"Mệt chết ta, cuối cùng cũng xong." - Bành Xán ngửa đầu uể oải rống lên, kéo dài âm thanh, cứ như hát kinh kịch, làm người khác chú ý.
Ngô Đông Tuyết cười, cũng đang rất mệt mỏi. Dù sao cũng bận rộn 2 ngày 2 đêm, nếu không biết mệt thì đúng là quỷ.
Cũng may nơi này đã làm xong, trừ con cương thi mắt xanh đã chạy mất kia, thì tất cả đều thu thập ổn thỏa. Về phía đối ngoại, thì đưa tin khu du lịch được một công ty lớn mua lại. Cũng may xã hội ngày nay người giàu càng lúc càng nhiều, nên cũng không có gì lạ.
"Về thôi, chuyện này chắc mình phải nói với cha một tiếng. Dù sao cũng là cương thi mắt xanh, lại còn có mắt đỏ, có hơi đáng sợ. Nếu như phía sau có người giúp sức, thì chúng ta có thể giải quyết rồi."
Bành Xán quay đầu nhìn Ngô Đông Tuyết, cười gật đầu, kéo cánh tay Ngô Đông Tuyết, đem trọng lượng cơ thể chuyển lên người Ngô Đông Tuyết, cười nói: "Mệt quá à, chúng ta về thôi, lâu rồi mình cũng chưa gặp sư phụ."
"Ừm." - Ngô Đông Tuyết gật đầu, mặc cho Bành Xán ngã lên người mình, cùng nhau đi ra ngoài.
Mã Tiểu Linh đã lên xe ngồi chờ sẵn, dù sao việc liên hệ với Thổ Địa chỉ cần một mình Ngô Đông Tuyết là đủ rồi. Hai ngày nay nàng cũng mệt, xe cũng phải nhờ người khác lái. Cũng may Phương tiên sinh cũng không tệ, rất thức thời, đã kêu một chiếc xe giả làm xe bus chạy đến đây. Mã Tiểu Linh nằm trên cái giường nhỏ rộng khoảng 1m, mí mắt nặng trĩu.
Đến khi về đến thành phố S, thì Mã Tiểu Linh mới được gọi dậy. Dụi dụi mắt, phát hiện trời đã tối đen, đoạn đường cũng yên tĩnh hơn. Sớm nhất chắc cũng đã 7h, chỉ là giường quá nhỏ, chỉ đành ngủ tạm, cũng không gọi là thoải mái. Phương tiên sinh rất hiểu rõ Mã Tiểu Linh, nên lái xe đến trước cửa nhà Uyển Nhi.
Vương Quý Nhân mặc bộ đồ gấu trúc, đứng trước cửa cười. Ánh đèn đường nhỏ dịu dàng chiếu lên người Vương Quý Nhân, làm mái tóc như được phủ một màn ánh sáng.
Mã Tiểu Linh mím môi, tim đập càng lúc càng nhanh làm nàng không kịp thích nghi. Ngơ ngác nhìn Vương Quý Nhân, đến khi bị tiếng xe motor đánh thức, thì Mã Tiểu Linh mới hoàn hồn.
Thấy Vương Quý Nhân nhẹ nhàng bước đến gần, Mã Tiểu Linh cảm thấy trong lòng ấm áp. Tiến tới, ôm Vương Quý Nhân vào lòng. Tối nay hình như Vương Quý Nhân hơi khác, rất đáng yêu, rất dễ thương, không giống bình thường lạnh lùng, hay hừng hực câu người. Chị ấy cũng có mặt này sao.
Vương Quý Nhân nhếch môi, cũng ôm lại người mà nàng luôn nghĩ về. Vừa định nói chuyện, thì thấy Mã Tiểu Linh hứng thú bừng bừng nói với Vương Quý Nhân: "Quý Nhân, xem em đem về cho chị cái gì nè."
