Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh cầm điện thoại, nét mặt nghiêm túc, luôn miệng nói được, sắc mặt cũng thay đổi. [Xem ra lại có chuyện phiền phức rồi. Chết tiệt, lần trước thấy ngươi là Thần Thú hiếm có, nên ta có lòng tốt tha cho ngươi một con đường. Bây giờ cứ năm lần bảy lượt quấy rối bản vương với Tiểu Linh. Lần này vất vả lắm mới được Tiểu Linh đồng ý đưa mình đi ăn một bữa, lại dám phá đám bữa ăn của bản vương, đúng là chán sống. Được, lần này bản vương sẽ không nương tay, ngươi nhất định sẽ thành chất bổ cho đan vân.]
Ánh mắt của Vương Quý Nhân có một tia màu đỏ lóe lên rồi biến mất, còn một nữa miếng bánh ngọt cũng không muốn ăn nữa.
"Quý Nhân, thật không tiện. Tôi có việc phải đi, phục vụ tính tiền." - Mã Tiểu Linh gấp gáp quẹt thẻ, nhét Vương Quý Nhân vào taxi nói địa chỉ nhà hàng gia đình. Chờ đến khi không còn nhìn thấy taxi, thì Mã Tiểu Linh lên xe chạy như bay về thị trấn H.
Ánh mắt Vương Quý Nhân sáng lên, mặt lạnh lùng nhìn tài xế taxi nói, nói: "Dừng xe."
Mã Tiểu Linh lo lắng nhìn đèn đỏ, nói thầm trong lòng. [Nhanh, nhanh lên, nhanh lên.]
Vất vả nhịn đợi đèn xanh, chiếc xe màu trắng lao đi như một tia chớp. Lúc nãy là người nhân viên gọi tới, báo rằng đã tìm được tung tích người đó. Nhắc đến cũng thật đúng lúc, vì đồng nghiệp của anh vừa đi công tác ở thị trấn H mới về.
Sở dĩ người đồng nghiệp có ấn tượng sâu sắc, bởi vì người đó mở một cửa hàng đồ cổ nhỏ. Mà vị đồng nghiệp này thì rất thích đồ cổ, đi vào cửa hàng thấy một pho tượng hiếm bằng đồng thau, pho tượng được đặt trên bàn thờ, phía trước có nhang đèn và đồ cúng. Anh nhớ rõ trong lòng, vì pho tượng đó thân người đuôi rắn.
Khi hỏi ông chủ, thì mới biết đó là tượng Nữ Oa. Người thờ Quan Âm, người thờ Di Lặc, cũng có người thờ Quan Công. Thế nhưng thờ thần Nữ Oa, đây là lần đầu mới thấy. Cho nên khi nhìn thấy chân dung người Mã Tiểu Linh cần tìm, người đồng nghiệp đó liền bảo đã từng gặp qua, chính là ông chủ cửa hàng đồ cổ.
Khi đọc tài liệu bối cảnh của người này, vị đồng nghiệp sợ đến run chân. Tự nhiên lại cùng người chết ngồi nghiên cứu đồ cổ cả buổi, việc này dù ai gặp phải cũng sẽ rất sợ.
Suy nghĩ rối loạn, đoạn đường hơn hai tiếng lái xe, được Mã Tiểu Linh rút ngắn lại chỉ còn hơn một tiếng. Xem lại tên đường mà nhân viên đã nói với mình, Mã Tiểu Linh nhìn thấy một bên dưới mái vòm là một khu phố sầm uất, nhưng công việc quy hoạch làm không được tốt. Hai bên đường bị những người bán hàng rong chiếm lấy, nguyên con đường rộng rãi, bây giờ trở thành con đường một chiều.
Có lẽ những người ở đây ít khi thấy những loại xe thể thao lạ, nên toàn bộ già trẻ lớn bé đều bu lại, vừa chụp hình vừa chỉ trỏ. Có vài người trẻ tuổi còn lấy điện thoại ra, dồn dập chụp ảnh.
Mã Tiểu Linh thấy hơi bực mình, điệu này cả ngày cũng không đi chỗ khác được. Vội vàng ấn còi, rồi lùi lại 4-5m, đáng tiếc lần nữa bị chặn lại.
Nhìn ngó có một ngã rẻ đi qua con phố khác, Mã Tiểu Linh xác định, ra sức mở cửa xe, xuống xe, rồi chạy về cửa tiệm gần đó.
