Sau một khắc, Ngô Đông Tuyết đang điều khiển lá bùa tự nhiên trợn trắng, ngất tại chỗ. Một lá bùa màu tím đã làm tiêu hao hết toàn bộ công lực của cô, huống chi là huyền phú. Trước tiên không nói tới cô có thể điều khiển huyền phù hay không, chỉ nói đến lúc điền khiển huyền phù đang ở trong tình trạng nào mà thôi.
Sức lực toàn thân bị hút sạch, nên miễn cưỡng điều khiển huyền phù. Thậm chí, không tiếc tiêu hao tinh thần để điều khiển, nhưng sức mạnh của huyền phù bị phản phệ làm Ngô Đông Tuyết không thể phản kháng.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, phía trước cuồng phong nổi lên. Vương Quý Nhân biến sắc nhìn chằm chằm, vì bụi mù làm không thể nhìn rõ phía trước. Nàng không biết Doanh Câu đã chết hay chưa, nên cũng không dám lộn xộn. Để cho an toàn, Vương Quý Nhân gượng đứng thẳng, hai tay siết chặt nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay để giúp bản thân tỉnh táo.
Bụi mù chậm rãi tản đi, một cái bóng màu trắng vô cùng chật vật làm đồng tử Vương Quý Nhân co lại. Sau một khắc, Doanh Câu lảo đảo đứng lên. Không quan tâm quần áo rách tả tơi, ngửa mặt lên trời cười như điên, nói: "Ha ha, trời không phụ ta, trời không phụ ta. Cũng may đứa đạo sĩ ở phút quan trọng liền hôn mê, nếu không bổn đại nhân đã tan thành mây khói. Nhân loại vô tri, dám tổn thương bổn đại nhân, hôm nay bổn đại nhân sẽ biến ngươi thành cương thi!"
"Ngươi dám, Doanh Câu ngươi bất quá chỉ là nỏ đã không còn sức. Nể tình Nữ Oa nương nương, bản vương tha cho ngươi một mạng." - Vương Quý Nhân hất cằm, nét mặt liều lĩnh và xem thường. Yêu khí màu tím lượn lờ quanh người, cũng làm cho Doanh Câu có chút kiêng kị.
Doanh Câu liếc nhìn, không quan tâm đang chật vật thế nào, nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân rất lâu. Lúc này, mới nhẹ nở nụ cười, nói: "Ngươi cho rằng có thể lừa được bổn đại nhân sao? Hừ! Con Yêu Vương nho nhỏ không biết trời cao đất rộng, lại dám uy hiếp bổn đại nhân. Bây giờ, dù cho Hậu Khanh có ở đây giúp ngươi cầu xin, thì ngươi cũng đừng mong sống nổi. Sỉ nhục hôm nay, hôm nay báo, bổn đại nhân không phải người hào phóng."
Doanh Câu híp mắt, dù ăn nói ngông cuồng, nhưng vẫn không động thủ. [Cơ thể mình lúc này bị huyền phù tổn thương nghiêm trọng, bất quá như chỉ mành treo trước gió. Nhưng thua người quyết không thua trận, có thể nhìn ra Vương Quý Nhân cũng đang ráng chống đỡ. Sau khi mình biến thành cương thi, ai thắng ai thua còn chưa biết. Chỉ là không thể nôn nóng, phải tìm cơ hội mới mong một đòn tất thắng, tránh lãng phí sức lực. Gϊếŧ Vương Quý Nhân và ba 3 đạo cô này, máu cũng đủ để mình bảo vệ sức lực.]
"Doanh Câu Đại Tướng, Quý Nhân là bạn của bổn vương. Tuy nói ngươi và ta đều là thủ hạ của Nữ Oa, nhưng ta với người chỉ gặp mặt một lần ."
Giọng nói trong trẻo phát ra từ Ngô Đông Tuyết, có điều cũng làm Doanh Câu biến sắc, nhìn chằm chằm cơ thể Ngô Đông Tuyết, không dám cử động. Giọng nói này hắn từng nghe qua, là đệ tử đắc ý của Nữ Oa, thì sao hắn không quen cho được. [Chỉ là tại sao người đó lại ở đây? Lẽ nào lần phục sinh của mình không phải ngẫu nhiên?]
[Trong lời nói rõ ràng là đang đe dọa mình, cái gì mà chỉ gặp mặt một lần, có điều lại tỏ thái độ sẽ che chở Vương Quý Nhân. Mình là một trong Thượng Cổ Ngũ Đại Thần Thú, không phải chỉ là cái tên suông. Trong Ngũ Đại Thần Thú, nếu một chọi một thì sẽ phải so về công lực, để áp chế Thần Thú khác.]
"Kỷ Tương đại nhân vì sao không hiện thân?" - Doanh Câu kiềm chế ánh mắt tàn độc, nhìn lướt qua người Vương Quý Nhân. Thấy đối phương nét mặt rất bình thản, cũng không có gì ngạc nhiên, trong lòng có chút buồn bực. [Lẽ nào thật sự là Kỷ Tương? Nghe đồn nó chỉ là bạn tốt của Hậu Khanh, nhưng ngàn tính vạn tính, lại không ngờ lại quen Kỷ Tương.]
