Mắt cá chân của Vương Quý Nhân đang bị quấn bởi một sợi chỉ bạc vô hình, đầu kia không biết dẫn về nơi nào.
Vương Quý Nhân híp mắt nhìn sợi chỉ bạc, ánh mắt lóe lên một tia lệ khí, búng ta một cái, đầu ngón tay phát ra tia lửa màu tím. Một kết giới bao quanh ngọn lửa, lắc lư theo mặt nước.
Nhếch miệng cười, đưa tay để ngọn lửa lên sợi chỉ bạc. Ngọn lửa màu tím vừa chạm vào sợi chỉ, thì đã phóng nhanh đến đầu cuối bên kia, người cầm sợi chỉ bạc đang sợ hãi đến tái mét. Chưa kịp buông tay, thì ngọn lửa tím đã chui vào tay mình. Mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy sợi chỉ bạc chỉ còn là đống tro.
Người cầm sợi chỉ bạc có chút âm trầm, phủi tay, rồi vuốt chòm râu cá trê, ánh mắt lóe lên sự tham lam. Không ngờ hắn lại đụng phải một yêu tinh, rồi lại nghĩ đến ngọn lửa tím vẫn còn trong cơ thể mình, rất nhanh thôi yêu tinh này sẽ tìm thấy hắn. Không nghĩ tới, trong nhà Mã gia lại có một con yêu tinh.
Máu của người tu chân rất ngon, đặc biệt là đối với yêu tinh. Không biết con yêu này ở cạnh người của Mã gia, có mục đích gì?
[Mặc kệ thế nào, con yêu này mình nhất định phải thu cho được]. Người nắm sợi dây bạc, cười cười lại vuốt chòm râu cá trê, đưa tay lấy ra một lá bùa dán ngực, phủi bụi trên người rồi nghêng ngang rời đi.
Vương Quý Nhân vừa leo được lên con thuyền nhỏ, thì sắc mặt tự nhiên hơi khó chịu. Nàng không còn cảm nhận được yêu hỏa, hẳn là người đó đã dùng cách gì đó để che giấu. Không ngờ, thời này vẫn có nhiều nhân vật lợi hại như vậy. Đối phương chắc chắn không phải yêu, nếu không khi yêu hỏa vừa chạm đến nàng sẽ có phản ứng.
[Người tu chân sao? Hừm! Nếu dám to gan ra tay với bổn cô nương, thì máu của ngươi sẽ làm đồ bổ cho ta vậy.]
"Quý Nhân, cô không sao chứ?" - Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân từ trong nước ngoi lên, sắc mặt không được tốt, vội vàng quan tâm.
Vương Quý Nhân lắc đầu: "Chị muốn về trước."
"Được, vậy chúng ta về." - Mã Tiểu Linh đưa tay rẽ nước, muốn đưa thuyền vào bờ. Tài lái thuyền của nàng đúng là đỉnh mà, con thuyền xoay mãi không ngừng. Mã Tiểu Linh mín môi, khẽ nhíu mày, đôi tay nhanh hơn, con thuyền vẫn xoay vòng vòng không thèm đi tới trước.
Vương Quý Nhân che miệng cười, một tay để lên thân thuyền, truyền yêu lực vào nước. Chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi vào bờ.
Mã Tiểu Linh đắc ý vỗ vỗ nước, nói: "Tôi đã nói mà, chèo thuyền đâu có khó."
Lý Gia Thụy vừa phóng xuống tới, chưa kịp nghịch nước, đã bị mấy cái thuyền khác đẩy lên bờ. Thấy Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân cũng vào tới, vội vã vẫy tay, kéo hai người lên bờ, đi thay quần áo, trở về khách sạn.
Trở lại khách sạn, trời cũng đã xế chiều. Mã Tiểu Linh che miệng ngáp một cái, nói: "Đi ngủ chút chứ?"
"Chị muốn ăn." - Vương Quý Nhân mở to mắt nhìn Mã Tiểu Linh.
