Mất 2 tiếng, Mã Tiểu Linh mới chạy tới, khách sạn đã bị phong tỏa. Mã Tiểu Linh giơ thẻ công tác, kéo Vương Quý Nhân nghênh ngang đi vào.
Phòng xảy ra sự cố đã có người canh, Bành Xán đang khoanh tay, mất kiên nhẫn. Thấy Mã Tiểu Linh tới, liền lườm một cái nói: "Mời cô đến cũng phiền phức, để nhiều người chờ như vậy. Đợi thêm chút nữa thì đem xác đi thiêu luôn rồi."
"Đồ ngốc." - Mã Tiểu Linh trừng Bành Xán, quay lại nói với Vương Quý Nhân: "Quý Nhân, chị ngồi đây, chút nữa em sẽ tới tìm chị, cấm đi lung tung."
"Ừm." - Vương Quý Nhân ngoan ngoãn gật đầu. [Hoàn cảnh nơi này mình đã dùng thức thần quét một lượt, ngạc nhiên thật. Nơi thiếu thốn linh khí thế này, vẫn còn có cơ duyên sao?]
Mã Tiểu Linh và Bành Xán đi vào thang máy, thang máy chậm rãi đi lên. Trên tấm thảm đỏ có một vết màu xám, khá giống như tro than. Có điều, ai lại đi vô vị đến mức đốt lửa trong thang máy chứ.
Mã Tiểu Linh duỗi chân ra, đụng vào vết xám. Cái vết đó lan ra một chút, xem ra đúng là tro than. [Thời đại bây giờ sinh mạng như cọng cỏ, trong thang máy cũng dám phóng hỏa.]
Mã Tiểu Linh ra thang máy, đi vào phòng xảy ra sự cố. Nhìn thấy một người khỏa thân nằm thẳng trên giường, đôi mày khẽ nhíu, không vui nói: "Không thể dùng cái gì che lại được sao?"
"Pó tay thôi, hiện trường gϊếŧ người mà, không thể lộn xộn." - Ngô Đông Tuyết nhún vai, nhìn Mã Tiểu Linh với gương mặt bất đắc dĩ.
"Em đến lâu rồi, có phát hiện cái gì không?"
Ngô Đông Tuyết nhìn khoa pháp y vẫn còn đang bận rộn, nói nhỏ: "Có nhàn nhạt yêu khí, có lẽ là mấy con yêu đạo hạnh chưa cao, bí quá hóa liều."
"Hắn làm gì thế?" - Mã Tiểu Linh tò mò chỉ người mặc đồ trắng kì lạ, đang khám xác.
"Pháp y, được gọi đến giúp đỡ."
Mã Tiểu Linh đi tới, đột nhiên phát hiện người chết có chút quen mắt. Nghi ngờ nhướng mày, quay đầu nhìn Ngô Đông Tuyết.
"Người chết chị biết, thư ký của Phương tiên sinh, tối qua đến mời chúng ta đi dự tiệc đó."
Thư ký? Mã Tiểu Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như không có ấn tượng gì mất. Có điều, không phải tối qua đang uống rượu vui vẻ sao? Sao tự nhiên chết rồi?
"Tránh ra." - Mã Tiểu Linh thẳng thắn mở miệng, thừa dịp pháy y sững sờ, nàng nhanh chân bước tới trước mặt người chết. Người chết sắc mặt trắng bệch, viền mắt hãm sâu, trên cơ thể không có vết thương. Hôm qua, nhìn đâu có tệ đến mức này.
"Xin đừng quấy rầy công việc của tôi." - Pháp y ngẩng đầu, có chút không vui nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh nhún vai, lùi qua một bên, tựa vào cửa, cười như không cười nhìn Ngô Đông Tuyết: "Có ý kiến gì?"
"Bị cạn dương khí."- Ngô Đông Tuyết vỗ tay một cái, cười híp mắt nói.
"Tối qua, tụi em về khi vào?"
Bành Xán phóng tới, cười gian nói: "Hai người đi không lâu, thì chúng tôi cũng đi."
"Chúng ta bị theo dõi sao? Hay là trùng hợp?" - Mã Tiểu Linh lấy mắt kính thần quái ra, nhìn một vòng xung quanh, không có gì khả nghi.
"Đêm qua chúng em tách nhau ra, em với Bành Xán về trước, những người còn lại thì cũng tự đi. Có điều, tối qua Phương tiên sinh uống hơi nhiều, nên ở lại khách sạn, ở phòng kế bên ấy."
Mã Tiểu Linh gật đầu, tự nói: "Xem ra, phải đi xem Phương tiên sinh trước đã."