Vương Quý Nhân đột nhiên thấy không lành, chưa chuẩn bị thì đã nhìn thấy một tảng đá xuất hiện. Một tiếng kêu cực kỳ bi thảm vang lên: "Sao ngươi có thể làm xấu mặt ta, đau quá, có biết.......Ý, sao ta lại nghe được mùi của Yêu Vương? A a, Yêu Vương, đúng là ngài rồi, a a a, Đạp Đạp rất nhớ ngài. Ngài rút cục cũng đem Đạp Đạp về bên cạnh sao?"
Khóe miệng Vương Quý Nhân giật giật mấy lần. Cửa sổ trên lầu đột nhiên mở ra, Uyển Nhi ló đầu ra, nhìn tảng đá. Lại ngạc nhiên nhìn Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh, hắng giọng nói: "Tiểu Linh, em về rồi."
"Ai da, lại có thêm một Yêu Vương. Trời ơi, Đạp Đạp hạnh phúc sắp chết rồi! Yêu Vương đến đây đi, sủng hạnh thần đi!"
Uyển Nhi nhịn không cười, nhìn Mã Tiểu Linh gật đầu, sau đó vội vã đóng cửa. Vương Quý Nhân dùng thức thần nhìn, đúng như dự đoán, Uyển Nhi đang lăn lộn trong chăn cười như điên. Thản nhiên nói: "Chút nữa chị ngủ với Tiểu Linh, em đem cục đá này về phòng đi."
Uyển Nhi rêи ɾỉ, muốn nói gì đó, thì Vương Quý Nhân đã thu thức thần về. Chép miệng, khóc không ra nước mắt. [Đúng là xui xẻo, tại nghe được giọng nói lạ mới chạy ra nhìn thử, ai dè cũng bị kéo vô. Có điều, cục đá đó biết Vương Quý Nhân khi nào? Nghe khẩu khí hình như rất quen, lại còn không kiêng nể.]
"Lẽ nào......" - Uyển Nhi ý thức được cái gì liền im miệng.
Tiểu Thảo từ trong chăn chui đầu ra, còn buồn ngủ hỏi: "Lẽ nào cái gì?"
Uyển Nhi tức giận gõ đầu Tiểu Thảo, đưa tay đắp lại chăn cho Tiểu Thảo: "Không có gì, ngủ đi."
Mã Tiểu Linh tắm xong đi ra, đã nhìn thấy Vương Quý Nhân đứng dọn giường. Sau lưng cái quần bông màu trắng có một cục bông nhỏ màu đen rất dễ chú ý, phía sao bả vai cũng có hai nửa hình tròn màu đen. Mã Tiểu Linh chăm chú nhìn một chút mới biết đó là cái lỗ tai trên nón. [Bộ đồ đáng yêu quá vậy, không lẽ Uyển Nhi mua cho Vương Quý Nhân? So với lần trước mặc đồ Hán phục trong phim, thật quá khác xa.]
Mã Tiểu Linh lặng lẽ đến gần Vương Quý Nhân, đưa tay nắm lấy cái cục bông màu đen xoa xoa. Cảm giác mềm mại làm Mã Tiểu Linh rất thỏa mãn, tò mò hỏi: "Đồ ngủ thật đáng yêu, ai mua cho chị vậy?"
"Ừm, chị thấy thích nên mua. Còn đó, cái em vừa xoa không phải là cái đuôi chứ." - Vương Quý Nhân bắt lấy tay Mã Tiểu Linh, cười xấu.
Mã Tiểu Linh đỏ mặt, vội rút tay về, lúng túng hắng giọng một cái. Giả vờ như không có gì, nói: "Chị đi dạo phố với mấy người đó à?"
"Ừm, tại không có gì làm, đúng lúc trời chuyển lạnh, Uyển Nhi dẫn Tiểu Thảo đi mua quần áo. Nên chị cũng đi theo." - Vương Quý Nhân cười, kéo tay Mã Tiểu Linh ra hiệu ngồi xuống.
"Ừm, đúng là chị không có nhiều đồ. Mua hết bao nhiêu? Mai em trả tiền lại cho Tiểu Thảo." - Mã Tiểu Linh ngẩng đầu, để mặc Vương Quý Nhân giúp mình lau khô tóc. Chỉ là vừa ngồi lên giường, cảm giác mệt mỏi liền kéo đến.
