Mã Tiểu Linh mất hết niềm tin, không biết là đau vì bị thương hay đau lòng. Trong mơ màng, nàng cảm nhận được mùi thơm trên người Vương Quý Nhân.
Lờ mờ mở mắt ra, thì thấy một bóng người đứng dưới ánh trăng mờ, cách đó không xa.
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rít rào. Gió thổi tung mái tóc Vương Quý Nhân, rơi rớt vài sợi trên gò má nàng, làm Mã Tiểu Linh cảm thấy như bị ảo giác.
"Quý Nhân, đúng là em." - Hậu Khanh cười lạnh, nhìn Mã Tiểu Linh đang thoi thóp nằm một bên, ánh mắt chẳng tốt lành gì.
Mã Tiểu Linh tỉnh táo hơn, nhìn bàn tay đang buông thỏng bên người của Vương Quý Nhân. Theo bản năng, nàng muốn nắm lấy cảm giác ấm áp đó, nàng không muốn người này là Vương Quý Nhân. Vương Quý Nhân của nàng không nên quen biết Hậu Khanh, càng không nên xuất hiện ở đây để cứu nàng. Vương Quý Nhân của nàng không phải là người trầm lặng, là cô gái lúc này cũng ở nhà chờ nàng về, là cô gái thích ngồi trên ghế quý phí để ngắm buổi chìu tà sao?
Chi bản nguyên của bác sĩ Mộc dù có năng lực chữa trị rât mạnh, nhưng không phải lập tứ, cứ tà tà đều đều. Mã Tiểu Linh bị Hậu Khanh làm đứt hết kinh mạch, còn cố thả Thần Long, nên lúc này cả người như bị hàng trăm mũi dao cắt qua da thịt.
[Người này không phải Vương Quý Nhân, tuyệt đối không phải.] - Mã Tiểu Linh cố gắng đưa tay ra. Chỉ cách vài bước nhưng xa ngàn dặm, với mãi không tới. Dây thần kinh trong đầu đập thình thịch, dùng hết sức lực, cũng không thể nào chạm được vào người Vương Quý Nhân. Tay dừng giữa không trung, nhưng vẫn không buông xuống, nàng sợ mọi thứ trước mắt là sự thật.
"Hậu Khanh, hôm nay nếu cô dám làm càn, thì chúng ta một mất một còn." - Vương Quý Nhân nhìn Hậu Khanh, ánh mắt nghiêm túc.
Nàng có thể nhìn thấy Mã Tiểu Linh đang cố cử động, nhưng buồn cười nhất là nàng không dám nhìn mặt em ấy. Kim trong bọc, trước sau gì cũng phải lòi ra thôi.
Vương Quý Nhân liếc về bên cạnh, lúc này khuôn mặt Mã Tiểu Linh trắng bệch, môi tái mét, đôi mắt phượng đang nhìn nàng chằm chằm với thần sắc phức tạp. Vương Quý Nhân có thể nhìn thấy sự kinh ngạc, trong suốt và căm ghét. [Căm ghét cái gì? Vẫn không thể chấp nhận mình sao?]
"Hay, Vương Quý Nhân em hay lắm. Uổn công chị thật lòng đợi chờ em, bây giờ em lại muốn người sống kẻ chết. Vì con nhỏ này mà ngay cả tình xưa em cũng không quan tâm sao? Được, vậy thì......chị sẽ....Gϊếŧ nó!"
Giọng nói Hậu Khanh sắc bén hơn, như tiếng từ Địa Ngục bay ra, làm không khí xung quanh đông cứng. Vương Quý Nhân thấy mi mắt giật vài cái, rồi lắc người xuất hiện bên cạnh Mã Tiểu Linh, ôm Mã Tiểu Linh vào lòng.
Một ánh sáng đỏ đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ đánh vào lưng Vương Quý Nhân. Vương Quý Nhân ôm Mã Tiểu Linh lảo đảo bước, cảm thấy cổ họng có mùi vị, phun ra một ngụm máu.
Đôi mắt trở nên đỏ tươi, khí thế liên tục tăng cao, mái tóc của Vương Quý Nhân không gió mà bay, cứ như Tu La dưới Địa Ngục. Ngay cả ánh mắt cũng sắc bén, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Vương Quý Nhân cúi đầu nhìn Mã Tiểu Linh, nhưng lại thấy trong Mã Tiểu Linh sự hồi hộp, hoảng sợ và tuyệt vọng. Sự im lặng đến mức khác thường, làm Vương Quý Nhân run rẩy. Đặt Mã Tiểu Linh xuống một bên, chỉ tay, tấm màn bảo vệ xuất hiện bảo vệ Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh chỉ đành nhìn bóng lưng Vương Quý Nhân, thế giới dường như điên đảo, tín ngưỡng của nàng cũng bắt đầu rạn nứt. [Vương Quý Nhân là yêu? Phải rồi, mình phải hiểu hơn ai hết. Chỉ cần muốn, mình có thể tìm thấy manh mối. Nhưng, mình không dám. Cuối cùng, phải dùng cách khó chịu như vậy để biết được sự thật sao?]