Lý Gia Thụy thầm vui mừng, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thời gian ở riêng, đúng là ông trời phù hộ. Vội vàng mở miệng: "Vậy tiểu Linh cứ nghỉ ngơi trước, tôi sẽ đưa Quý Nhân đi ăn chút gì đó."
Mã Tiểu Linh lạnh lùng nhìn Lý Gia Thụy, nói: "Tôi thấy cũng được, ăn một chút chắc sẽ dễ ngủ hơn. Đi thôi!"
Lý Gia Thụy nhìn bóng lưng hai người, khóc không ra nước mắt.
Vương Quý Nhân chọn rất nhiều đồ tươi sống, sau khi ăn xong hài lòng xoa bụng, rồi theo Mã Tiểu Linh lên phòng.
Lý Gia Thụy ở phòng kế bên, buổi tối hắn còn phải đi xã giao. Tắm rửa rồi sửa soạn một chút, mang theo vệ sĩ đi ra ngoài.
Mã Tiểu Linh quá mệt, sáng sớm đã phải thức dậy, còn bị dằn vặt đến trưa. Cố gắng tỉnh táo đi tắm một cái, tóc chưa kịp khô, thì đã gục luôn xuống giường, ngủ thiếp đi.
Vương Quý Nhân từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy cái chăn chỉ đắp hờ lên người Mã Tiểu Linh, cánh tay ngọc và đùi cứ vậy lộ ra ngoài. Phía dưới chăn thấp thoáng một màu đen, làm Vương Quý Nhân thở nặng nhọc, ánh mắt lóe lên một tia đỏ, thân thể rạo rực.
Còn chưa kịp làm gì, thì nàng cảm nhận được ngọn lửa tím lúc nãy. Vương Quý Nhân liếc nhìn Mã Tiểu Linh, đi ra phòng khách, nhìn ra cửa sổ. Yêu hỏa cách nàng rất gần, người đó có lẽ ở đâu đây.
[Nếu hắn có thể che giấu yêu hỏa của mình, tại sao lúc này lại để mình cảm nhận được, ý gì đây? Là đang cố ý dụ mình?]. Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn về hướng của yêu hỏa, trầm tư.
Thật ra là Vương Quý Nhân đã nhầm, cái người cầm sợi chỉ bạc lúc này cũng đang ảo não nhìn lá bùa trước ngực. [Mình chỉ có một lá bùa này, tính đêm nay sẽ âm thầm tấn công, ai dè lại mất hiệu lực, chắc đã bị phát hiện rồi. Phải làm gì đây?]
Người cầm sợi chỉ bạc chuyển động ánh mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, mở túi vải, lấy ra ba nén nhang, rồi cắm xuống đất. Đốt ba tờ giấy vàng, dập đầu ba cái, ngón giữa tay phải viết lên đất một chữ "Thập"(十), sau đó ngồi xếo bằng trên chữ thập. Hắn lại lấy ra một lá bùa và một người rơm, đem bùa dán vào người rơm, sau đó đốt một lá bùa màu ca, hai mắt khép hờ, ngồi rất nghiêm chỉnh.
Tay phải làm kiếm chỉ, trỏ vào giữa trán, rồi trỏ vào giữa trán người rơm, hét một tiếng: "Khởi!"
Người rơm theo tiếng hét bay lên, sau đó bay thẳng về phía Mã Tiểu Linh.
Vương Quý Nhân híp mắt nhìn người rơm, vừa định đốt cháy nó, ai ngờ nó lại mở miệng nói: "Tôi là đệ tử Mao gia, thỉnh cầu truyền nhân của Mã gia."
Bàn tay Vương Quý Nhân dừng lại giữa không khí, rồi thu hồi, nhìn chằm chằm người rơm xem như không có chuyện gì. Phía sau truyền đến tiếng sột soạt của quần áo, qua một lúc Mã Tiểu Linh đã đứng trong phòng khách, cau mày nhìn người rơm: "Nếu muốn gặp tôi, cần gì phải lén lén lút lút đợi tới nữa đêm. Hơn nữa, còn dùng hình nhân, muốn làm gì?"
