"Ớ, Uyển Nhi không ăn cơm sao?" - Mã Tiểu Linh nghi hoặc nhìn chén đũa đã dọn xong, nhưng Uyển Nhi một đi không trở lại.
[Hừ, bản vương đang nổi nóng, em ấy làm sao dám vuốt râu hùm] - Vương Quý Nhân coi như không có gì xảy ra, cầm đũa gắp một ít rau để vào chén Mã Tiểu Linh: "Ăn đi, kệ họ."
Mã Tiểu Linh vừa đưa đồ ăn vào miệng, thì điện thoại trong túi vang lên. Vội vàng nuốt xuống, lấy điện thoại ra nhìn, lại là Phương tiên sinh. Mã Tiểu Linh lấy khăn giấy lau miệng, nhận điện thoại, nói: "Phương tiên sinh."
"Tiểu Linh, tiền lần trước tôi đã chuyển vào tài khoản của cô, cô kiểm ra thử nhé."
"Được, cảm ơn Phương tiên sinh."
"Thế.....Tiểu Linh, giờ cô có rãnh không?"
"Phương tiên sinh đừng ngại, có việc cứ nói thẳng."
"Một trường học trong khu vực tôi quản lý xảy ra chút chuyện, dù bên điều tra đã nói là tự sát, nhưng dù sao cũng là trường học, nên tôi hi vọng cô có thể tới đó xác nhận lại. Tất nhiên, nếu không có gì, tôi cũng sẽ trả thù lao tương ứng. Hi vọng Tiểu Linh sẽ vì an nguy của học sinh, mà đến đó một chuyến."
Mã Tiểu Linh nhận lời rồi cúp điện thoại, đờ người nhìn bàn cơm trước mặt. [Không biết tại sao, Phương tiên sinh vừa nhờ vả, thì mình có linh cảm không lành. Hình như chuyện này không đơn giản.]
Ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa, nghiêm túc đi lên lầu. Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh biến mất sau khúc quanh, ánh mắt lóe sang, tay siết chặt. [Không lẽ là ý chí của Nữ Oa nương nương? Bất luận thế nào, mình vạn lần không để Mã Tiểu Linh rơi vào nguy hiểm.]
[Mình muốn nuốt nội đan của Ba Xà, nhưng trong vòng vài ngày không thể vận yêu khí, việc này không thể lỗ mãng. Xem ra, phải tìm thời gian thích hợp mới được.]
Vương Quý Nhân yên lặng đẩy chén ra, đứng dậy đi tới vườn hoa. Nơi này do Uyển Nhi chăm sóc rất cẩn thận, nên có một chút linh khí. [Vết thương trên vai mình vẫn chưa lành hẳn. Có điều, nửa chén xà đảm Mã Tiểu Linh bảo uống vẫn có chút công hiệu, chỉ chưa đủ thời gian.]
Vương Quý Nhân lẳng lặng nằm trên ghế quý phi, nhắm mắt điều tức, vận yêu lực để điều trị vết thương. Miệng vết thương xuất hiện những sợi tơ quấn quanh. [Nếu không phải mình mạnh, thì đã bị tử khí nuốt chửng mất cả mạng. Diêm La chân quân, hừ. Nếu không phải có Hương Nhi bên cạnh ngươi, thì bản vương nhất định cho ngươi hồn bay phách tán.]
Mã Tiểu Linh về phòng, liền mở Không Gian Giới Chỉ ra, nhìn vào một chút, rồi gọi điện thoại.
"Chú Cầu, Tiểu Linh nè."
"Tiểu Linh à, cháu ở đó có khỏe không?"
"Chú Cầu, chú còn nhớ Tê Cừ cháu đã từng kể với chú không? Cháu lần theo, rốt cục đã điều tra được người phía sau, cũng là Thượng Cổ Thần Thú, nó là Ba Xà. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy cháu, nó liền bỏ chạy. Đến khi cháu tìm thấy nó, thì nó đã bị người ta đánh chết rồi. Hơn nữa còn bị Yêu Vương của thành phố S, Thường Thiên Khánh, Hồ Tam Thái Gia nuốt mất rồi."
"Cái gì? Lại xuất hiện một Thượng Cổ Thần Thú nữa sao? Từ lúc nào mà Thượng Cổ Thần Thú mọc ra như nấm thế. Khoan đã, tại sao nó thấy cháu lại bỏ chạy? Cháu dẫn theo ai khi gặp nó?"
"Cháu đi một mình."
"Cháu......một mình mà dám tới đó à. Cháu thiệt là, bà cô đã bảo ta phải chăm sóc cháu thật tốt. Vậy mà.....cháu......."
Mã Tiểu Linh vội cắt ngang chú Cầu: "Được rồi chú Cầu, cháu chỉ muốn hỏi chút chuyện liên quan đến Yêu giới thôi."