Phương tiên sinh đang hồn bay phách lạc ngồi trong phòng kế bên, có người vào cũng không biết. Chỉ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, cả người tiều tụy.
"Phương tiên sinh, có thể kể lại chi tiết một chút cho tôi nghe không?" - Mã Tiểu Linh kéo cái ghế, thuận thế ngồi xuống.
Phương tiên sinh quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh một cái, rồi trở về nhìn bầu trời xanh thẳm, im lặng rất lâu. Mã Tiểu Linh chờ hơi mất kiêng nhẫn, nên mới chậm rãi mở miệng.
"Tối qua, khi mấy em về hết, anh thấy uống hơi nhiều, còn chả biết xảy ra chuyện gì. Thế là anh bảo ở lại khách sạn, nên thư ký liền đưa anh vào đây. Lúc đó say chả biết gì, chỉ biết cô ấy đặt phòng, đỡ anh vào thang máy. Đúng lúc đó, có một người phụ nữ vô tình ngã lên người anh, anh lúc đó không ổn nên đứng cũng không vững. Chả biết người phụ nữ đó có chuyện gì,chỉ biết là anh bị ném vào người thư ký."
"Sau đó thang máy tới, thư ký dìu anh đi vào, thiệt là cái gì anh cũng không biết. À, phải rồi. Không biết tối qua là bị mộng xuân(1) hay có chuyện gì, cả đêm đều thấy mấy cái hình ảnh kia. Đến tận sáng, khi nhân viên vệ sinh đến dọn phòng, la to không ổn, thì anh cũng mới tỉnh còn mơ màng chả thèm để ý. Đến khi Bành Xán tới đánh thức anh, nói là thư ký của anh đã chết, thì anh mới biết."
"Này, cô phát hiện cái gì à? Tại sao không nói gì đã đi ra?" - Bành Xán thấy Mã Tiểu Linh nghe xong xoay người rời đi, vội vã đuổi theo hỏi.
Mã Tiểu Linh không muốn để ý Bành Xán đang líu lo cho con két sau lưng, đi tìm giám đốc khách sạn. Giám đốc khách sạn có tố chất vô cùng, đang ngồi trước ngay bàn tiếp tân ở sảnh lên mạng.
"Giám đốc, chúng tôi có thể xem lại camera tối qua được không?"
"À, video đã đưa cho mấy nhân viên cảnh sát rồi, cô muốn xem thì đi hỏi họ ấy." - Giám đốc nhìn Mã Tiểu Linh phất tay, tiếp tục cúi đầu xem website của mình.
Mã Tiểu Linh thấy giám đốc hình như không thèm để ý đến mình, vừa định đi lên lầu, thì đột nhiên thấy một danh sách đăng kí khách thuê phòng, liền đưa tay kéo lại.
Bành Xán ôm tay cười nói: "Hắc, tôi còn tưởng cô muốn làm gì. Khỏi xem, những thứ này chúng tôi đã xem rồi. Video hiển thị thư ký đặt phòng, cũng thấy một người phụ nữ. Thấy cô ta từ cửa đi tới, vào thang máy, rồi đi vào lối an toàn(2), chưa thấy đi ra."
"Thư ký cũng chưa từng rời khỏi cửa. Có điều, dáng vẻ người phụ nữ đó nhìn rất mơ hồ, muốn tìm chắc rất khó khăn. Tôi cũng đến lối an toàn xem xét, không có camera, có điều cửa ra lối an toàn ở lầu một có camera. Theo hiển thị, cũng không thấy ai đi qua đó."
"Tôi đã đi một lượt các cửa ra lối an toàn, không có gì, sạch đến mức không thể giấu người. Vì thế, người phụ nữ đó chắc chắn không phải người, nhưng không biết cô ta là cái gì."
"Là yêu, nhưng không biết là loại yêu gì." - Mã Tiểu Linh lấy điện thoại ra, gọi cho Uyển Nhi.
"Alo Uyển Nhi, tôi là Mã Tiểu Linh."
"Tiểu Linh, có gì không?" - Giọng nói nhẹ nhàng của Uyển Nhi truyền đến.
"Thủ hạ của cô, có ai vừa mới tu luyện thành người không? Chỗ tôi xảy ra vài chuyện."
"Hiện tại linh khí thiếu thốn, đã rất lâu không có yêu tu luyện thành người. Để chị giúp em tra thử xem, có hình dáng đặc thù gì không? Dám ở địa bàn của chị gây sự, thì chị cũng phải chịu trách nhiệm. Thứ yêu như vậy không thể tha."
