Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 72: Người Có Sợi Dây Bạc ( 5 )



"Tiểu Linh, cô đến rồi." - Uyển Nhi sắc mặt ngưng đọng, nhìn Mã Tiểu Linh đang đi tới.

"Uyển Nhi, đây là?" - Mã Tiểu Linh có chút ngập ngừng.

"Đây là Thượng Cổ Thần Thú, lần này phát hiện ở địa bàn của tôi. Tôi phải nhanh chóng nuốt nó, nếu không những người ở địa bàn khác chạy tới, cái gì cũng không được chia. Tình hình khẩn cấp, chút nữa tôi nói rõ với cô."

Uyển Nhi nói xong, cơ thể liền lóe lên, biến mất trước mắt Mã Tiểu Linh. Những người còn lại đứng hai bên Ba Xà, làm công việc phòng thủ, cảnh giác nhìn bốn phía. Họ đều là thủ hạ của Uyển Nhi, mặc dù Ba Xà với họ cũng rất hấp dẫn, nhưng họ đều hiểu. Thực lực Uyển Nhi càng tăng, thì họ mới có mạng mà hưởng thụ.

Mã Tiểu Linh cũng đi vào, thấy Uyển Nhi ngồi xếp bằng trên người Ba Xà. Mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự sống của Ba Xà bị hút lấy, chỉ là Ba Xà quá to lớn, sợ muốn ăn nhanh cũng khá mệt.

"Ô, Tiểu Linh, cô em cũng ở đây à, em biết Uyển Nhi sao? Trời ạ, không ngờ tới cô em lại quen biến Yêu Vương, vậy mà anh đây còn muốn giới thiệu em với Xuân Đồng. Khà khà, không ngờ đến đây lại có thể gặp em, đúng là có duyên."

Mã Tiểu Linh nghiêng đầu, là cái tên bác sĩ tình cờ gặp trong quán bar, bản thì hình như là cây Mây, thế giới này cũng thật nhỏ bé. Cười đại một cái, rồi quay đầu chăm chú nhìn Uyển Nhi, không lên tiếng.

Bác sĩ trẻ tự nói nhảm một mình vài câu, thấy Mã Tiểu Linh không thèm phản ứng lại. Rốt cục cũng ngượng ngùng im miệng, chú tâm vào Uyển Nhi.

Thời gian một nén nhang trôi qua, cách đó không xa, trên bầu trờ lại xuất hiện vài bóng người. Bóng đen gần tới gần, thấy Uyển Nhi đang nuốt chửng Thượng Cổ Thần Thú, một tia yêu khí màu tím liền đánh tới.

Uyển Nhi vốn đã cảnh giác bốn phía, thấy yêu khí vừa đánh tới, ngưng ăn tránh né yêu khí, nhìn chằm chằm người vừa đến. Yêu Vương khắp nơi cũng đến rồi ở xa mà tin tức cũng nhanh thật. [Sáu vị Yêu Vương này cũng cho mình mặt mũi đấy chứ.]

Uyển Nhi hừ lạnh: "Chư vị đi quá giới hạn rồi."

"Hừ, Thượng Cổ Thần Thú sao có thể để cô một mình độc chiếm. Bàn về tu vi thì cô đứng đầu mấy tên thấp kém, nên đồng ý đưa cô lên làm vua. Nói đơn giản hơn, là thương hại cô thôi. Cô tưởng mình là vua thật sao?" - Lão già tóc vàng vuốt vuốt mái tóc rối, gương mặt cũng khó ưa.

Thường Thiên Khánh mặc đồ trắng, nhìn Mã Tiểu Linh rồi lại nhìn Uyển Nhi, sắc mặt phức tạp. Thấy Hoàng Phát Lão Gia nói xong, liền cười cợt: "Ta nói này tiểu Hoàng, tính tình của ông vẫn khó ưa như thế. Lần này là ông không đúng, Uyển Nhi là Yêu Vương, tất nhiên phải có giá trị của mình. Ông xông vào địa bàn của người ta còn chưa nói, lại còn uy hiếp người ta. Chuyện này, là ông không phải nha."

"Thường Thiên Khánh, ông làm ơn đừng có giả bộ làm người tốt nữa. Ông chạy tới đây vì cái gì? Không phải cũng giả mù sa mưa, muốn ở đây ăn nuốt một mình à?" - Hoàng Phát Lão Gia tức giận trừng mắt, chỉ vào Thường Thiên Khánh chửi ầm lên.

"Thường huynh nói rất đúng, Ba Xà là do Uyển Nhi phát hiện, thì Uyển Nhi có quyền ăn. Hồ Tam Thái Gia tôi cũng không có ý kiến gì. Tôi sẽ ở đây bảo vệ Uyển Nhi."

