt trở nên kiên định.
Bất luận như nào, cô không thể nhìn thấy chết mà không cứu.
Càng huống chi, người đàn ông này, là chồng chưa cưới của cô.
Phó Tư Vũ túm cổ tay của Mục Nhất Tiếu, anh sững ra, không động đậy.
Có lẽ là không ngờ Mục Nhất Tiếu sẽ nói như thế, cho nên có hơi kinh ngạc.
Nhưng sau đó, anh vẫn cường thế mở miệng: “Ra ngoài.”
Giọng điệu của anh, pha lẫn sự giận dữ mãnh liệt, khiến cơ thể của Mục Nhất Tiếu trở nên lạnh lẽo theo.
Cô hơi ngẩn ra, sửng sốt vài giây, sau đó nắm tay của anh, lại khuỵu người xuống, nhìn bóng đen nói: “Ông chú, tôi là vợ chưa cưới của chú, tôi có thể thay chú kiểm tra vết thương, chú...”
Lời của cô còn chưa nói xong thì bị Phó Tư Vũ trực tiếp cắt ngang: “Không cần.”
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, có hơi dọa người.
Mục Nhất Tiếu đứng ở cửa, vốn muốn đi vào xem thương thế của ông chú.
Nhưng cô không ngờ, sau khi Liên Thành đi vào thì khóa trái cửa phòng ngủ lại.
Cho nên, cô không vào được.
Cô muốn gõ cửa, nhưng nghĩ kỹ lại, lại từ bỏ.
Cô trở về phòng ngủ, rửa ráy đơn giản một chút, lại nằm ở trên giường lớn.
Cô không ngủ được, suy nghĩ trăm điều.
...
Trong phòng ngủ bên cạnh.
Liên Thành mở đèn, bị một màn trước mắt làm cho sửng sốt tới choáng váng.
Xe lăn lật nghiêng bên giường, lưng Phó Tư Vũ dựa vào xe lăn, đôi chân thẳng buông thõng trên mặt đất.
Chắc là vết thương bị rách ra, chiếc quần ngủ màu xám đã bị máu nhuộm đỏ.
Anh của lúc này, nhếch nhác, bơ phờ, chán nản, thậm chí tàn phế...
- ---------------------------