Ông lão thấy 3 người Mã Tiểu Linh trở về không chút tổn hại, miệng mở to có thể nhét trứng gà, không dám tin chạy ra ngoài xem. Rừng canh xanh tươi đã xác sơ, rất hợp với hình ảnh thành phố hoang tàn. Thì ra, 2 tháng vừa qua, ông lão đang sống trong địa ngục, làm nước mắt tuôn rơi, một bụng cảm khái nhưng không biết phải tả như thế nào.
Đợi đến đêm, 3 người đàn ông đều giả bộ ngủ. Bành Xán kêu vài tiếng, cười gằn, rồi xách túi vải ra cửa. Khi đến gần bìa rừng, thì mới tức giận nói: "Ba tên đó đúng không không biết xấu hổ, tối nay cứ để họ chết phứt đi."
Ngô Đông Tuyết biến sắc, trách móc nói: "Người tu đạo mà lại có suy nghĩ độc ác thế à? Coi chừng mình méc cha, để ông ấy dạy dỗ lại cậu."
"Ai da, hơi bực mình nên thuận miệng nói thôi mà, cậu đừng xem là thật chứ. Là mình sai, cậu đừng có méc sư phụ, nếu không, mình sẽ bị cấm cung mất." - Bành Xán vội vã nịnh hót, giật giật túi xách Ngô Đông Tuyết.
Mặt trăng chậm rãi nhô lên cao, ánh trăng bạc phủ dài. Không có những tán cây che phủ, nên rừng cây cũng không còn âm u nữa.
Ánh trăng vừa chiếu sáng cả khu rừng, Mã Tiểu Linh liền nhận ra dị thường. Trong rừng cây, có một nơi ánh trăng tập trung nhiều hơn, [quả nhiên là ở đây?]
Mã Tiểu Linh mừng thầm, quay đầu định nói với Ngô Đông Tuyết. Không ngờ nhìn thấy tình cảnh sau lưng Ngô Đông Tuyết, nụ cười liền cứng đờ.
Phía sau núi có một ánh sáng đỏ chói ở sườn núi, ánh trăng và ánh sáng đỏ hòa vào nhau, hình thành một hình ảnh kinh động lòng người.
Bành Xán thấy nét mặt kỳ lạ của Mã Tiểu Linh, theo bản năng quay đầu. Nhìn thấy cảnh tượng kì lạ, trợn mắt líu lưỡi, lẩm bẩm: "Gặp quỷ rồi, một nơi như vậy mà lại đầy tai họa, quá phi khoa học rồi."
Ngô Đông Tuyết siết chặt Phán Quan Bút, nghiêm mặt: "Xem chừng chúng ta phải chia nhau làm việc. Tiểu Linh, con quỷ đó giao cho chị, cương thi để em và Bành Xán giải quyết."
"2 người cẩn thận." - Mã Tiểu Linh mím môi, nhìn vần sáng đỏ, luôn có dự cảm không lành. Nhưng bắt cương thi, thì Ngô Đông Tuyết lợi hại hơn nàng một chút, phân công như vậy cũng tốt. [Dù sao chính mình để con quỷ chạy mất, nên phải tự mình bắt về. Có điều, phải đánh nhanh thắng nhanh. Cương thi bên phía Ngô Đông Tuyết không phải dễ chọc.]
Quyết định xong, Mã Tiểu Linh cầm thùng đạo cụ đi đến nơi ánh trăng tập trung. Gậy Phục Ma trong tay đã dán sẵn bùa cam, còn bùa đỏ Ngô Đông Tuyết vẽ giúp nàng thì để trong túi xách. Khi gặp bất trắc, có thể sử dụng.
Xung quanh không một cơn gió, Mã Tiểu Linh ngừng thở, lén lút nhìn tới. Vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người trong suốt ngồi trên gốc cây đại thụ, ánh trăng chiếu vào người nó, mơ hồ hiện ra sương mù.
Con quỷ cảm nhận được Mã Tiểu Linh, trừng mắt nhìn Mã Tiểu Linh cười cợt. Cành cây có quả đỏ mọng trong tay nó hơi lay động, dường như đang sống.
[Trái màu đỏ đó là gì? Lúc đánh nhau với nó không thấy, chẳng lẽ là xuất hiện sau đó? Không đúng, sao quỷ có thể cầm được đồ vật chứ? Lẽ nào cây đó không phải đồ vật?]
Suy nghĩ lóe lên trong nháy mắt, Mã Tiểu Linh không quên nhiệm vụ của mình, giơ bùa đỏ, niệm chú: "Long Thần nghe lệnh, Lôi Công Chấn Tử mượn pháp. Trừ Tà!"