"Mã tiểu thư, ma nữ tối qua cô bắt là của tôi, tôi chỉ làm theo đặt hàng của người khác, Cũng không biết tại sao Lý Sinh có thể mời được người của Mã gia, tôi rất hiểu quy cũ, nếu ra tay mà bị người cùng nghề ngăn cản sẽ lập tức thu thay. Tôi chỉ muốn lấy lại ma nữ về, hi vọng Mã tiểu thư có thể giơ cao đánh khẽ."
"Mơ đi, ông biết rõ nuôi quỷ đã là trái ý trời, nếu ma nữ đã vào tay tôi, thì tôi nhất định sẽ đưa nó đi luân hồi. Ông đừng hòng dùng nó để hại người nữa." - Mã Tiểu Linh tức giận.
"Nói như vậy, là đàm phán không thành?" - Người cầm sợi chỉ bạc nhíu mày, trầm tư. Mã Tiểu Linh là người trọng nghĩa, nếu nói vậy thì cô ấy không biết thân phận của Quý Nhân. Nếu đã không biết, thì tốt nhất đừng biết, bớt đi một người cạnh tranh, không phải tốt hơn sao?
"Bớt nói nhảm, mau chóng biến đi, ông muốn trả thù à? Quý Nhân, cô giúp tôi rót ly trà." - Mã Tiểu Linh liếc mắt, lo lắng Vương Quý Nhân đứng gần sẽ bị lạc đạn, liền mở miệng kêu Vương Quý Nhân đi ra xa, lạnh lùng đi đến thùng đạo cụ.
"Được, như vậy đừng trách ông già này trở mặt, đồ con nít không biết trời cao đất rộng là gì. Để lão đây cho cô biết thế nào là lợi hại." - Người cầm sợi chỉ bạc nhẹ nhàng vung bùa lên, lá bùa tự bốc cháy. Tay phải làm kím chỉ đặt lên bùa, dán vào người rơm. Tự nhiên lửa bốc lên, trong khoảng khắc người rơm cháy thành tro, tàn tro rơi xuống đất.
Mã Tiểu Linh cau mày, nắm gậy Phục Ma trong tay. Lần này, xem ra vướng bận rồi đây.
"Quý Nhân, cô về phòng ngủ đi, tôi không cho phép, không được ra ngoài." - Chờ Vương Quý Nhân đi vào phòng ngủ, Mã Tiểu Linh móc ra một lá bùa vàng định dán lên cửa, nhưng lại thu về, lấy ra lá bùa cam, thận trọng nói: "Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp, không chi kết giới, vạn vật bất xâm."
Vương Quý Nhân ngồi trên giường, ánh mắt đã biến thành một màu đỏ như máu, cửa và tường như trong suốt trước mắt nàng. Nàng nhìn thấy Mã Tiểu Linh đổi bùa vàng thành bùa cam, lại thấy chuyện đầu tiên Mã Tiểu Linh làm là lập kết giới bảo vệ nàng, trong lòng có chút ấm áp.
Khóe miệng nhếch lên, tâm trạng cũng tốt lên. Lại nhìn về phía người cầm sợi chỉ bạc, cười khẩy rồi thu hồi ánh mắt.
Người cầm sợi chỉ bạc bị Vương Quý Nhân nhìn thấy, hơi mất tập trung, sởn cả tóc gáy. [Nhất định là con yêu đó, không ngờ nó lại lợi hại như vậy. Chẳng lẽ là yêu tinh ngàn năm trong truyến thuyết?]
Người cầm sợi chỉ bạc móc ra một thanh gỗ Hòe nhỏ, dám lá bùa lên, nói: "Đi, gϊếŧ Mã Tiểu Linh."