"Hậu Khanh, tôi với cô một mất một còn." - Vương Quý Nhân đưa tay điểm nhẹ, một vệt yêu lực màu tím mở ra. Mã Tiểu Linh nhìn thấy bầu trời có chút khác lạ.
Hậu Khanh nhìn chằm chằm vào Vương Quý Nhân, hai tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng lại không chảy máu. [Một mất một còn, vậy thì một mất một còn!]
Hai đôi mắt đỏ nhìn nhau, đồng tử Vương Quý Nhân nở rộng, thấp giọng khẽ cười. Sau đó ánh mắt tàn nhẫn của Hậu Khanh từ từ mê man.
Vương Quý Nhân đưa tay, một cây đàn Tỳ Bà từ trong miệng bay ra, rồi to dần lên. Đây chính là nguyên thần Tỳ Bà của nàng. Vương Quý Nhân cầm đàn Tỳ Bà, ánh mắt lạnh, bàn tay lướt nhanh lên dây đàn.
âm thanh phát ra, làm Hậu Khanh đang mê man chợt bừng tỉnh, trong lòng thầm kêu không ổn, khó khăn tránh thoát. Cánh tay phải bị thương nhìn thấy cả xương, bây giờ bị chém đứt lìa.
"Em làm thật?" - Giọng nói của Hậu Khanh trùng xuống, có chút không dám tin nhìn cánh tay của mình rớt xuống đất, ánh mắt tràn đầy tức giận.
"Hừ!" - Vương Quý Nhân hừ lạnh, rồi bắt đầu đánh nhau với Hậu Khanh.
Mã Tiểu Linh thấy trong lòng trống rỗng, trên trời hai người đang đấu nhau kịch liệt, nhưng nàng lại không dám nhìn. Dường như, chỉ cần nhìn thì nàng sẽ rơi vào hố sâu vạn kiếp bất phục.
Vài phút trước Hậu Khanh bị đập cho tơi tả, còn Vương Quý Nhân thì đã dùng nữa bản nguyên chi lực để bảo vệ Mã Tiểu Linh. Trận đấu này, xem ra làm khó cả hai.
Một bóng đen nặng nề té xuống cạnh Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh giật mình quay đầu, nhìn thấy Vương Quý Nhân ôm ngực, liên tục ho ra máu. Nàng không nghĩ được gì nữa, viền mắt cay cay, duỗi ngón tay ra nhưng rồi lại rút về, ôm chặt cơ thể mình, cả người run rẩy. Nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Vương Quý Nhân.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt mi mắt Mã Tiểu Linh.
"Ngoan, đừng nhìn."
Lập tức, bóng đen đó lại vọt lên trời. Mã Tiểu Linh không kiềm chế được, quay đầu nhìn hai cái bóng đánh nhau với tốc độ cực nhanh.
Hai bóng người, kẻ tiến người lui, mặt đất bị thủng cả trăm lổ, cũng may là đang ở ngoại ô. Hoặc đã được lập kết giới, nên vẫn chưa có ai phát hiện.
Vương Quý Nhân vừa ngăn cản đòn đánh của Hậu Khanh, vừa tìm cơ hội phản công. Không biết do Hậu Khanh vô tình hay cố ý, mà bắt đầu dùng hết sức để tấn công nàng. [Có lẽ nội lực đã dùng hết, nên chỉ đành dùng thể lực để đánh với mình.]
Vương Quý Nhân mừng thầm, đẩy nhanh tốc độ. Yêu khí màu tím quấn quanh bàn tay, cứ như một con rắn nhỏ. Rồi chờ đợi sơ hở, đánh mạnh vào lưng Hậu Khanh.
Có cảm giác bàn tay chạm vào một loại thực vật nào đó, nhẹ nhàng xuyên thấu qua. Nhưng nhìn kỷ lại, không có gì cả. Vương Quý Nhân giật mình biến sắc, không chút nghĩ ngợi dịch chuyển tức thời đến cạnh Mã Tiểu Linh. Sau một giây, trước màn ánh sáng xuất hiện một cánh tay trắng thon dài, với tốc độ như sét đánh xuyên thẳng qua bụng Vương Quý Nhân. Năm ngón tay tạo thành lợi trảo, dừng ngay trước mặt Mã Tiểu Linh.
Ánh mắt Vương Quý Nhân lóe lên, nhìn chằm chằm Hậu Khanh đứng cách mình khoảng 3m, nhẹ giọng nói: "Bà chị thật sự không nghĩ rằng tôi dám gϊếŧ chị phải không?"