Lá bùa liền hóa thành một tia chớp, đánh về phía cái bóng. Cái bóng đột nhiên biến mất, Mã Tiểu Linh hoảng sợ biến sắc, không kịp nghĩ tại sao trong thời gian ngắn, sức mạnh của con quỷ tăng lên nhiều như vậy. Vội vã lấy bùa dán lên người: "Thần Long nghe lệnh, Thổ Hành Tôn mượn pháp, đại địa hóa lá chắn, hộ ta toàn thân. Nhanh!"
Ngay lập tức, một luồng quỷ khí màu đen ngưng đọng thành nước, bắn thẳng về phía Mã Tiểu Linh. Lá bùa tạo thành kết giới, bao phủ Mã Tiểu Linh. Giọt nước vừa mới tiếp xúc với lá bùa, liền lóe sáng rồi bị nuốt chửng.
Mã Tiểu Linh căng thẳng, lại dán một lá bùa khác, gậy Phục Ma trong tay liền chém tới.
, cảm thấy màng nhỉ nhói đau, cái bóng bị gậy Phục Ma đánh trúng, hiện nguyên hình, lùi về vài bước. Trong tay nó vẫn cầm lấy trái cây màu đỏ đó, gắt gao nhìn Mã Tiểu Linh. Cặp mắt không có hốc mắt, nhưng Mã Tiểu Linh có thể cảm nhận được sự nham hiểm và oán hận.
"Ê a...a a....ê..." - Con quỷ gào lên, không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng màng nhỉ như bị kim châm đau đớn.
Mã Tiểu Linh vội vã lấy ra tai nghe bluetooth, bật công tắc. Lúc này mới bất mãn, nói: "Ngươi làm quỷ cái kiểu gì thế hả, nói cũng không được là sao. Cũng may là đêm theo tai nghe bluetooth, nếu không ta làm sao nói chuyện với ngươi hả."
Con quỷ ngẩn người, tiện đà âm thầm kêu rên: "Tôi chết thật là oan uổng quá."
"Đáng đời, không có nhận thức thì đừng mong sống tốt. Ngươi lừa dối người ta trước, cả thôn còn bị ngươi gϊếŧ hại, còn ở đây kêu oan."
"Tôi đau quá a.....a.......cả người đều đau.... Tôi chết thật oan uổng quá......đêm nào cũng đau muốn chết đi sống lại. Làm ơn cứu tôi với." - Quỷ thêm thảm gào lên, thấy Mã Tiểu Linh buông lỏng cảnh giác thầm cười. Giơ tay, một luồng âm phong bắn về phía Mã Tiểu Linh.
"Cho ngươi nếm thử cảm giác bị lóc da bẻ xương, ha ha ha."
"Mã Tiểu Linh thấy thế vội nghiêng người tránh, cánh tay trái bị âm phong sượt qua, liền đau nhức sưng tấy, dường như có hàng trăm con kiến bò trong đó. Sự đau nhức này làm da đầu Mã Tiểu Linh tê rần, thùng đạo cụ rớt xuống đất, lá bù và công cụ bắt quỷ đổ ra ngoài.
Quỷ hưng phấn nở nụ cười, duỗi ra cánh tay đen thùi, xương cốt đã không còn hình dáng đồng đều. Mang theo từng trận âm phong, nhân cơ hội bắn thẳng vào lưng Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh nhếch miệng cười, chính lúc này. Làm bộ lảo đảo, cầm gậy Phục Ma, xoay người, quất tới.
Con quỷ trúng gậy Phục Ma, văng ra xa. Mã Tiểu Linh vội nhặt thùng đạo cụ lên, chuẩn bị đuổi theo. Thì đột nhiên trên trời rớt xuống một con cương thi, mặc đồ thời nhà Thanh.
Cương thi nằm dài trên đất, , cứ như con rối bị giật dây, đứng bật dậy. Nó quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh, ở dưới ánh trăng, con ngươi màu xanh lục giống như hồ nước, ẩn trong đó là sự khát máu cuồng nhiệt. Nó bay đến cạnh Mã Tiểu Linh, tóm lấy cơ thể Mã Tiểu Linh, răng nanh thật dài hướng về cổ Mã Tiểu Linh, cắn.
Tất cả chỉ trong chớp mắt, vừa nhặt thùng đạo cụ lên, Mã Tiểu Linh đã bị cương thi tóm lấy. Mã Tiểu Linh hoảng sợ, theo bản năng đặt gậy Phục Ma ngang cổ.
Răng nanh cắn vào gậy Phục Ma, vì trên gậy vẫn còn sức mạnh sót lại, cả người nó co rút như điện giật.
"Tiểu Linh, xin lỗi. Con cương thi này thật gian manh, trốn khỏi sự vây bắt của tôi và Ngô Đông Tuyết. Cô không sao chứ?" - Bành Xán nhanh chóng chạy tới, trong tay cầm một cái hộp vuông, ngón trỏ tay kia kéo một sợi bông, đầu kia của sợi bông thì nằm trong hộp.
