Mã Tiểu Linh giật mình, vội vã ổn định tinh thần, ngồi khoanh chân, rút ra một lá bùa cam, cất gậy Phục Ma vào Không Gian Giới Chỉ. Ngón tay kẹp lá bùa vẽ hình Thái Cực vào không khí, thu tay lại để ngay giữa trán của mình, sau đó hai tay để xuống bụng ôm quyền bấm ấn. Lá bùa màu cam lẳng lặng nằm ở giữa hổ khẩu hai tay.
"Thiên Địa tự nhiên uế khí phân tán, động trung huyền hư hoảng lãng thái nguyên, bát phương uy thần sử ngã tự nhiên, linh bảo phù mệnh phổ cáo cửu thiên, kiền la đáp na động cương thái huyền, trảm yêu phược tà độ nhân vạn thiên, trung sơn thần chú nguyên thủy ngọc văn, hung uế tiêu tán đạo khí trường tồn. Cấp cấp như luật lệnh!"
Độc ấn chuyển thành bảo bình ấn, đưa tay ra trước, lá bùa cam hào quang chói lọi. Vầng sáng trắng cứ như mặt trời, chậm rãi bay lên, ánh sáng càng lúc càng lan rộng. Khi nó chạm vào hắc khí, liền thanh tẩy.
Trong khoảng khắc, không còn sót lại chút hắc khí nào. Trong ánh sáng chiếu rọi, một bóng đen lộ ra, cuộn tròn thân thể trong không khí. Chỉ là khi cái bóng tiếp xúc với ánh sáng, thì càng lúc càng nhạt. Cuối cùng, ánh sáng nuốt chửng bóng đen.
"Tiểu Linh, trận này mạnh thật đó. Công lực của cô tăng lên không ít nha." - Giọng nói của Tạ Tất An từ phía sao truyền đến.
Mã Tiểu Linh nhìn qua, đã thấy Tạ Tất An đang nhìn mình cười. Chờ đến khi ánh sáng biến mất, mới từ từ đi tới.
"Cảm ơn!" - Mã Tiểu Linh mím môi. [Công lực của mình đúng là có chút tăng lên, không biết có phải là do Thần Long đã nuốt Tê Cừ và Âm Sát không nhỉ?]
"Ừm, không cần khách sáo. Những ngày qua đã làm phiền cô, những cái còn lại chúng tôi đã bắt đủ rồi. Cô cũng không cần nhớ lại chuyện này." - Tạ Tất An cười, lại nói tiếp với Mã Tiểu Linh: "Phí cực khổ cũng đã gửi cho cô, nhớ kiểm tra và nhận đó nha."
"Hai người này giao cho anh." - Mã Tiểu Linh ném hai viên ngôi sao cho Tạ Tất An. Thấy cảnh sắc xung quanh trở lại bình thường, mới gật đầu chào Tạ Tất An rồi lên xe rời đi.
"Nhất định phải chết!"
"Ừm, cô ấy đã thoát khỏi lục giới, vì thế cô ấy sẽ không bị vận mạng ràng buộc, tự nhiên linh khí sẽ hấp thu nhanh hơn trước đây. Thế giới này, tư chất không quan trọng, quan trọng là có chỗ dựa."
"Nhất định phải chết!" - Phạm Vô Cứu nhìn Mã Tiểu Linh, có vẻ hơi xúc động.
"Ôi, người ta có thể ở cạnh người giàu là do người ta có bản lĩnh. Ngươi có muốn, cũng phải xem bản lĩnh tới đâu." - Tạ Tất An trợn tròn mắt, tức giận nhìn Phạm Vô Cứu.
"Nhất định phải chết."
"Được rồi, được rồi. Muốn ói."
Mã tiểu Linh có chút buồn bực. Rõ ràng ở bãi đậu xe bỏ hoang, chỉ đụng tới một chút chuyện, không ngờ ra ngoài trời đã gần tối.
[Bị nhốt trong bãi đậu xe cả buổi chiều, bất quá công lực của mình so với trước đây tăng lên không ít, cũng đáng mừng. Còn có, lần trước Tạ Tất An đưa cái thẻ cho mình, mình còn chưa xem qua. Vốn tưởng là không có thù lao, ai ngườ Địa Phủ cũng có trình độ đấy chứ. Ừm, để xem, lần này phí cực khổ là bao nhiêu.]
Quyết định xong, Mã Tiểu Linh chạy xe tới ngân hàng, đưa thả Tạ Tất An cho mình nhét vào máy ATM, nhập mật khẩu. Con số hiện ra làm Mã Tiểu Linh muốn lọt con mắt, 1 tỷ, là 1 tỷ. [Dạo này tài vận của mình thật khiến người ta ganh tỵ.]
[Không đúng, ở sau còn có vài số lẻ, 1800 tệ? Cái gì 1800 tệ? Sau 1 tỷ lại có mấy con số nhỏ như vậy chứ?]