"Từ rất lâu Yêu giới đã bị phá hủy, vì thế chú mới nghi ngờ Tê Cừ không biết là thật hay giả. Có điều, sao cháu lại quen biết với mấy tên Yêu Vương đó vậy? Cháu phải biết, người yêu khác biệt, yêu vốn tà ác, cháu tuyệt đối không được mê muội."
"Cháu biết mà chú Cầu. Trời cũng trể rồi, chú nghỉ ngơi sớm đi." - Mã Tiểu Linh thở dài một hơi. Vốn định hỏi một chút chuyện từ chú Cầu, ai biết là bị giáo huấn thế này.
"Không được cúp máy. Tiểu Linh, cháu nhớ kỹ lại, khi cháu gặp Ba Xà, thì hắn có gì lạ không? Nó nhìn thấy cháu rồi bỏ chạy, chỉ có thể nói lên, lúc ấy có ai đó đang lén đi theo cháu. Ba Xà tính cách giảo hoạt, nó khẳng định hai người cùng phe, nên sẽ lựa chọn tách hai người ra. Tiểu Linh, cháu nhớ cẩn thận."
"Chú Cầu, cháu biết mà. Cảm ơn chú."
"Được. Ngày mai chú sẽ gửi cho cháu thêm ít lá bùa, nhớ trả tiền đó. Vậy đi, cái bộ xương già này cũng không thể thức quá lâu, cúp đây. Bye bye!"
Mã Tiểu Linh yên lặng nghe tiếng tút tút trong điện thoại, một lúc lâu mới ném điện thoại đi chỗ khác, ngã xuống giường, tâm trạng lên xuống. [Khi mình thấy Ba Xà có gì lạ à? Phải rồi, hình như hắn lảng tránh vấn đề của mình. Không đúng, không phải lảng tránh, mà nó không phải đang nói chuyện với mình.]
Mã Tiểu Linh giật mình. [Nó không nói chuyện với mình, vậy thì nói với ai? Nếu có người tu luyện đến mức ẩn thân theo sau mà mình cũng không biết, vậy cái mạng nhỏ này sẽ có thể chết bất cứ lúc nào]. Mã Tiểu Linh hít vào ngụm khí lạnh, khi lấy lại tinh thần mới biết cả người toàn mồ hôi.
Tắm xong lại nằm trên giường xuất thần, ánh trăng bên ngoài đang soi sáng phòng ngủ của Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh nhìn trăng ngoài cửa sổ, có chút buồn bực. Nàng không thích cuộc sống bôn ba khắp nơi, còn mệt mỏi thế này. Dưới cái nhìn của nàng, ba năm rồi lại ba năm, cứ vất vả mãi, không biết chừng nào mới khá hơn được.
[Không được, phải dưỡng lại da mặt thôi.] - Mã Tiểu Linh định đứng dậy, thì bụng đau nhói không thể đứng thẳng được, lại ngã xuống giường, bụng càng lúc càng đau. Mã Tiểu Linh nắm chặt chăn, muốn gọi ai đó, nhưng lại không có sức để mở miệng.
Từng giọt mồ hôi lăn dài trên mặt Mã Tiểu Linh, thấm ướt cả chăn. Cơn đau cứ như dời sông lấp biển, làm Mã Tiểu Linh không thể nào tập trung tinh thần. [Tại sao đau thế này? Không lẽ do mật của Ba Xà? Uyển Nhi muốn gϊếŧ mình sao?] - Mọi thứ con chưa rõ ràng, Mã Tiểu Linh có lẽ không còn chịu đựng nỗi, mắt tối sầm hôn mê.
Vương Quý Nhân âm thầm xuất hiện kế bên giường của Mã Tiểu Linh. Đây là phản ứng phụ do uống mật Ba Xà, bởi vì dược hiệu quá mạnh, tư chất của Mã Tiểu Linh thì quá bình thường, nên không thể chịu được sự đau đớn này. Có điều, khi cơn đau qua đi, tu vi của Mã Tiểu Linh sẽ tăng lên không ít.
Vương Quý Nhân gõ vào cổ tay của Mã Tiểu Linh, vận yêu khí. Ánh sáng màu tím di chuyển, từ ngón tay của Vương Quý Nhân hóa thành linh khí chậm rãi len vào mạch máu, chảy vào trong cơ thể.
Lúc này, khí tức trong cơ thể Mã Tiểu Linh hỗn loạn, có vài chỗ bị đứt đoạn tạo xung huyết. [Xem ra, Mã Tiểu Linh chưa từng ăn qua thiên tài dị bảo, nên cơ thể không có cách nào đối phó, dẫn đến khí tức hỗn loạn. Nếu không phải có mình, thì sợ thuốc này không có hiệu lực rồi.]