"Là nữ, tối hôm qua ở đây nó đã hút sạch dương khí của một người. Tôi nghĩ trong vòng hai ngày nó sẽ không hành động. Có điều, nó hình như không ổn, trong phòng vẫn còn sót lại yêu khí."
"Ok, chị biết rồi. Chị lập tức sẽ điều tra, có tin tức sẽ báo em biết. Bye bye."
"Được, cảm ơn chị. Bye bye!"
Mã Tiểu Linh cúp điện thoại, nhìn thấy Bành Xán nhìn mình đầy khinh bỉ. [Cô ta có bệnh thần kinh à? Lúc này mình không muốn gây sự với cô ta]. Liếc một cái, bỏ đi.
"Này, cô có ý gì hả? Cô vừa mới lườm tôi là có ý gì hả? Này, đứng lại cho tôi, có gì thì nói rõ ràng ra đi!" - Bành Xán xù lông, cô ghét nhất là có quan hệ với người không bản lĩnh. [Đáng ghét, cái đồ khó ưa. Quen với Yêu Vương thì ghê gớm lắm sao?]
"Ngô Đông Tuyết, chị thật khâm phục em. Sao em có thể ở chung với cô ta được vậy, quá giỏi." - Mã Tiểu Linh giơ ngón cái.
Ngô Đông Tuyết nhìn Bành Xán đang giương nanh múa vuốt, cúi đầu khẽ cười không nói.
"Về thôi, việc này không xong liền được đâu. Trong vòng 2 ngày nữa nó sẽ không có hành động, nhưng người kế tiếp chắc là Phương tiên sinh. Cứ âm thầm theo dõi vài ngày là được." - Mã Tiểu Linh tháo mắt kính thần quái ra, bỏ vào trong túi xách.
Bành Xán hoài nghi: "Sao cô biết là Phương tiên sinh, trên thế giới này nhiều người như vậy. Sao cô khẳng định là Phương tiên sinh?"
"Lúc trước, khi tôi giúp Phương tiên sinh "dọn dẹp", có đưa cho ông ta một lá bùa hộ mệnh. Từng nói qua rồi, đừng nói cô chưa nghe nhé."
"Con tiểu yêu nó vốn muốn câu dẫn Phương tiên sinh, nhưng vì Phương tiên sinh đeo lá bùa của tôi, nên nó bị sức mạnh của lá bùa đánh bật lại, có thể đã bị tổn thương, cho nên muốn tìm người bồi bổ. Có thể, vừa nghĩ đến bồi bổ liền muốn tìm đồ ăn."
"Còn vì sao tôi lại phát hiện nhiều như vậy, là vì khi vào thang máy, tôi phát hiện còn tro than của lá bùa. Theo lý mà nói, máy hút bụi có thể dọn sạch, nhưng nhân viên vệ sinh căn bản không cẩn thận, nên điều này nói rõ."
"Lá bùa này sau khi nhân viên vệ sinh tan ca thì mới xuất hiện, sáng sớm chỉ có chổi, nên đành quét bừa."
"Những điều đó cũng không quan trọng, trọng điểm là con tiểu yêu đó gϊếŧ chết thư ký, Phương tiên sinh lại vô tình làm tổn thương nó, không lẽ nó bỏ qua sao? Huống chi, lúc đầu con mồi của nó chính là Phương tiên sinh."
"Đây cũng chỉ là suy luận mà thôi, suy luận không phải chứng cứ, phá án là phải có bằng chứng. Nếu như hai ngày sau, con tiểu yêu đó đi làm hại người khác, thì sao hả?" - Bành Xán không hề che giấu nghi ngờ, cau mày nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Bành Xán, hỏi: "Vậy cô có cách gì tốt hơn à?"
"Không có.........." - Bành Xán lúng túng đáp, phát hiện hình như đúng là không có cách gì tốt hơn, chỉ là không thể ngồi chờ chết. Đột nhiên như nghĩ tới gì đó, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Ngô Đông Tuyết nói: "Ngô Đông Tuyết, mình nhớ có lần học phép, cậu có thể tìm ra tiểu yêu mà phải không?"
"Nếu tiểu yêu đó có lưu lại dấu vết thì có thể." - Ngô Đông Tuyết ánh mắt sáng ngồi, liền vội vàng chạy vào căn phòng.
Cảnh sát thụ lý vụ án đang cầm một cái khay, trên khay đặt vài cái túi trong suốt. Ngô Đông Tuyết nhìn túi trên khay, nhoẻn miệng cười.
---------
(1) Mộng xuân: làʍ ŧìиɦ trong giấc mơ xảy ra cả nam và nữ.
(2) Lối an toàn: hay còn gọi là cầu thang thoát hiểm.