[Khi Tạ Tất An cho bồi thường cho mình cái thẻ, anh ta nói bên trong là 10 năm bổng lộc. Không lẽ 10 năm bổng lộc chỉ có 1800 tệ á? Hay 1800 tệ là phí cực khổ mà anh ta nói? Chết tiệt, tên Tạ Tất An bổng lộc cao như vậy, lại chỉ đưa mình 1800 tệ xem là phí cực khổ. 1800 tệ thì làm được quái gì chứ, mua một lá bùa còn không đủ, đúng là lỗ nặng mà. Lần sau không làm ăn với đám người Địa Phủ nữa, toàn dân lừa người.]
Mã Tiểu Linh lạnh lùng lấy thẻ ra, tâm tư vẫn lên xuống. [Mình vẫn chưa tìm được cái người có Thượng Cổ Thần Thú, có nên trở lại không? Nếu không thì vẫn phải ở lại nội địa rồi. Dù sao đất rộng người đông, chuyện làm ăn cũng nhiều. Ừm, nếu vậy thì phải mua một căn nhà thôi. Ở mãi chỗ Uyển Nhi cũng không tiện.]
Mã Tiểu Linh lái xe về nhà, vừa vào đến tiểu viện đã nhìn thấy Vương Quý Nhân ngời trước cửa, đang ngơ ngác nhìn mình, thấy trong lòng có chút áy náy. [Mình hôn người ta xong lại bỏ chạy, đúng là không ổn. Chỉ là, chuyện đó làm mình lúng túng.]
Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh trở về, nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Chị còn tưởng rằng em không về nữa."
"Làm gì có." - Mã Tiểu Linh vô tình đề cao âm lượng. [Vương Quý Nhân làm mình thấy không thoải mái, giống như mình là loại người phụ bạc ấy.]
Nhìn thấy Vương Quý Nhân im lặng không nói, Mã Tiểu Linh lập tức mềm lòng, nghĩ thầm. [Việc này trước sao gì cũng phải nói, nói sớm còn đỡ hơn nói trễ.]
Suy nghĩ đến đó, Mã Tiểu Linh hít sâu một hơi, từ từ bước lên trước, nhẹ nhàng nắm chặt tay Vương Quý Nhân, đặt gần ngực mình. Giống như gặp phải kẻ thù, hô hấp như ngừng lại, nhẹ giọng nói: "Cô......cô có yêu thích tôi không?"
Vương Quý Nhân nghe vậy, hơi ngạc nhiên với Mã Tiểu Linh thẳng thắn. Nhẹ nhàng nâng đầu, lẳng lặng nhìn đôi mắt Mã Tiểu Linh, thấy trong đó có chút hoang mang, có căng thẳng, có chờ đợi, có kiên định. Các tâm tình phức tập như lẫn lộn vào nhau, một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu: "Thích."
"Vậy......chúng ta ở cùng nhau, có được không?" - Mã Tiểu Linh nắm chặt tay Vương Quý Nhân, ánh mắt đầy chờ mong.
"Em thật lòng sao?" - Vương Quý Nhân trong lòng hơi lúng túng, nhưng chỉ thoáng qua. Ngay cả Vương Quý Nhân cũng không phát hiện.
"Ừm, không phải cô muốn tôi chịu trách nhiệm sao?" - Mã Tiểu Linh thấy bầu không khí có chút khẩn trương, cười cười giải thích.
"Có thể cho chị chút thời gian suy nghĩ không?" - Vương Quý Nhân có chút sợ khi nói ra câu đó, vì sẽ làm Mã Tiểu Linh khó xử.
Nét mặt Mã Tiểu Linh thay đổi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: "Ừm, vậy cô cứ suy nghĩ đi. Tôi đi tắm đây, ra ngoài cả ngày, người đầy mồ hôi."
Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh nở nụ cười gượng gạo, trong lòng căng thẳng, hai tay siết chặt. [Không phải mình không đồng ý, chỉ là không biết tại sao mình lại không muốn lừa dối Mã Tiểu Linh. Nếu có một ngày Mã Tiểu Linh biết mình là yêu thì thế nào? Gần như gang tấc nhưng xa tận chân trời, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại chăng?]
[Không được, nói mình ít kỷ cũng được, nhất định phải chờ Mã Tiểu Linh hoàn toàn yêu mình. Thậm chí có thể bỏ qua được ý nghĩ người yêu khác biệt. Sau đó, mình sẽ nói cho Mã Tiểu Linh biết thân phận của mình. Như vậy hai người ở cùng nhau sẽ không có vấn đề.]
[Nhìn bề ngoài có vẻ Mã Tiểu Linh và Uyển Nhi rất thân, nhưng mình nhìn ra được. Mã Tiểu Linh vẫn đề phòng, chí ít trước khi ngủ sẽ lén lút lập một kết giới nho nhỏ ở gần giường. Chỉ cần có người tới gần, ngay lập tức em ấy sẽ tỉnh táo. Xem ra, mình phải cố gắng hơn chút nữa. Quan niệm là thứ khó thay đổi nhất, thế nhưng không phải không thể thay đổi.]