Thanh gỗ Hòe lảo đảo bên lên, từ từ bay về phía Mã Tiểu Linh.
Ánh trăng soi sáng thanh gỗ Hòe, nó phát ra một tia sáng nhàn nhạt, rồi biến thành một cô gái xinh đẹp mặc đồ trắng. Cô gái này giống hệt người đã bị Mã Tiểu Linh phong ấn.
Điểm duy nhất khác nhau, là ánh mắt cô gái này rất lạnh lùng và tàn nhẫn. Con ma nữ kia không thể so sánh được.
Người cầm sợi chỉ bạc nhìn lên mặt trăng tròn vành vạch trên bầu trời, nhếch miệng cười. [Ngay cả trời cũng giúp ta, hôm nay lại là trăng tròn, ma quỷ có thể phát huy sức mạnh gấp đôi]. Nghĩ đến Mã Tiểu Linh chỉ có con đường chết....[chờ đã, bên cạnh Mã Tiểu Linh cũng có một con yêu tinh. Nếu như nó nhúng tay vào thì không phải mình lỗ nặng rồi sao?]
[Không được, phải bình tĩnh. Mã Tiểu Linh không biết thân phận của nó, nhất định nó sẽ không tùy tiện ra tay, mình cứ chờ ở đây là được rồi]. Có điều, yêu lực của Vương Quý Nhân làm hắn thấy lạnh sống lưng.
Cô gái áo trắng lạnh lùng nhìn về phía Mã Tiểu Linh, chậm rãi bay đến cửa sổ phòng khách sạn.
Mã Tiểu Linh nắm chặt gậy Phục Ma, nhìn chằm chằm cô gái áo trắng, quát lớn: "Thời đại này, ma quỷ mà cũng dám xuất hiện trước mặt người trừ tà sao?"
Cô gái áo trắng nhìn xuống, không thèm quan tâm nói: "Thả cô ấy ra, nếu không ta sẽ tính sổ với ngươi."
Mã Tiểu Linh nén giận cười nói: "Cái gì mà tính sổ với ta? Ta còn không nghĩ tới đó."
Mã Tiểu Linh dùng gậy Phục Ma hướng về cô gái áo trắng đánh xướng, gậy Phục Ma xuyên qua người cô ấy, [là dư ảnh]. Mã Tiểu Linh nhíu mày, trong lòng kêu không ổn, xoay cổ tay, một lá bùa xuất hiện trước mặt, tự bóc cháy.
Mã Tiểu Linh vội vàng quay người, nắm chặt gậy Phục Ma.
Cô gái áo trắng u ám nhìn Mã Tiểu Linh, tay phải cô đã bị lá bùa làm bị thương. Cô gái áo trắng nhướng mày, lạnh lùng nhìn vào căn phòng của Vương Quý Nhân. Nếu không phải yêu tinh đó ra tay, tại sao cô lại bị lá bùa thấp kém này làm bị thương? Bởi vì đã dùng phân nữa tâm tư đặt lên người Vương Quý Nhân, nên cô có thể cảm thấy yêu tinh đó sức mạnh tuyệt đối lớn hơn cô rất nhiều.
Cô gái chỉ đang thăm dò Mã Tiểu Linh, chút vết thương nhỏ này nói cho cô biết, yêu tinh đó sẽ không ra tay giúp đỡ người trừ tà. Nếu không ra tay, vậy càng dễ giải quyết.
Cô gái áo trắng nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, ánh mắt phát ra ánh đỏ càng lúc càng lan tỏa. Màu đỏ nhiễm tràn cả đôi mắt cô gái, rồi cứ như máu tụ lại, rơi xuống khóe mắt.
Mã Tiểu Linh cảm thấy da đầu tê rần, vội vã lấy ra từng lá bùa ném tới cô gái áo trắng. Những lá bùa như có sự sống, bay thẳng về phía cô gái, nhưng không có lá nào có thể chạm vào người cô.