Thấy cương thi mắt xanh không làm Mã Tiểu Linh bị thương, Bành Xán xoay cổ tay, lòng bàn tay hướng lên, ngón trỏ kéo căng sợi bông. Ngón tay cái co lại, búng lên vào dây.
Sợi bông màu đen như giây đàn, phát ra âm thanh khó chịu. Âm thanh hóa thành một đường thẳng màu vàng dọc theo sợi bông, bắn vào ngực cương thi mắt xanh.
Cương thi mắt xanh vừa đứng dậy, liền bị sợi bông đánh trúng. Tức giận, ngẩn đầu nhìn trăng gào thét.
Trước mắt là cương thi mắt xanh, Mã Tiểu Linh không thể xem nhẹ. Vội vã rút lá bùa đỏ, bấm quyết: "Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền. TRỪ TÀ!"
Một cái đầu rồng màu vàng lớn ló ra khỏi người Mã Tiểu Linh, lén lút nhìn xung quanh, rồi mới nghênh ngang lượn vòng trên trời. Thấy cương thi mắt xanh, sáng mắt, sợi râu rồng phất phới.
Thần Long to lớn giống như rắn, quấn lấy cương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh muốn cắn Thần Long, nhưng khi đấu với Ngô Đông Tuyết và Bành Xán, pháp lực đã giảm một nửa, triớc mắt ở thế hạ phong.
Thần Long vốn là tác phẩm từ linh khí, làm gì sợ răng cương thi. Thấy cương thi mắt xanh muốn cắn mình, liền giận dữ. Cặp mắt to như cái chuông hung tợn nhìn cương thi mắt xanh, thầm nghĩ, [xưa nay chỉ có mình ăn người khác, vậy mà nó dám cắn mình. Đúng là to gan lớn mật]. Nhếch miệng, cắn đầu cương thi mắt xanh, dùng sức kéo.
Như dự đoán, đứt đầu, nhưng cơ thể không thấy. Thần Long kinh ngạc nhìn mặt đất trống trơn, [cái xác đâu? Cái đầu không phải đang trong miệng mình sao? Thôi, cứ nuốt tạm coi như tẩm bổ]. Hất đầu, cái đầu cương thi mắt xanh bay lên.
Thần Long đang chuẩn bị hưởng thụ mỹ vị, liền biến sắc. [Cái đầu đâu? Biết thế lúc nãy nuốt luôn cả người, có phải tốt hơn không. Có điều, mùi vị này đúng là đã chết rồi, đồ ăn ngon không nên bỏ. Ể, cái bóng trong suốt đó là gì? Yêu quái?]
Thần Long ngẩng đầu, dùng sừng đâm thẳng vào cái bóng trong suốt. Con quỷ kia vốn đã trốn thoát khỏi Mã Tiểu Linh, đang đắc ý thì bị Ngô Đông Tuyết phát hiện. Con quỷ nghĩ, cứ bị Ngô Đông Tuyết ra đòn ác thế này, chết là chắc. Nghĩ tới nghĩ lui, 36 kế chạy là tốt nhất. Kết quả, trên trời lại xuất hiện một con Rồng. [Thời nay vẫn còn có Rồng?]
Con quỷ chưa suy nghĩ xong, đã bị sừng Rồng hất tung. Bị sừng Rồng chạm vào, lưng nó như bị lửa đốt, nhưng trong lòng lại vui vẻ. Hướng này ngược lại với 2 đứa đáng ghét kia, vừa vặn có thể chạy trốn. Chuẩn bị thật tốt sức lực để chạy, tự nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen. Vì không phản ứng kịp, nên cả hai đụng vào nhau.
Trái cây đỏ trong tay nó bị văng đi, đúng lúc rơi ngay răng cương thi.
Con quỷ lảo đảo đứng dậy, Thần Long vừa định đổi theo, Mã Tiểu Linh liền điểm vào mi tâm. [Dùng Thần Long quá lâu, cơ thể mình không chống đỡ nổi. Có điều cương thi đã giải quyết xong, con quỷ bị thương cũng không nhẹ. Tóm lại ổn!]
Thần Long có chút không cam lòng nhìn con quỷ chạy thoát, muốn trở về cơ thể Mã Tiểu Linh. Đột nhiên nó quay đầu, dùng sức hút, muốn nuốt luôn cơ thể cương thi mắt xanh vào bụng, không ngờ cương thi vẫn nằm im trên đất. Thần Long giật mình, nó không thể ăn "đồ" còn sống. [Rõ ràng mình đã gϊếŧ cương thi rồi, tại sao nó còn chưa chết?]. Nghĩ mãi không ra, Thần Long muốn nhắc nhở Mã Tiểu Linh, nhưng liền rơi vào bóng tối vô tận.