Lời Hồ Tam Thái Gia vừa nói ra, cả bốn phía im lặng như tờ, tất cả mọi người đều bị chấn động. Phải biết trong Yêu tộc, Hồ Tam Thái Gia và Thương Thiên Khánh là có công lực cao nhất. Hơn nữa hai người hình như có ân oán gì đó, suốt ngày đánh nhau. Nếu không phải vậy, Yêu giới đã sớm được thống nhất rồi.

"Hồ Tam Thái Gia nói đúng, Thường Thiên Khánh tôi cũng đồng ý bảo vệ Uyển Nhi." - Thường Thiên Khánh giống như bỏ bom vào hồ, làm mặt hồ dậy sóng, tất cả Yêu tộc đều nhìn nhau. [Từ lúc nào Hồ Tam Thái Gia và Thường Thiên Khánh đồng ý bảo vệ người khác thế? Hơn nữa, lại là một con yêu công lực yếu xìu.]

[Từ lúc nào Uyển Nhi được hai yêu quái sống lâu năm để mắt vậy?] - Mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn Hồ Tam Thái gia và Thường Thiên Khánh.

"Bạch Lão thái thái tôi cũng đồng ý bảo vệ Uyển Nhi." - Một bà lão mặt đầy nếp nhăn, bước từng bước nhỏ đi ra. Không thể không nói Bạch Gia Lão thái thái vẫn là người thông minh, từ thái độ của Hồ Tam Thái Gia, bà đã đoán được sự việc lần trước ông ta bị thương. Chắc chắn có người chống lưng cho Uyển Nhi.

Ba Yêu Vương còn lại cũng nhìn nhau, nhớ tới cảnh Hồ Tam Thái Gia bị đánh tơi bời, nhịn xuống đau lòng, không muốn nhìn Ba Xà. [Nếu nuốt được Ba Xà, thì công lực của mình có thể tăng hơn một cấp. Nhưng lần này Hồ Tam Thái Gia, Thường Thiên Khánh, còn có Bạch Lão thái thái, cả ba cùng lên cũng không thắng nổi. Huống chi lỡ đắc tội với "cái người đó", sợ chết thế nào còn không hay.]

Yêu, càng sống lâu thì càng sợ. Ba người lắc đầu tiếc hận, cười khổ: "Đã vậy, thì tôi cũng đồng ý bảo vệ Uyển Nhi."

Mười mấy tên thủ hạ của Uyển Nhi dồn dập hoan hô, đây là tình cảnh thật sự hiếm có. Sáu vị Yêu Vương đều đồng ý bảo vệ Uyển Nhi, xem ra tiền đồ của cô thật sáng lạn.

Uyển Nhi liếc mắt sâu xa nhìn sáu vị Yêu Vương nhưng không nói gì, lần nữa ngồi xếp bằng trên người Ba Xa, tiếp tục ăn.

"Hắc, Tiểu Linh, lâu rồi không gặp." - Thường Thiên Khánh cười chào hỏi Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh theo bản năng che Không Gian Giới Chỉ trên tay, đề phòng nhìn Thường Thiên Khánh. Bốn mắt nhìn nhau một lúc, rồi mới cười cười: "Thường đại ca, lâu rồi không gặp."

Hồ Tam Thái Gia cũng đến cạnh Mã Tiểu Linh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, lập tức hiểu ra: "Tiểu Linh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Lần đầu gặp mặt, không có gì tặng cô. Đây là một viên linh thạch, khi nội lực suy yếu, có thể trực tiếp hấp thụ. Đồ quý đó nha, thế giới này đếm trên đầu ngón tay thôi đó. Tôi tình cờ có được, hi vọng cô đừng chê."

Mã Tiểu Linh sửng sốt, miễn cưỡng cười: "Hồ Tam Thái Gia, vật này quá quý, tôi không nhận đâu."

"Không sao, cầm đi, coi như quà làm quen. Đừng để người ta nói Hồ Tam Thái Gia tôi hẹp hòi, nhanh cầm đi." - Hồ Tam Thái Gia sợ Mã Tiểu Linh từ chối, nên nhét linh thạch to bằng trứng gà vào trong tay Mã Tiểu Linh, rồi lùi về sau vài bước. Dáng dấp như, Mã Tiểu Linh mà trả đồ, thì ông sẽ co giò chạy thẳng.

Mã Tiểu Linh dở khóc dở cười. [Chuyện gì đây? Sao mấy vị Yêu Vương này thay đổi thái độ với mình nhanh thế? Không lẽ vì Uyển Nhi? Nhưng vừa nãy không phải Hoàng Mao nói Uyển Nhi dù là Yêu Vương, nhưng công lực lại thua họ sao? Cái thái độ kì cục này là sao?]

"Này, Tiểu Linh, lúc nãy đi vội, không có đem theo cái gì tốt. Cái này, tặng cô."

"Tôi nữa, tôi cũng quà tặng cô."

"Đây, của tôi."