Hậu Khanh cụp mắt, nhìn cánh tay đã xuyên qua cơ thể Vương Quý Nhân, nhếch môi. Nhưng rồi lại phát hiện, cười không nên lời: "Em gϊếŧ chị đi. Tình cảm mấy ngàn năm không bằng một kẻ tới sau."
Ánh mắt Vương Quý Nhân lạnh lùng, ngón tay khẽ nhúch nhích. Dây đàn siết quanh cổ Hậu Khanh từ từ cắt đứt da thịt cô. Dây đàn càng xiết càng chặt, Vương Quý Nhân có thể cảm nhận được đã chạm đến gân mạch của Hậu Khanh, chỉ cần một cái nhấc tay là Hậu Khanh phải chết.
[Chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc, nếu mình gϊếŧ quân cờ của Nữ Oa nương nương, nói không chừng mình lại bị cuốn vào cái âm mưu to lớn kia.] - Suy nghĩ chợt hỗn loạn, Vương Quý Nhân nhìn Hậu Khanh cười lạnh, rút dây đàn về, nói: "Cô đi đi."
Hậu Khanh sững sờ nhìn Vương Quý Nhân, cố gắng tìm thấy một chút tình cảm trên gương mặt không hề cảm xúc kia. Một lúc lâu, cô khẽ thở dài, từ từ rút cánh tay ở bụng Vương Quý Nhân ra. Nhìn máu nhuộm đỏ cánh tay, đưa lên môi liếm, khẽ cười nói: "Thật ngọt, em nên vui vì đã không gϊếŧ chị."
"Thật ra............" - Hậu Khanh vừa mở miệng, ánh mắt liền mông lung, thăm thẳm nhìn Vương Quý Nhân. Nói: "Chị hi vọng, rằng em có thể gϊếŧ chị."
"Chúng ta dù không cùng một thế giới, nhưng đều ở ngoài Tam Giới Ngũ Hành. Thế nhưng trong người em vẫn còn dòng máu nóng, còn chị cả một giọt cũng không có. Em xem, cả cánh tay bị chặt đứt nhưng chẳng có chút máu."
Hậu Khanh giơ cánh tay phải bị chặt đứt, nhìn vết thương được cắt gọn gàng, xương trắng lòi ra ngoài, dưới ánh trăng gân mạch vẫn còn nhúch nhích cứ như còn sống.
"Ai đã hồi sinh cô?" - Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn Hậu Khanh, ánh mắt không một chút gợn sóng. Vừa nghĩ tới Mã Tiểu Linh xém chút bị Hậu Khanh gϊếŧ, Vương Quý Nhân chỉ hận không thể đánh một chưởng biến người trước mặt thành một đống thịt vụn.
Ánh mắt Hậu Khanh hơi lay động, tự nhiên cười vui vẻ: "Dựa vào cái gì chị phải nói em biết?"
Vương Quý Nhân mím môi, nhìn Hậu Khanh phất tay. Cánh tay bị Vương Quý Nhân chặt đứng rơi cạnh Mã Tiểu Linh, đang từ từ bay về tay Hậu Khanh. Vương Quý Nhân liền quay đầu, thấy Mã Tiểu Linh đã hôn mê.
Nhìn thấy cổ em ấy hiện lên một vệt đỏ, Vương Quý Nhân cảm giác tim mình đau nhói, vết thương ở bụng cũng không sánh được nỗi đau trong tim.
[Tiểu Linh, Tiểu Linh, chị lại để em rơi vào tình huống nguy hiểm. Thì ra chị và Hậu Khanh đấu với nhau chỉ là trò cười, để em nằm đây chờ chết. Thì ra Hậu Khanh vui vẻ cũng vì thế, cũng còn may, thật may là chị đã không phạm sai lầm.]
Vương Quý Nhân quỳ xuống trước người Mã Tiểu Linh, dùng tay vuốt nhẹ khuôn mặt em ấy, ôm em ấy vào lòng. Không quan tâm đến Hậu Khanh, bấm quyết, rồi biến mất.
Hậu Khanh mở to mắt, trong lòng có chút chua xót. Không ngờ đứa tiểu yêu mà cô chiếu cố ngày xưa, bây giờ đã có đủ bản lĩnh tổn thương cô, lại còn muốn gϊếŧ cô.
[Aiz....đã biết làm người tốt không dễ mà. Lúc trước vì thấy em ấy bị bắt nạt, lại có dáng vẻ quá ư là đáng yêu, nên từ đó mình trở thành kẻ xấu dọa nạt mấy người muốn ăn hiếp em ấy. Nếu không, bây giờ đâu ra nông nổi này.]
Hậu Khanh nhìn ánh trăng, giống như ổ bánh mì bị cắn một mất một miếng, nhếch miệng cười. Đặt cánh tay bị chặt đứt vào miệng vết thương, rồi hành lễ dưới trăng.