Sau khi ăn uống no nê, tinh thần của Mục Nhất Tiếu lại càng lúc càng tốt.
Cô không ngủ được nữa, bê một cái ghế, ngồi ở bên cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Vị trí này, dường như có thể ngắm trong cảnh đêm của cả thành phố Nam Giang.
Rất phồn hoa, rất đẹp.
Nhưng chính một thành phố như này, khiến trái tim của Mục Nhất Tiếu đã chịu tổn thương rất lớn.
Vừa nghĩ đến ngày mai là thứ 2, cô lại phải đi đối mặt với những ánh mắt khinh bỉ và châm chọc ở trong trường kia, tâm trạng của cô liền trở nên nặng nề.
Đều nói, đại học là quãng thời gian đẹp đẽ.
Nhưng đối với cô mà nói, đại học, là một trận đánh.
Phó Tư Vũ xử lý xong chuyện của công ty, vừa từ bên ngoài trở vào.
Anh một ánh mắt liền nhìn thấy cô gái ở bên cửa sổ sát đất.
Hai chân của cô vắt vào nhau, sơ mi rộng thùng thình, càng toát ra vài phần quyến rũ.
“Đang nghĩ gì thế?” Phó Tư Vũ đẩy xe lăn tới, không nhịn được hỏi.
Mục Nhất Tiếu ngẩng mặt lên, nhắm hai mắt lại, cảm nhận làn gió lạnh thổi từ bên ngoài cửa sổ vào.
Mái tóc dài đều bay bay ở đằng sau, lộ ra một gương mặt sạch sẽ thanh thuần.
Ngũ quan tinh tế, đẹp theo kiểu rất dễ chịu.
Mục Nhất Tiếu nói: “Chú, chú có từng bị người khác tổn thương chưa?’
Tổn thương?
Hai từ này, khiến Phó Tư Vũ lập tức liên tưởng tới Giang Kiều Vỹ.
Lẽ nào, cô vẫn đang nhớ về cậu ta?
Dương mặt vốn dịu dàng, lại ở một giây trở nên lãnh khốc.
Thấy Phó Tư Vũ không nói chuyện, Mục Nhất Tiếu ngoảnh đầu, có hơi tò mò liếc nhìn anh.
“Chú, chú... làm sao thế?” Cô đè thấp giọng nói, hỏi rất cẩn thận.
Người đàn ông dường như đang suy nghĩ cái gì đó, nhất thời không có trả lời.
Mục Nhất Tiếu tưởng anh chắc chắn cũng từng bị người khác tổn thương.
Cho nên mới sẽ như vậy.
Nhưng, ngay trong một giây, Phó Tư Vũ liền mở miệng nói: “Em hối hận sao?”
“Hối hận cái gì?” Cô nhìn gương mặt nghiêng của anh, không hiểu nên mở miệng.
“Gả cho tôi, em hối hận sao?”
Lúc này, anh đột nhiên rất hiếu kỳ đáp án của vấn đề này.
Sau khi trầm mặc giây lát, Mục Nhất Tiếu xoay đầu, lại không nhịn được hỏi: “Chú, chú tại sao muốn lấy tôi?”
Cô luôn rất tò mò về vấn đề này.
Nói ra thì chỗ ông chú ở là biệt thự, cảm thấy không thiếu tiền.
Cho dù bị thương đôi chân, tìm một cô vợ, chắc sẽ rất đơn giản.
Nhưng tại sao, cứ phải là cô chứ?
Nghe vậy, Phó Tư Vũ không có lập tức trả lời, mà đem áo vest của mình đắp lên chân của Mục Nhất Tiếu.
Sau đó, anh mới ngước mắt, nhìn qua cô, khẽ nói: “Ở trong ba tháng chán nản nhất trong cuộc đời của tôi, là em vượt qua cùng tôi.”
Nửa năm trước, anh bị thương đôi chân, chán nản bất lực.
Nhưng ba tháng sau đó, có một cô gái vô cùng kiên trì đã gửi tin nhắn cho anh trong suốt ba tháng.
Mục Nhất Tiếu đại khái hiểu ra rồi, không có tiếp tục hỏi gì nữa
Hai người, cứ ngồi ở bên cửa sổ, ai cũng không nói chuyện nữa.
Là tiếng thông báo của tin nhắn đá phá tan sự ngại ngùng đó.
Lúc này, Mục Nhất Tiếu có một người gửi lời mời kết bạn với cô...
- ---------------------------