Cầm lại điện thoại, Mục Nhất Tiếu xoay đầu muốn đi.
Còn chưa tới cửa, đằng sau lại vang lên tiếng gọi cao thanh lãnh cao ngạo: “Nhất Tiếu...”
Anh gọi tên của cô, giống như lông vũ vụt qua trái tim, vừa nhẹ vừa ấm.
Mục Nhất Tiếu lớn như vậy rồi, còn chưa có được ai đối đãi dịu dàng như thế.
Không ngờ, người đàn ông đầu tiên đối tốt với cô lại là Phó Tư Vũ.
Cô đã khựng bước chân, sửng sốt một chút, sau đó lại cất giọng, nhàn nhạt đáp lại: “Chú, làm sao thế?”
Cô ngoảnh đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen láy, phản chiếu ngôi sao, sạch sẽ, thuần khiết.
“Lại đây.” Khóe miệng của Phó Tư Vũ hơi cong lên, lại đưa tay về phía cô.
Đôi tay đó, như nhiễm ma lực vậy, dụ Mục Nhất Tiếu ngoan ngoãn đi tới như vậy.
Cô khuỵu xuống ở bên xe lăn, để tay vào trong tay của Phó Tư Vũ.
Mười ngón tay đan vào nhau, độ ấm hòa quyện cùng nhau, ám muội đan xen.
Mục Nhất Tiếu cúi đầu, nghe thấy Phó Tư Vũ nói: “Em có bất cứ chuyện gì, có thể lập tức liên lạc với tôi, mặc kệ khi nào, tôi đều sẽ xuất hiện.”
Tình trạng trong nhà Mục Nhất Tiếu, anh ít ít nhiều nhiều cũng biết rõ một ít.
Khó khăn cô gặp phải, chắc chắn sẽ không ít.
Tuy nhiên bây giờ, khác rồi.
Cô là vợ chưa cưới của anh.
Anh có lý do, đi bảo vệ cô.
Một lời này của Phó Tư Vũ đã khiến Mục Nhất Tiếu khuếch đại nỗi buồn ở trong lòng.
Nói ra thì cô sống thật sự không tốt.
Sau khi ba mẹ ly hôn, cô sống với ba.
Nhưng ba lại xây dựng gia đình mới, còn có con gái.
Ở trong nhà này, cô chỉ là một người dư thừa.
Mà mẹ, sau khi ly hôn, cũng tái giá rồi.
Đối với ba và mẹ mà nói, Mục Nhất Tiếu có lẽ chỉ là một... tai nạn.
Nhưng hiện nay, cô dường như đã tìm được chỗ dựa rồi.
Nghĩ tới đây, nước mắt cũng không theo khống chế mà rơi xuống.
Cô gối lên tay của Phó Tư Vũ, dựa vào chân của anh, đã khóc rất lâu.
Cho tới khi Phó Tư Vũ vỗ vỗ vai của cô, cô mới ngừng.
Sau khi xuống tầng, không có nhìn thấy Giang Kiều Vỹ, trái tim treo lơ lẳng của Mục Nhất Tiếu cũng thả lỏng vài phần.
Liên Thành đi tới, nhắc nhở: “Cậu chủ, cậu Giang đã đi lấy xe, bảo cậu nhanh chóng, nói bên phía ông cụ đang giục rồi.”
“Ừm.” Phó Tư Vũ mày mặt rất lạnh, sau khi không hề vội vàng đáp lại một tiếng, lại nhìn sang Mục Nhất Tiếu nói: “Nhất Tiếu, em trở về trước đi, có chuyện thì liên lạc với tôi.”
“Ừm.”
Tạm biệt xong thì Mục Nhất Tiếu rời đi.
Cô vừa đi, Liên Thành liền đi tới, không nhịn được hỏi: “Cậu chủ, sáng đi gặp bác sĩ Lê, cậu ta nói như nào?”
Ông ta vừa hỏi xong, nụ cười trên mặt anh lập tức vụt tắt, khôi phục sự lạnh lùng mọi khi.
Giống như anh trước giờ đều chưa từng cười.
Lời của Lê Minh, lập tức xuất hiện ở bên tai: “Cậu chủ, cái chân này của cậu, xác suất có thể chữa khỏi... quá nhỏ rồi.”
Thấy Phó Tư Vũ cụp mắt, Liên Thành an ủi: “Cậu chủ, nhất định sẽ khỏi.”
Nghe thấy lời của Liên Thành, Phó Tư Vũ đã cười: “Liên Thành, tôi có yếu ớt như vậy sao?”
Thành phố Nam Giang, người ngoài đều truyền, Phó Tư Vũ, làm việc dứt khoát, quả đoán kiên quyết, lòng dạ tàn độc.
Nhưng ai biết, đôi chân bị thương của anh, thật ra là vì cứu một cô gái.
Liên Thành nói: “Cậu chủ, có cô Mục ở cùng cậu, nhất định sẽ tốt lên.”
Cô Mục.
Mục Nhất Tiếu.
Nghe thấy cái tên này, trong đầu của Phó Tư Vũ, tự dưng xuất hiện gương mặt tĩnh lặng bình yên đó.
Đúng!
Anh của bây giờ, đã không còn một mình rồi.
Anh có vợ.
Liên Thành tưởng Phó Tư Vũ sẽ không nói chuyện nữa.
Nhưng trong không khí yên ắng, lại truyền tới một cậu đáp lại như có như không: “Ừm.”
Liên Thành đột nhiên ngây ra.
Ông ta dám chắc chắn, cậu chủ... thay đổi rồi.
- ---------------------------