Sính lễ! 600 triệu? Vậy ông ta sao không dứt khoát đi cướp đi?
“Ba đừng nằm mơ, con và anh ấy đã ký vào thỏa thuận kết hôn rồi, liên quan với chuyện sính lễ, con căn bản không nhắc tới.” Mục Nhất Tiếu đứng dậy, tức đùng đùng nói.
Cô trước giờ đều chưa từng nghĩ, bản thân có một ngày sẽ vì sính lễ mà tranh chấp với người trong nhà.
“Mục Nhất Tiếu, ba thấy con vây cánh cứng rồi, muốn tức chết ba, có phải không?” Ba Mục ném rau xanh xuống, cũng đứng dậy theo.
Hai người, đứng mặt đối mặt, ánh mắt tức giận nhìn nhau, giống như kẻ thù.
“Là các người bất nhân trước, con mới bất nghĩa.” Mục Nhất Tiếu cố kìm nước mắt, không để mình khóc ra.
Ở trong nhà này, cô trước nay không cho phép mình lộ vẻ một mặt yếu ớt.
“Ba đó là vì tốt cho con.” Ba Mục cực kỳ giận dữ, hai mắt đỏ ngầu.
Mơ giữa ban ngày, vì tốt cho cô?
Ha!
Thật nực cười!
Lý do ông ta khẩn trương ép cô kết hôn như thế, còn không phải là vì Mục Diễm Nhan sao.
Từ bé tới lớn, ba Mục đem những thứ tốt nhất đều giữa lại cho Mục Diễm Nhan.
Mà cô thì sao!
Chỉ xứng có những thứ còn lại.
“Lừa mình dối người.” Mục Nhất Tiếu nhếch môi tự giễu, cười mà có chút bi thương.
Đến bây giờ, ba Mục còn nói loại loài vì tốt cho cô này.
“Mục Nhất Tiếu, mấy những vớ vẩn con làm ở trong trường, con đường tưởng ba không biết, ba không nói, cũng là cho con mặt mũi...”
Chuyện vớ vẩn?
Cô đã làm cái gì rồi?
Cô cái gì cũng chưa từng làm!
“Ha ha...” Mục Nhất Tiếu không giải thích, cao ngạo ngẩng đầu, nụ cười xơ xác tiêu điều.
Người ba luôn miệng vì tốt cho cô, thật sự có từng hiểu cô không?
Thấy cô không có một chút ý tứ hối cải, ba Mục càng thêm tức giận.
Trong lúc tức giận, lời nói ra sẽ càng thêm tổn thương người khác: “Mục Nhất Tiếu, con ở trong trường, quan hệ nam nữ bừa bãi, mang thai phá thai, ba đã vô cùng gian nan, giới thiệu đối tượng cho con, chính là muốn để con có một chỗ tốt...”
“Đủ rồi.” Không thể nghe tiếp được nữa, Mục Nhất Tiếu cắt ngang ông ta.
Đây thật sự là lời của một người ba có thể nói ra sao?
“Sao hả? Có gan làm, không có gan nhận sao? Bây giờ còn dám nói, là ba bất nhân sao?” Ba Mục ép sát, nhấn mạnh từng chữ, từng chữ đâm vào trái tim của Mục Nhất Tiếu.
Ở trong lòng ông ta, chắc trước giờ chưa từng có người con gái là cô.
Mục Nhất Tiếu nhìn ba, khẽ mỉm cười, sau lại khóc rồi.
Cô há miệng, có chút bất lực nhả chữ: “Đúng, ba nói đều đúng.”
Chắc là phản ứng của cô quá bình tĩnh, nhất thời, ba Mục cũng quên cả nói chuyện.
Vòng qua sô pha, Mục Nhất Tiếu đi về phía phòng bếp.
Nhìn thấy mẹ kế ở cửa, cô bỗng bật cười nói: “Hiện nay, dì hài lòng rồi chứ?”
Mẹ kế không nói chuyện, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng dường như rất không tệ.
Ngoảnh đầu lại, Mục Nhất Tiếu lại liếc nhìn ba ngồi bên sô pha.
Cô nói: “Ba, từ bé đến lớn, con không tranh không giành, nhưng liên quan tới hôn nhân, ba không làm chủ thay con được, con đã là vợ của chú Phó rồi, ba đồng ý cũng được, không đồng ý cũng vậy.”
Ba Mục xoay đầu không nhìn cô: “Tùy con.”
“Con đi đây.” Mục Nhất Tiếu chua chát mím môi, không tiếp tục nói gì nữa, xoay đầu rời đi.
Lần này, trái tim của cô, chết quá triệt để rồi.
...
Đi ra khỏi tiểu khu.
Mục Nhất Tiếu giống như mất đi tâm trí, đi không có phương hướng.
Trời, tối sầm lại, dường như có một trận mưa lớn sắp tới.
Cô đứng ở bên đường bắt xe, nhưng đang giờ cao điểm, không dễ bắt xe.
Không lâu sau, phó lạnh thổi tới, mưa rơi.
Cô mặc chiếc sơ mi mỏng, quần áo bị thấm ướt, dính vào người, rất lạnh.
Mưa lớn xối trên người, táp đau cô.
Trong khoảnh khắc trước khi sắp tuyệt vọng, trước mặt cuối cùng dừng lại một chiếc xe riêng màu trắng...
- ---------------------------