Cửa tiệm này có một chút đáng chú ý, nó nằm ở giữa cửa tiệm bán rượu và bán thuốc lá, phía trên là cửa cuốn, phía dưới là một cái màn cửa màu vàng lớn, ở trên màn cửa dùng mực đen vẽ một ít bùa chú, càng tăng thêm cảm giác thần bí cho cửa tiệm. Bên trái có một cái bảng hiệu cũ làm bằng gỗ không lớn lắm, màu đen của gỗ và chữ của bảng hiệu hòa vào nhau, nếu không tinh mắt, sợ là không thể đọc ra tên của cửa tiệm.
Mã Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện tên của cửa tiệm cũng rất lạ, "Đồ Cổ Miệt Thanh."
[Miệt Thanh? Tên của con yêu nào à? Miệt Thanh, Miệt Thanh, không lẽ là một cây trúc thành tinh? Không thể, những vật không có tư duy muốn thành tinh khó vô cùng, nếu có thể hóa thành người, nhất định thực lực phi phàm.]
[Giống như Tôn Hành Giả từng đại náo Thiên Cung, nó không phải cũng là một con khỉ sinh ra từ tảng đá sao? Lúc trước náo loạn Thiên Đình đến nát bét, nếu không phải thần tiên thay nhau đánh, làm giảm sức lực của nó, chưa chắc gì Như Lai có thể đè nó dưới chân núi.]
[Nếu là Trúc thành tinh, chỉ cần vẩy tay một cái thì cái mạng nhỏ này coi như.....Sao có thể phức tạp đến thứ chứ. Nếu như không phải mắt tre, vậy Miệt Thanh là có ý gì?]
Mã Tiểu Linh trầm ngâm xốc tấm vải màu vàng lên, vừa bước vào tiệm đã có một luồng khí lạnh phả vào mặt. Ngẩng đầu nhìn lên, có một cái máy lạnh đang phả thẳng ra cửa từng cơn gió ớn lạnh.
Cửa tiệm chỉ khoảng chừng 10m vuông, bên trongr rất đơn sơ, chỉ bày một cái tủ kính dài hình chữ L, bên trong tủ đặt một vài thứ ngổn ngang. Mã Tiểu Linh nhận ra, có rất nhiều thứ nàng chưa từng thấy qua.
Thế nhưng, thứ duy nhất Mã Tiểu Linh có thể xác định, chính là nơi này có linh khí dù rất yếu, Mã Tiểu Linh có chút giật mình. Phải biết, một khi có linh khí, thì dù là người hay vật đều sẽ bị tranh giành. Bất luận dù là người, là yêu, hay là ma quỷ, tất cả đều hi vọng có thể hấp thụ linh khí tăng tu vi của mình.
Thế nhưng, tự nhiên ban tặng những thứ này cũng vô cùng có hạn, mà trong cái cửa tiệm nho nhỏ này lại có nhiều linh vật đến vậy. Tuy rằng linh khí yếu ớt, hầu như không cảm nhận được, thế nhưng cả tủ hàng đầy linh vật thế này cũng đủ làm Mã Tiểu Linh hơi chấn động. [Xem ra, cái cửa tiệm này chứa rất nhiều đồ vật của môn phái lớn.]
Trong góc quầy, có một ông lão tóc hoa râm, đang ngồi lắc lư trên ghế, nhìn Mã Tiểu Linh không chớp mắt. Ánh mắt của ông ta không hề che giấu du͙ƈ vọиɠ, làm Mã Tiểu Linh có chút sợ sệt.
"Lão phu tưởng là cô sẽ không đến." - Ông lão cười cợt, đưa tay vuốt ve chòm râu cá trê.
Nụ cười này làm Mã Tiểu Linh phát lạnh mà không biết tại sao. Máy lạnh trong tiệm mở không quá lạnh, nhưng càng đến gần ông lão thì càng thấy lạnh thấu xương.
"Rốt cục ông là ai?" - Mã Tiểu Linh lẳng lặng nhìn ông lão, nhưng trong lòng có chút bất an. Hai tay nắm chặt, gậy Phục ma bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trong tay.
Ông lão khẽ mỉm cười, vừa định mở miệng, thì nụ cười có chút cứng đờ, nhìn Mã Tiểu Linh một cách kì lạ, lẩm nhẩm: "Ngài muốn cô ấy?"