Linh lực của Vương Quý Nhân trải dài theo kinh mạch của Mã Tiểu Linh, có vài đoạn mạch bị ứ máu đen, làm máu không thể nào tuần hoàn. Vương Quý Nhân tỉ mỉ kiểm tra kinh mạch toàn thân cho Mã Tiểu Linh, liền nhíu mày. [Đây không phải nói là tư chất kém, mà hoàn toàn không có tư chất. Không biết tại sao Mã Tiểu Linh có thể giữ vững được cái công việc trừ tà này. Chắc rất cực khổ.]
Vương Quý Nhân cẩn thận tấn công vào xung quanh huyệt đan điền, hóa lỏng xà đảm. [Nếu không phải em ấy cho mình phân nửa, thì sợ kinh mạch của Tiểu Linh đã đứt đoạn. Dù linh lực của mình có chuyển đổi, nhưng vẫn chỉ là yêu lực]. Vì tránh gây tai họa cho Mã Tiểu Linh, nên Vương Quý Nhân thu linh lực về.
Lôi kéo suốt một canh giờ, Vương Quý Nhân cảm thấy cả người mất sức, đầu óc quay cuồng, vết thương ở vai lại bốc lên tử khí.
Nhìn Mã Tiểu Linh ngủ say, Vương Quý Nhân nhếch miệng, đứng dậy có chút lảo đảo, vội vàng ổn định cơ thể. Lần nữa mở mắt ra, tinh thần tỉnh táo nhưng môi thì trắng bệch, không một chút tinh lực. Dường như đang bị bệnh nặng.
"Uyển Nhi, giúp ta giấu Tiểu Linh vài ngày." - Vương Quý Nhân lưu lại câu nói, rồi biến mất. Nàng muốn đi tìm chỗ nuốt nội đan Ba Xà, nếu không vết thương sẽ càng lúc càng nguy. Nàng không dám ở lại chỗ Uyển Nhi để nuốt, vì mấy ngày này nàng không thể nhúc nhích được. Vào lúc đó, ngay cả đứa bé 3 tuổi cũng có thể gϊếŧ chết nàng.
Uyển Nhi là Yêu Vương, nếu mình nuốt nội đan, thì có thể bị cô ấy đánh hồn bay phách tán. Nàng không tin Uyển Nhi, cũng không muốn tin. Từ khi nàng có ý thức, thì đã biết lòng người nham hiểm, giữa yêu thú với nhau càng khó tin tưởng. Trừ phi người đó muốn lấy tình cảm của ngươi, nếu không người ta chẳng bao giờ tốt với ngươi.
[Liên Nhi vì mình mà chết, Hương Nhi cũng vì mình mà chết, nhưng mình lại không để ý hao mòn nâng tu vi của Cửu Vĩ lên. Mặc dù không nói Cửu Vĩ đã phản bội mình, nhưng vào thời khắc cuối cùng mình có cảm giác, nếu Cữu Vĩ thật sự để tâm đến mình, thì Liên Nhi sẽ không phải chết.]
[Mình bỏ ra toàn bộ tấm lòng để giúp một người, kết quả bởi vì quá thật lòng nên bị Lữ Thượng thiêu chết. Có thể ở thế giới này không có thứ gọi là chân ái, mạnh thì có lòng, yếu thì không có. Nếu nói thế, thì chân ái được xây dựng từ sức mạnh của chính bản thân mình.]
Vương Quý Nhân cười chua xót, nhìn chằm chằm vầng trăng non trên trời, không gió nhưng mái tóc lại phất phới bay, từ trên xuống dưới toàn là sát ý.
Bụng dưới đột nhiên đau nhói, rồi nhẹ nhàng lướt qua, xem ra xà đảm có hiệu quả. Xà đảm thuần âm, sử dụng dưới trăng là tốt nhất.
[Nước xà đảm, biết có thể tăng tu vi nhưng lại nhường cho mình. Đối mặt với Âm Sát, biết rõ chỉ có một lá bùa để giữ mạng, lại không chút do dự đưa cho mình. Khi đối đầu vối Tê Cừ và Ba Xà, biết rõ có nguy hiểm, lại đưa mình về nhà trước.]
Nét mặt Vương Quý Nhân có chút phức tạp, dù đây chỉ là những chi tiết nhỏ Mã Tiểu Linh không nói, nhưng nàng hiểu. Tất cả những điều này nàng hiểu, nhớ đến Mã Tiểu Linh, nét mặt tàn nhẫn từ từ biến mất, ánh mắt đỏ ngầu cũng khôi phục trong sáng.
[Có thể, chân ái là có thật. Tiểu Linh, hi vọng em đừng làm chị thất vọng. Nếu như chị thất vọng, chị nhất định gϊếŧ chết em, chặt đứt tình duyên. Sau đó, sẽ làm một Yêu Vương vô tình bạc nghĩa.]