[Hắn đã chết từ sớm, căn bản không biết rằng đã bị Tứ Đại Thần Thú liên thủ gϊếŧ chết. Nếu Kỷ Tương ẩn nấp ở đâu đó, còn mình như cung đã hết đà, sợ không phải là đối thủ của hắn. Có điều, nếu hắn xông tới, thì mình cũng không có cách nào. Nếu Kỷ Tương và Vương Quý Nhân liên thủ, thì mình có bao nhiêu phần thắng đây?]
"Doanh Câu đại tướng, nếu ngươi đã sống lại thì mau rời khỏi đây. Hậu Khanh với Hạn Bạt cũng đã xuất thế."
"Cái gì?" - Doanh Câu kinh hãi biến sắc. [Mình có thể phục sinh đúng là không phải ngẫu nhiên. Lẽ nào do Nữ Oa nương nương? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?]
[Mình vừa sống lại, chẳng biết gì cả. Mình cũng xem như tâm phúc của Nữ Oa nương nương, ngài sẽ không gạt mình. Bỏ đi, dù sao solo thì cũng chả ít lợi gì.]
[Nếu để Nữ Oa nương nương biết mình đánh nhau với Kỷ Tương một mất một còn, dù kết quả thế nào, chỉ cần mình sống sót thì Nữ Oa nương nương cũng sẽ không tha cho mình. Dù sao Nữ Oa nương nương nghét nhất chính là nội bộ đấu đá nhau.] - Nghĩ đến đây, Doanh Câu hướng về Ngô Đông Tuyết bái chào, nói: "Đa tạ Kỷ Tương đại nhân, Doanh Câu đi trước một bước."
Lời nói vừa dứt, Doanh Câu đã biến mất.
Trái tim đang treo ở cuống họng Vương Quý Nhân lúc này mới từ từ hạ xuống, nhìn Ngô Đông Tuyết nói: "Kỷ Tương đại nhân......"
"Khặc, Quý Nhân, không cần nhiều lời. Tốt xấu gì Doanh Câu cũng là một trong Tứ Đại Thủy Tổ, cho dù ta muốn gϊếŧ hắn, cũng phải nghĩ đến mặt mũi của Nữ Oa. Hôm nay cứ để hắn đi, nếu lần sau gặp lại mà hắn vẫn còn kiêu căng bất thuần, cứ gϊếŧ."
Vương Quý Nhân thầm giật mình, thầm nghĩ Kỷ Tương không hổ danh là một trong Thượng Cổ Ngũ Đại
Vương Quý Nhân giật mình, thầm nghĩ. Kỷ Tương đại nhân quả không hổ danh là một trong Thượng Cổ Ngũ Đại Thần Thú, thạm chí ngay cả Doanh Câu muốn gϊếŧ liền gϊếŧ, thật là vinh quanh cho Yêu Tộc. Tuy đều là Yêu Vương, nhưng dù nàng có đầy đủ thực lực thì cũng đánh ngang hàng với Vua Cương Thi. Có lẽ, còn ở thế yếu nữa, nhưng tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng.
Cảnh sắc xung quanh lại thay đổi, Vương Quý Nhân vừa nhìn, ở sau lưng phía xa có thể nhìn thấy ánh sáng đang chiếu xuống, nhìn rõ thì đó chính là lối vào lúc đầu. [Xem ra Doanh Câu đã đi thật rồi, nếu như hắn không rời đi, thì trận này thật sự không thể phá.]
"Đúng là nham hiểm, cũng may là hắn còn tin tưởng bản vương." - Kỷ Tương có chút vui mừng.
Vương Quý Nhân lại giật mình, mím môi nhìn Ngô Đông Tuyết đang hôn mê, hỏi: "Lẽ nào Kỷ Tương đại nhân lừa hắn?"
"Phí lời, ta chỉ là một linh hồn, làm sao có thể đánh thắng được Doanh Câu. Nếu lúc nãy ta không nói thế, thì Doanh Câu làm sao yên tâm rời đi. Nhưng hắn sẽ nấp đâu đó chờ ngày ra tay."
"Thật gian xảo." - Vương Quý Nhân khinh bỉ, nhìn ba người đang hôn mê cười khổ. Từ từ bước về phía cửa động.
Kỷ Tương khẽ cười: "Trong Tứ Đại Thủy Tổ, nham hiểm và đê tiện nhất chính là Doanh Câu. Lần sau nếu đối đầu với hắn thì phải cẩn thận một chút, nếu trận pháp đã giải, thì ta cũng không giúp được gì. Ta trở về tu luyện vậy."
"Đa tạ Kỷ Tương đại nhân chỉ điểm, Quý Nhân cung tiễn. Chúc Kỷ Tương đại nhân sớm thành công tu luyện được hồn thể."
Thấy Kỷ Tương không nói gì nữa, Vương Quý Nhân liền thở dài. [Trận này nếu đánh thì thật không dễ dàng. Nếu Kỷ Tương đại nhân không dọa dẫm Doanh Câu, sợ tụi mình sẽ không còn nhìn thấy ngày mai.]
"Có người ở đó không? Có thể cho người xuống hỗ trợ không? Ba người kia đều hôn mê cả rồi." - Vương Quý Nhân đứng dưới đáy động, nghe thấy trên cửa động ồn ào. Sau một lúc, có vài người xuống, cũng không nói gì. Nhìn Vương Quý Nhân hai mắt đỏ ửng, cả người run rẩy nói: "Đèn bản mệnh của Ngô Đông Tuyết rất yếu, chúng tôi tưởng các người sẽ chết trong này. Nhìn thấy cô đúng là quá tốt rồi."
Vương Quý Nhân tối sầm mặt, không thèm để ý đến người đang an ủi mình. Nghiên người, đi tới cạnh Mã Tiểu Linh, cẩn thận ôm Mã Tiểu Linh đi tới động, rồi đặt lên ghế bằng vải, rồi đu người lên.
Lôi Tử vội vàng chỉ huy mọi người đưa người hôn mê ra khỏi động, nhưng nhìn lại cửa động đen thùi, không ai dám xuống lần nữa. Rất lâu sau đó, mới nhìn thấy Vương Quý Nhân đang nhẹ nhàng lau chùi gò má của Mã Tiểu Linh. Mới run rẩy nói: "Vương tiểu thư, phía dưới còn người sống không? Đám môn sinh lúc trước......bọn họ.......bọn họ........."
"Đều chết hết." - Vương Quý Nhân nói không chớp mắt. Thấy môi Mã Tiểu Linh đã khô nứt, cầm một ly trà lên, dùng ngón tay chấm nhẹ nước lên môi Mã Tiểu Linh.
"Chết rồi........" - Lôi Tử thấy trong lòng chua xót. Mặc dù đã chuẩn bị xong công tác tư tưởng, nhưng bị Vương Quý Nhân nói toạc ra, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Thấy Vương Quý Nhân không muốn nói gì thêm, lại thấy xuống mộ 4 người, nhưng 3 người đã hôn mê. [Bản lĩnh của Ngô Đông Tuyết mình biết rõ, nghĩ đến bây giờ không phải là lúc hỏi nhiều.]
[Những người chết kia đều là học sinh, lần này phải làm gì đây?] - Lôi Tử hồn bay phách lạc đẩy cửa ra ngoài. Những tin tức này sớm muộn gì cũng bị truyền đi, ngàn vạn lần không thể khinh thường.
Bác sĩ trong đội khảo cổ cũng đến, kiểm tra cơ thể 3 người. Chỉ nói một câu là sợ hãi quá độ, chỉ cần nghĩ ngơi nhiều, thì bị Vương Quý Nhân đuổi ra ngoài. [Cái gì mà sợ hãi quá độ? Đại phu thời này ngay cả tinh khí hao tổn mà cũng không thấy sao? Thật uổng công làm đại phu.]
*Bởi vì VQN sống thời xưa, nên gọi là đại phu.
Vương Quý Nhân đưa tay dò mạch Mã Tiểu Linh, mạch đập trầm ổn, dù có hơi yếu nhưng chỉ như đang ngủ thôi. Bất giác nhíu mày, đứng dậy dò mạch Ngô Đông Tuyết, mạch đập ngắn mà khâu. Lại dò mạch Bành Xán, mạch Bành Xán cũng giống Mã Tiểu Linh, chỉ là yếu hơn một chút. Ba người, trong đó chỉ có Ngô Đông Tuyết là người hao tổn nguyên khí. Xem ra lá huyền phù kia làm Ngô Đông Tuyết tiêu hao sinh lực khá nhiều.
Thấy Bành Xán và Mã Tiểu Linh chỉ là suy yếu, lo lắng mới buông xuống. [Tình hình của mình cũng không khá hơn, Bản Nguyên Chi Lực hao tổn nghiêm trọng. Nếu không cố gắng điều trị, sợ sẽ lưu lại hậu hoạn.]
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ngồi xếp bằng, đưa tay chỉ lên trời. Một kết giới màu tím bảo vệ toàn bộ lều, người ngoài không thể đi vào, cũng không thể nào dò xét bên trong. Ánh sáng xanh trong tay lóe lên, sừng rồng từ từ bay vào trong miệng Vương Quý Nhân. Bên ngoài lều, vốn dĩ bầu trời trong xanh, đột nhiên mây đen bao phủ. Chỉ là trong nháy mắt, mây đen liền tan đi. Người bên ngoài lều đều dụi mắt, nhưng bầu trời vẫn rất trong xanh như cũ. Trong lòng thầm nói: "Không lẽ mình hoa mắt sao?"
----------
Vừa mới tìm lại được file truyện, mà edit xong cứ cảm giác nó thiếu thiếu cái gì đó ko bít nữa. Mấy bạn đọc mà thiếu gì cứ bảo mình nhé, mình dò lại thì thấy ko sai gì hết. Đã làm các bạn phải chờ, chân thành xin lỗi. Chúc mọi người vui vẻ.