Mã Tiểu Linh nghi hoặc nhíu mày hỏi: "Ông nói cái gì?"
Nét mặt ông lão phức tạp, nhẹ giọng thở dài: "Quả nhiên không còn như trước nữa, Nữ Oa nương nương ngài thật sự đáng thương, ôi~~~~"
Ông lão đứng dậy đi tới trước bàn thờ, rất cung kính lấy tượng thần Nữ Oa nương nương ra, sau đó để lên quầy. Mã Tiểu Linh đề phòng nhìn ông lão xoay tượng Nữ Oa nương nương, đưa lưng về phía mình, có một ánh sáng nhỏ đến mức không nhìn thấy được lóe lên phía sau lưng bức tượng.
Mã Tiểu Linh thấy lông tóc trên người đồng loạt dựng đứng lên, hàn quang trong tay lóe lên, gậy Phục Ma đã nằm sẵn trong tay, trên mặt cũng đã dán sẵn bùa cam.
Ông lão nhìn Mã Tiểu Linh chép miệng trêu tức, giọng nói đầy ngạo mạn: "Cô vạn lần sẽ không nghĩ tới, trong tay lão đây có Đả Thần Tiên do Nữ Oa nương nương ban tặng. Ngày hôm nay sẽ là ngày chết của cô, dù đạo hạnh cô cao đến đâu, dưới làn roi này thì đừng hòng chạy thoát."
Mã Tiểu Linh hít vào ngụm khí lạnh. [Xem ra, ông già này chắc chắc là yêu không còn nghi ngờ. Mình không biết gì về ông ta, mà trong tay ông ta còn có Đả Thần Tiên của Nữ Oa nương nương, sợ là Yêu Vương cũng không có đãi ngộ này. Nếu là do Nữ Oa nương nương ban tặng, vậy ông ta là Thượng Cổ Thần Thú.]
[Đã thế, mọi thứ có chút hợp lý. Nếu công lực của ông ta cao hơn Tê Cừ, tự nhiên có thể sai bảo Tê Cừ. Dù sao Thượng Cổ Thần Thú có huyết thống cao ngạo, dễ gì để cho con người sai khiến.]
[Nhưng, tại sao Thượng Cổ Thần Thú lại liên tục xuất hiện như vậy? Xuất hiện một con Tê Cừ đã lạ rồi, dù sao 1000 năm nay không hề thấy bóng dáng của Thượng Cổ Thần Thú nào. Nhưng bây giờ không chỉ xuất hiện, mà chính mình đụng tới hai con, nhất định không phải là trùng hợp.]
[Mình chỉ là một thầy trừ tà nhỏ nhoi, thế mà ai cũng muốn làm khó mình.] - Mã Tiểu Linh mơ hồ có cảm giác xấu, với lại lão già trước mắt hơi có vấn đề, hỏi một đằng trả lời một nẻo. Mọi thứ, làm cho Mã Tiểu Linh như nổi gai sau lưng.
"Đi ra ngoài giải quyết đi, với công lực của lão với cô, sợ cái tiệm này sẽ chịu không nổi." - Ông lão nói xong, đeo một cái găng tay vào đen. Vừa nhìn vào cũng biết cái bao tay đó là thứ phi phàm, toàn thân đen kịt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có cảm giác như bị cướp mất hồn phách.
Ông lão tỉ mỉ sờ vào lưng tượng thần Nữ Oa nương nương, rồi cung kính đặt tượng Nữ Oa trở lại bàn thờ, quỳ xuống dập đầu ba cái. Lúc này, ông chắp tay sau lưng, nhìn Mã Tiểu Linh rồi đi ra ngoài.
Mã Tiểu Linh nắm chặt gậy Phục Ma, [ông già này dám xem thường mình]. Có điều nhìn bóng lưng ông ta, nàng thật sự không dám vung gậy Phục Ma. [Không biết tại sao, mình có cảm giác sợ hãi ông ta. Lúc ông ta đi lướt qua mình, chỉ trong nháy mắt, nhưng cảm giác rét lạnh lạ thường. Dường như, toàn bộ linh hồn đều bị đóng băng.]
[Không ổn, chuyến này mình sợ sẽ chết tại đây] - Mã Tiểu Linh khẽ cắn răng, đi theo ông lão ra khỏi cửa tiệm. Ông lão còn cẩn thận đóng cửa tiệm, bộ dáng điềm tĩnh kia làm Mã Tiểu Linh càng bất an.