Người còn chưa tới, tiếng đã tới trước.
Mục Nhất Tiếu bị dọa ngây ra.
Trong lúc nhất thời, không biết phản ứng như nào.
Chỉ là...
Không thể nào chứ.
Sao lại khéo như vậy?
Cô cất giấy thỏa thuận đi, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Kiều Vỹ từ cửa đại sảnh đi vào.
Hôm nay không giống, anh ta đã mặc một bộ vest trắng, cao ráo như cây tùng bách.
Tươi sáng, sạch sẽ.
“Anh, ông cụ đã sắp xếp bữa trưa ở nhà tổ, bảo cả nhà đều về nhà tụ tập, ông cụ còn đặc biệt dặn dò, bảo em tới đón anh...”
Ánh mắt của Giang Kiều Vỹ luôn dừng ở trên người Phó Tư Vũ, không có chú ý tới Mục Nhất Tiếu ở một bên, cho nên mới nói thao thao bất tuyệt.
“Anh, lâu rồi không có gặp anh.”
“Vết thương ở chân đỡ hơn chút nào chưa?”
“...”
Giang Kiều Vỹ đứng ở bên cạnh Phó Tư Vũ, bắt đầu chế độ lảm nhảm.
Mục Nhất Tiếu ở một bên, cụp mắt, căng thẳng tới mức không dám thở mạnh.
Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm đó tỏ tình bị từ chối, cô đột nhiên có hơi muốn độn thổ cho xong.
Cô thật sự không biết nên đối mặt như nào với Giang Kiều Vỹ, trong lòng nghĩ nhân lúc này trốn lên tầng.
Nhưng hiện thực luôn trái ngược với mong muốn, Phó Tư Vũ chưa trả lời vấn đề của Giang Kiều Vỹ, mà đưa ánh mắt thâm thúy đó dừng trên người cô.
Thấy cô muốn đi, Phó Tư Vũ mở miệng gọi: “Nhất Tiếu...”
Giọng của anh rất nhẹ, giống như lông vũ.
Bắt đầu từ lúc Giang Kiều Vỹ bước vào cửa, Phó Tư Vũ luôn quan sát biểu tình của Mục Nhất Tiếu.
Nhìn thấy dáng vẻ muốn trốn tránh của cô, vị trí lồng ngực của anh, ẩn ẩn sinh ra một tia khác thường.
“Á?” Mục Nhất Tiếu sững ra, không dám quay đầu.
Nhất Tiếu?
Giang Kiều Vỹ có hơi tò mò, thuận theo ánh mắt của Phó Tư Vũ nhìn qua.
Một gương mặt nghiêng, bỗng dưng có hơi quen thuộc.
Nhất Tiếu?
Mục Nhất Tiếu sao?
Không thể nào!
Cô gái có thể được Phó Tư Vũ dịu dàng gọi như vậy, Giang Kiều Vỹ chắc chắn, một người cũng không có.
Thấy cô gái không có phản ứng, trên gương mặt lạnh lùng của Phó Tư Vũ, đã kết một lớp băng mỏng, anh trầm giọng nói: “Lại đây.”
Giang Từ Viên cách Phó Tư Vũ rất gần, đột nhiên cảm thấy cỗ khí tức quen thuộc đó, không chút kiêng dè ăn vào trong mỗi một tế bào của anh.
Người đàn ông này nổi giận, ai cũng không gánh nổi.
Mục Nhất Tiếu cắn răng, trong lòng nghĩ, bọn họ nếu đã có quan hệ anh em, vậy sớm muộn một ngày cũng sẽ đối mặt.
Cô ngoảnh đầu, cẩn thận đi về phía Phó Tư Vũ.
Khi đứng ở bên cạnh anh, cô lại mềm mỏng gọi một tiếng: “Ông chú...”
Phó Tư Vũ không có nói chuyện, đưa tay của mình ra, nắm chặt cô.
Độ ấm của ngón tay truyền tới, giống một dòng điện, giật tê Mục Nhất Tiếu.
Một màn trước mắt, Giang Kiều Vỹ sửng sốt tới mức nói không thành lời.
Quả nhiên, đó là Mục Nhất Tiếu đã tỏ tình với anh ta.
Nhưng Phó Tư Vũ, tại sao lại đối tốt với cô như vậy?
Cùng lúc này, Phó Tư Vũ nhìn Giang Kiều Vỹ, giọng nói không nặng không nhẹ tường thuật lại: “Đây là chị dâu của em.”
Chị dâu?
Hai ngày trước còn tỏ tình với anh ta, hôm nay đã trở thành chị dâu của mình?
Giang Kiều Vỹ không thể không nghi ngờ, Mục Nhất Tiếu có mục đích.
Lẽ nào, thật sự như những gì người khác nói, Mục Nhất Tiếu là một cô ả tồi tệ tham lam hư vinh, thích chơi đùa tình cảm sao?
Đang suy nghĩ, Phó Tư Vũ đã để Mục Nhất Tiếu đẩy xe lăn vào thang máy.
Hoàn hồn lại, Giang Kiều Vỹ vừa muốn nói cái gì đó, lại chỉ nhìn thấy cửa thang máy đóng lại.
Anh ta muốn đuổi theo, lại bị Liên Thành cản lại: “Cậu Giang, chuyện của cậu chủ, cậu không cần xen vào.”
Trên tầng.
Phòng ngủ.
Phó Tư Vũ lần nữa nắm tay của Mục Nhất Tiếu, đôi mắt đen u tối vô biên đó, thỉnh thoảng dừng trên người của Mục Nhất Tiếu.
Phó Tư Vũ hỏi cô: “Bữa cơm họp mặt ở nhà tổ, em muốn đi không?”
- ---------------------------