Mã Tiểu Linh trợn tròn mắt nhìn một mớ đồ trong tay. [Giỡn à, chuyện gì đây. Mình cứ lấy đồ trước, xem mấy lão yêu quái này tính giở trò gì.]

Mã Tiểu Linh giật giật ngón tay, Không Gian Giới Chỉ lóe sáng, đống đồ trên người liền mất tích.

Ngoại trừ Thường Thiên Khánh, thì năm Yêu Vương còn lại mắt sắp lọt tròng, nhìn Không Gian Giới Chỉ trong tay Mã Tiểu Linh mà chảy nước miếng. [Đồ tốt kìa, có nên cướp không? Có nên cướp không?]

Thường Thiên Khánh thấy Yêu Vương khác hình như muốn làm chuyện điên rồ, liền che miệng ho khan vài tiếng. Lúc này, mấy vị Yêu Vương kia mới sực tỉnh, ánh mắt nóng bừng tản đi, chỉ còn lại tia sợ hãi. [Cũng may mình không bị lợi ích làm mê muội, nếu không khó mà giữ mạng nhỏ.] - Đám Yêu Vương nhìn Thường Thiên Khánh, lòng đầy cảm kích.

Một lúc lâu, Uyển Nhi mới rời khỏi người Ba Xà. Ba Xà đã bị cô hấp thu hai phần ba, còn lại một phần ba Uyển Nhi không hấp thụ. Không phải không thể hấp thụ, mà không hấp thụ. Trong lòng cô hiểu rõ, những thứ này đều do ở bên Vương Quý Nhân mà có được, cô không thể ăn một mình. Lỡ không còn Vương Quý Nhân, thì cô sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Uyển Nhi cười, cúi chào, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mọi người đã bảo vệ Uyển Nhi. Ba Xà còn rất nhiều năng lượng, Uyển Nhi không thể hấp thu hết, mong các vị đừng ghét bỏ."

Thường Thiên Khánh vui vẻ ra mặt. Uyển Nhi vừa nói xong, liền chạy như bay ngồi xếp bằng trên người Ba Xà, một lượng lức sinh cơ bị Thường Thiên Khánh hấp thụ. Ông vốn là rắn, nên Thượng Cổ Ba Xà có thể giúp xương cốt và cơ thể của ông đạt đến cảnh giới cao hơn.

"Đáng chết, Thường Tiểu Nhi, ngươi gian xảo quá rồi." - Hồ Tam Thái Gia ngạc nhiên thốt lên, cũng vọt tới. Mấy vị Yêu Vương còn lại cũng dồn dập bay tới người Ba Xà, nhanh chóng hấp thụ Ba Xà.

Ánh mắt Uyển Nhi lóe lên, ngồi xếp bằng một bên, nâng cao cảnh giới của mình. [Đúng thật, thực lực của mình đã mạnh lên. Dù đánh không lại Thường Thiên Khánh, nhưng không còn là Yêu Vương có thực lực yếu nhất nữa.]

Mã Tiểu Linh kiên trì chờ đợi, thấy Uyển Nhi đứng dậy nhìn mình cười. Trong lòng Mã Tiểu Linh hơi động, hỏi: "Ba Xà là cô gϊếŧ sao?"

"À....thì....có người giúp đỡ. Nhưng người này tôi không thể nói cô biết được." - Uyển Nhi cười nhẹ, trong lòng biết Ba Xà nhất định là do Vương Quý Nhân gϊếŧ. [Từ lúc cảm ứng được, mình đến đây chưa tới mấy phút. Mà trong mấy phút này người có thể gϊếŧ Ba Xà, lấy luôn nội đan và xà đảm, thì chỉ có thể là Vương Quý Nhân thôi.]

"Vậy Ba Xà có phải là người này không?" - Mã Tiểu Linh lấy ra một bức chân dung, nhìn Uyển Nhi không chớp mắt. Chỉ sợ bỏ lỡ vẻ mặt kì lạ, khi cô ấy nhìn hình ông lão.

Uyển Nhi lướt qua chân dung, gật đầu cười nói: "Ừm, là ông ta."

"Cô có thể cho tôi biết tại sao ông ấy xuất hiện không? Không phải Yêu giới đã bị phá hủy rồi sao?" - Mã Tiểu Linh không cam tâm.

"Yêu giới thật sự đã không còn, hắn chỉ may mắn mới tỉnh giấc. Tôi thấy có yêu thú vào địa bàn của mình, vì thế cũng tới hỏi vài câu. Không ngờ nói không được liền đánh nhau, còn lại tôi không biết." - Uyển Nhi chân thành nhìn Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh thấy từ Uyển Nhi cũng không hỏi thêm được gì, không khỏi mất mát. Gắng gượng tinh thần chào tạm biệt Uyển Nhi, sau đó lên xe, chạy thẳng ra đường cao tốc.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv