*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Việc này không phải ngẫu nhiên." - Ngô Đông Tuyết híp mắt, nhìn một vòng trận pháp. Chính giữa trận, có một bóng vàng rất dễ thấy.
"Có thể nào người bày trận đã tính toán tất cả độ khả thi không?" - Ngô Đông Tuyết trầm ngâm.
Bành Xán mở to mắt nhìn giữa trận chậm rãi hóa thành một con Hoàng Bì Tử(1), có chút nghi ngờ hỏi: "Cậu nói đối phương biết Vương Quý Nhân sẽ xông vào trận?Vì thế nên để chị ấy gặp người xưa, làm Vương Quý Nhân mê muội? Không phải thật chứ, ai có thể đoán sự như thần?"
"Cậu có thấy không, cửa ải này Vương Quý Nhân rất thoải mái, thậm chí không cần chúng ta ra tay, hay Vương Quý Nhân làm lớn chuyện đã có thể phá trận."
"Ngô Đông Tuyết, cậu nói cũng khiên cưỡng quá. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, người đó cũng đâu phải thần tiên." - Bành Xán khinh thường nói, nhưng cũng có chút lúng túng.
[Nếu dựa vào suy đoán của Vương Quý Nhân, thì trận pháp này chắc do Nữ Oa thiết kế. Nữ Oa không chỉ là thần tiên, mà còn là Thượng Cổ Đại Năng. Nói đơn giản là thần tiên của thần tiên, liệu sự như thần có gì khó.]
"Không đúng, có chút kì lạ. Nếu trận pháp này do Nữ Oa thiết kế, tại sao Liên Nhi lại nói do Lữ Thượng giúp cô ấy vào trận? Nếu là Lữ Thượng bày trận, thì những trận lúc trước với Hậu Khanh và Hạn Bạt có liên quan gì? Hậu Khanh với Hạn Bạt là thủ hạ của Nữ Oa, Lữ Thượng là kẻ địch của họ, làm sao họ lại nghe lệnh cô ta?" - Bành Xánh trong lòng khó tin, não nàng hoạt động tần suất cao. Càng suy nghĩ, càng thấy sởn tóc gáy.
Ngô Đông Tuyết cũng mờ mịt, nhìn Hoàng Bị Tử đang thành hình, nét mặt nghiêm túc: "Mình cũng không hiểu, đặt biệc là Hậu Khanh với Hạn Bạt, mắt trận của 2 người đó đều là yêu khí. Nếu như cậu nói do Lữ Thượng, thì phải là tiên khí mới đúng. Mình cảm thấy trận pháp này không liên quan gì đến Lữ Thượng, mà Lữ Thượng chỉ phong ấn Liên Nhi vào trong trận mà thôi. Có thể phía sau đã bị Nữ Oa lợi dụng, đem trận pháp đó hợp thành một với Cửu Điệp Trận."
Mã Tiểu Linh nhìn cái bóng trôi nổi bồng bềnh, lắc đầu: "Nếu do Nữ Oa làm, thì mắt trận cuối cùng phải là Tướng Thần hoặc Doanh Câu. Tôi không nghĩ ra động cơ Lữ Thượng làm ra Cửu Điệp Trận này."
"Xem mắt trận rồi nói sau." - Ngô Đông Tuyết thở dài, thấy Hoàng Bì Tử đang đánh giá họ. Ánh mắt láo liên, có vẻ giảo hoạt.
Mã Tiểu Linh cẩn thận đặt Vương Quý Nhân ở một góc, từ Không Gian Giới chỉ lấy ra nệm và đồ dùng hàng ngày đặt bên dưới Vương Quý Nhân, cố gắng làm chị ấy thoải mái. Thấy Ngô Đông Tuyết cầm Phán Quan Bút vọt tới phía Hoàng Bì Tử, nàng vẽ một kết giới bảo vệ Vương Quý Nhân, rồi cũng cầm gậy Phục Ma xông lên.
Hoàng Bì Tử thấy ba người đồng loạt tấn công, vội vã chạy trốn, cái đuôi lắc lư, quỷ khí màu đen trôi nổi trong không khí.
Quỷ khí chia thành 5 phần, vặn vẹo giữa trời tạo hình giống như người, giương nanh múa vuốt vọt về phía 3 người.
Mã Tiểu Linh hít vào khí lạnh, nàng không thể gọi Hắc Bạch Vô Thường được. Nhưng Hoàng Bì Tử này có thể là oan hồn đến từ Địa Phủ, phi khoa học quá rồi.
Hoàng Bì Tử thấy ba người bị oan hồn cầm chân, liền lộ ra nét mặt đắc ý, lắc lắc đuôi. Nó liếc thấy một người đang nằm, Hoàng Bì Tử hiếu kỳ khịt khịt mũi. Kết giới có thể cản tấn công, nhưng không cản được không khí.
[Yêu khí, là yêu khí!]. Hoàng Bì Tử mừng rỡ trong lòng. Nó chỉ còn thiếu một chút là biến thành người, nhiều yêu khí như vậy, nhất định cũng là yêu. [Chỉ là yêu này đã thành người, lẽ nào là Yêu Vương? Nếu là Yêu Vương sao nằm đó không nhúc nhích?]
Hoàng Bì Tử có chút cảnh giác, gọi một oan hồn. Con oan hồn kia buông tha Bành Xán, nhẹ nhàng bay về phía Vương Quý Nhân.
Mã Tiểu Linh thấy thế, kêu không được. Chỉ là bị 2 con oan hồn này cầm chân, thoát không ra. Những oan hồn này lợi hại thì không, nhưng lại rất gian xảo. [Lẽ nào Hoàng Bì Tử gọi oan hồn ra, thì nó sẽ kế thừa đặc tính của Hoàng Bì Tử sao?]
Nếu là đánh tay đôi, Mã Tiểu Linh rất tự tin chỉ cần một lá bùa là có thể giải quyết xong. Nhưng đây đến 2 con không ngừng quấy rầy, một khi nàng tấn công thì nó lại hóa thành quỷ khí. Chờ khi tấn công xong, lại ngưng tụ thành hình. Phá như vậy quả thật bực mình rồi.
Gậy Phục Ma trong tay vung lên, 2 oan hồn trước mắt hóa thành quỷ khí. Ánh sáng lóe lên, bắn một phát súng về phía oan hồn đang tấn công vào kết giới.
Liếc mắt thấy kinh văn hóa thành đại đao chém tan oan hồn, liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là oan hồn bị chém tan ấy lại ngưng tụ, tiếp tục tấn công vào kết giới.
"Mấy con oan hồn này như bất tử." - Mã Tiểu Linh có chút buồn bực, muốn cứu Vương Quý Nhân, nhưng bị cầm chân.
"Đây là quỷ khí, chúng ta bị lừa rồi. Dùng bùa hộ thân, không cho quỷ khí chạm vào ăn mòn cơ thể là được. Chúng tấn công rất yếu, chỉ cần Hoàng Bì Tử chết, thì chúng sẽ biến mất."
Ngô Đông Tuyết xoay Phán Quan Bút vẽ một chữ Phạn nhỏ lên trán, đọc: "Ngưng!". Một ánh sáng nhẹ bao bọc Ngô Đông Tuyết, tại thành lớp bảo vệ.
Mã Tiểu Linh thấy vậy, cũng lấy một lá bùa cam dán lên ngực: "Thiên đạo vô cực, vạn pháp quy nguyên, kiền khôn ngũ hành, Âm Dương nghịch chuyển. Bức tường hộ thân vô hình, Long Thần nghe lệnh!"
Oan hồn lại xông đến, Mã Tiểu Linh không né, tùy ý cho nó đánh vào bả vai mình. Ánh sáng nhạt lóe lên, oan hồn liền bị đánh bay thật xa, nổi bồng bềnh giữa trời. Nó lại nhào đến, vẫn bị văng ra xa.
Lá bùa trong tay bay thẳng về phía Hoàng Bì Tử trốn trong góc, Bành Xán cũng cầm Pháp Thằng quất tới. Hoàng Bì Tử liếc mắt, cười khinh bỉ, thong dong né.
Ngô Đông Tuyết giơ kiếm chỉ, một đồng tiền bay ra, đánh trúng Hoàng Bì Tử đang chạy trốn. Hoàng Bì Tử dừng bước, ánh mắt càng khinh thường hơn. [Như vậy mà cũng là người tu đạo à, đồng tiền không hề có sức mạnh gì, vậy mà có thể đánh trúng mình. Đúng là trực lợi rồi.]
Hoàng Bì Tử chưa kịp hừ khinh thường, thì sau lưng lại bị tấn công, nhưng lần này không hề đùa, phần lưng đau đớn làm Hoàng Bì Tử giận tái mặt. Thấy đồng tiền leng keng rơi xuống đất, hơi ngẩn người, híp mắt nhìn hai tay Ngô Đông Tuyết bấm thủ ấn. Trong lòng hoảng hốt, liền chạy trốn.
[Mình bất cẩn rồi, tại sao mình có thể khinh địch. Con người là thứ gian xảo, đồng tiền thứ nhất chắc dụ mình ngừng lại, sau đó lại dùng đồng tiền thứ hai đánh mình. Đáng chết, xem ra phải cho con nhỏ đó một bài học.]
Hoàng Bì Tử bước nhanh hơn, cảnh thấy gió vù vù lướt qua bên tai. Nếu như không phải bị người ta đánh đuổi, thì sẽ thích thú hơn nhiều.
[Đau, cái gì đánh trúng mình?]. Hoàng Bì Tử nhảy lên thật cao, quay đầu nhìn xuống, đồng tiền thứ 3 rơi xuống đất. Tâm trạng có chút bất ổn, sức mạnh lần này gấp 10 lần lúc nãy. [Rõ ràng tốc độ của mình rất nhanh, tại sao đồng tiền vẫn có thể đánh trúng mình? Tuyệt đối không phải trùng hợp, lần này mình đành dựa vào * để vượt qua. Nếu lại gấp 10 lần nữa, không tránh thì nội tạng sẽ bị thương. Không ngờ tuổi còn trẻ, mà con nhỏ đó cao tay thật.]
Hoàng Bì Tử ngừng lại, nhìn Bành Xán với Mã Tiểu Linh đang dồn ép nó. Gương mặt tức giận, [bộ tưởng bản lãnh của mình chỉ bấy nhiêu sao?]. Trong lòng cười lạnh, khẽ há miệng thở ra. Làn hơi này màu đen mắt thường có thể nhìn thấy, sương mù màu đen vừa ra, cũng chia thành 5 phần, hóa thành 5 oan hồn đánh về phía Bành Xán với Mã Tiểu Linh.
Không giống lúc nãy, 5 oan hồn này móng tay lóe sáng. Nếu 5 oan hồn lúc đầu chỉ cầm chân, thì 5 oan hồn này có lực sát thương.
Mã Tiểu Linh không dám bất cẩn, gậy Phục Ma vung lên. Không ngời oan hồn bên bay đến cạnh Mã Tiểu Linh đưa tay ra, chỉ nghe một tiếng . Mã Tiểu Linh hoảng hốt, lòng bàn tay giơ lên: "Long Thần nghe lệnh, trong lòng bàn tay Trung Dung mượn pháp. Trừ Tà!"
Một tia sáng từ lòng bàn tay thoát ra, bắn trúng oan hồn. Giống với lần trước, oan hồn bị đánh tan rồi lại ngưng tụ. Mã Tiểu Linh trầm mặt nhìn kết giới ngay bả vai dao động, trong lòng có dự cảm không tốt. Oan hồn này đánh không chết, bây giờ còn có sức tấn công. Có thể đánh vào kết giới, đúng là thủ đoạn mà. Một đánh không lại, thì chơi hội đồng. Nếu cứ thế này, đánh tới chết chưa xong.
[Dù sao thể lực của mình có hạn, sợ là sẽ rất nhanh mệt, sẽ chết chắc. Không được, mình không muốn chết, mình còn phải đưa Vương Quý Nhân ra khỏi trận.]
Hoàng Bì Tử hạ thấp cơ thể, trừng trừng nhìn hai tay Ngô Đông Tuyết uyển chuyển như bươm bướm. Trong tay xuất hiện một đồng tiền, hai tay múa trong không gian, cứ như cá bơi trong nước. Mỗi một quyết cũng hòa hợp với đồng tiền, đến khi bấm xong thủ quyết, thì đồng tiền bay lên trời, như có ý thức bay về phía Hoàng Bì Tử.
Tất cả nhìn như rất dài, nhưng diễn ra rất nhanh. Đồng tiền mang theo khí thế không phá vỡ, đánh về phía Hoàng Bì Tử.
Bộ lông Hoàng Bì Tử dựng đứng, khi đồng tiền nhảy lên cao càng lúc càng gần. Nó tự tin có thể né được, nhưng bụng tự nhiên đau đớn, Hoàng Bì Tử liền lộ vẻ hoảng sợ. [Không lẽ đồng tiền biết biến hóa?]
Bụng đau đớn một lúc, đồng tiền này cứ như đánh trúng nó. Lục phủ ngũ tạng cứ như vạn đao cắt xẻo, ngay cả đứng vững cũng không nổi. Để mặc cơ thể rơi xuống sàn nhà, mắt nhìn đồng tiền nằm một bên. Vừa nhìn, Hoàng Bì Tử liền lửa giận công tâm, đưa tay vỗ bụng mình, phun ra ngụm máu tươi, lúc này bụng mới thoải mái một chút.
Ngẩng đầu nhìn Ngô Đông Tuyết, thấy đồng tiền lăn lộn trong tay Ngô Đông Tuyết, liền sợ hãi.
--------------
(1) Hoàng Bì Tử: là một loại thuộc giống chồn, chắc vậy.