Mã Tiểu linh cảm thấy có chút hồn bay phách lạc, ngay cả bản thân ngồi vào bồn tắm lúc nào cũng không biết. Chỉ biết là khi nàng hồi tỉnh, thì nước cũng lạnh ngắt rồi.
Yên lặng cuộn tròn hai chân tựa vào bồn tắm, Mã Tiểu Linh cảm thấy bản thân như chết rồi. Lần đầu tiên đi Địa Phủ cũng không khó chịu như lúc này, [vậy là mình bị Vương Quý Nhân từ chối sao?]
[Quả nhiên là do mình tự đa tình. Có điều, chỉ là thất tình thôi mà, đâu có gì ghê gớm.] - Mã Tiểu Linh tự giễu, từ bồn tắm đứng dậy. Mặc vào bộ váy da đen bó sát người, nhìn bản thân trong gương thấy mình hơi mất hồn. Nàng đưa tay vỗ vỗ mặt mình, nhìn gươi cười, lại phát hiện thật miễn cưỡng.
Mã Tiểu Linh giật mình, đưa tay xoa xoa mặt, lên dây cót tinh thần lần nữa, [Ok, đã ổn.] - Dậm một chút son phấn nhẹ, cầm cái túi xách nhỏ đi xuống lầu. Vừa xuống lầu, thì nhìn thấy Uyển Nhi từ trong bếp đi ra chào hỏi: "Này, Tiểu Linh. Đồ ăn chín rồi, tới dùng cơm đi."
"À, không được. Mọi người ăn đi, tôi có hẹn với bạn." - Mã Tiểu Linh cười khoát tay, mở cửa xe rồi chạy về hướng quán bar lớn nhất.
"Đa Dạng, tên có chút ý nghĩa đó." - Mã Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lập lòe năm màu. Chàng trai đặc biệt thông minh, vội vã đến mở đưa xe cho Mã Tiểu Linh, làm nàng mất 200 đồng tiền tip, rồi đi vào trong.
Nhân viên tiếp đãi liền vội vã thông báo giám đốc, chiếc xe Mã Tiểu Linh lái có giá trị không nhỏ. Trong mắt họ, đây là một con cá mập, làm sao có thể để nàng thoát dễ dàng vậy được.
"Tiểu thư, xưng hô thế nào?"
"Sao, tới đây chơi mà còn bị điều tra hộ khẩu à?"
"Ha ha, tiểu thư nói đùa, nói đùa thôi. Tiểu thư đi một mình sao? Hay là có bạn đi cùng?"
"Đi một người nơi này không chào đón à? Vậy thôi tôi đi." - Mã Tiểu Linh chuẩn bị rời đi, giám đốc quán bar vội vã đưa tay ngăn cản, gương mặt tươi cười trực tiếp vào đề: "Ậy, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân. Là tôi sai, tôi không nên nói nhiều. Ngài muốn ngồi chung với khách ngoài hay phòng riêng?"
"Phòng riêng." - Mã Tiểu Linh lạnh lùng đi theo giám đốc vào một căn phòng trang nhã. Trong căn phòng này có một cái ghế sopha hình tròn, có vẻ chứa được hơn mười người. Mã Tiểu Linh hài lòng gật đầu, ngồi xuống hai chân bắt tréo.
Bây giờ vẫn còn sớm, người cũng không nhiều, trên sàn nhảy không có một người. Chỉ là đèn neon màu đỏ chiếu tán loạn, còn DJ thì đánh nhạc nghe nhức đầu.
"Chi phí thấp nhất cho phòng riêng là 2000 tệ, menu ở đây." - Nhân viên phục vụ đưa menu đến, rồi cung kính hầu một bên.
Tùy tiện gọi một ít rượu và thức ăn nhẹ, khi hóa đơn đưa tới, giá tiền cũng gần 1 vạn tệ. Khi Mã Tiểu Linh móc ra thẻ đen, giám đốc quán bar muốn đâm mù con mắt, vội vàng cung kính quẹt thẻ. Còn an bài một bảo vệ, đứng bên cạnh Mã Tiểu Linh.
Dưới cái nhìn của hắn, Mã Tiểu Linh có nét mặt "cấm người sống đến gần". Đôi khi có vài người bị thất tình, đến uống một mình cũng không lạ. Mấu chốt là ở nơi này hạng người gì cũng có, vạn nhất đụng phải mấy đứa không có mắt, đắc tội với vị Bồ Tát này, thì quán bar còn có thể mở cửa hay không là cả vấn đề.
Dù sao người có thể xài thẻ đen, toàn là người có bối cảnh, không nên tùy ý trêu chọc. Chỉ hi vọng ngày hôn nay cô ấy tối, đừng làm loạn chỗ này là đủ rồi.
------------
Ấn thủ: là tay bấm ấn, nhưng có nhiều loại bấm ấn, nên các bạn chỉ cần hiểu là đang bấm ấn thôi, chứ search ra cả chục cái ấn, không biết để ấn nào cho mọi ng" xem.
Thẻ đen: là thẻ dành cho khách hàng VIP của ngân hàng, tất nhiên tài sản từ 1 tỷ trở lên.