"Không nhớ nữa, tại vì hơi quá tay nên mua hơi nhiều, chất đống trong đây cũng không được. Mai chị với em đi xem nhà mới mua đã sửa xong chưa, rồi đem đồ qua đó để." - Vương Quý Nhân cứ thao thao nói, khi nhìn lại thì Mã Tiểu Linh đã ngủ mất rồi. Đưa tay điểm nhẹ, mái tóc ướt nhẹp liền khô ráo. Một ít giọt nước trôi bồng bềnh giữa không trung, Vương Quý Nhân búng tay, những giọt nước bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống thảm cỏ dưới lầu.
[Không biết tại sao luôn có một dự cảm không lành, làm mình cứ sợ hãi không ngừng, là cái gì đây?] - Vương Quý Nhân nhẹ nhàng đắp chăn cho Mã Tiểu Linh, hôn lên trán em ấy một cái, biến mất, rồi xuất hiện ở trong vườn.
Tảng đá cũng không biết là do Uyển Nhi có ý hay gì, nó vẫn nằm đó, vừa thấy Vương Quý Nhân liền la um sùm.
Vương Quý Nhân nhìn một chút, vung tay, tảng đá ngoan ngoãn nằm bên cạnh ghế quý phi. Nằm xuống ghế quý phi, ngón tay bất giác gõ lên tay vịn, cảm giác sợ hãi không biết mất mà còn càng lúc càng mạnh.
"Yêu Vương, ngài không vui sao?" - Tảng đá dưới chân im lặng lúc lâu, đột nhiên lên tiếng. Thấy Vương Quý Nhân không để ý đến mình, nó liền có chút thê lương: "Yêu Vương, Đạp Đạp cũng không vui. Cái Đầu To ở cùng thần bị hiến tế mất rồi."
Vương Quý Nhân nheo mắt, tia nguy hiểm toát ra. Nhìn chằm chằm hòn đá, nói: "Hiến tế?"
"Dạ phải. Nói là có yêu ma quỷ quái gì đó, đem Cái Đầu To hiến cho Thổ Địa rồi. Ở bên nhau trăm nghìn năm, không ngờ lại có kết cục như vậy."
"Yêu ma gì?"
"Nghe nói là cương, tại vì thần bị bỏ vào không gian của pháp khí, nên không thể nhìn thấy."
Vương Quý Nhân cảm thấy máu trong cơ thể đều đông cứng lại. Nàng chán ghét cương thi, đặc biệt là con cương thi mắt đỏ. Nhớ lại, thì hận không thể lóc da xẻ thịt nó.
Một gương mặt xinh đẹp liền xuất hiện trong đầu Vương Quý Nhân, làm nàng dựng tóc gáy, huyết quản ngứa ngáy, cứ như ngứa từ trong xương làm người ta khó lòng chịu nổi. Sự thương tâm quen thuộc kéo tới, hai mắt Vương Quý Nhân mất đi tiệu cự.
Bầu trời đột nhiên có hoa tuyết, từng đóa hoa tuyết xoay tròn giữa trời rồi rơi xuống, cứ như tinh linh đang khiêu vũ. Chậm rãi rơi lên mí mắt Vương Quý Nhân, hơi lạnh làm Vương Quý Nhân sực tỉnh, suy nghĩ trạng thái thất thần của mình lúc nãy, liền xanh mặt.
[Tình cảm trước đây mình đã sớm giải, chẳng lẽ mình vẫn còn e ngại đến vậy sao? Chỉ là muốn nhìn thấy người đó, nên mình đã tự dằn vặt bản thân rất lâu. Thậm chí còn làm Liên Nhi mất mạng.]
[Con đàn bà đáng chết, cả đời này mình không muốn nhìn thấy ả.] - Nhớ tới sự điên cuồng của người phụ nữa đó, Vương Quý Nhân liền rùng mình. [Tại sao ả lại giúp Nữ Oa? Lẽ nào ả chưa chết?]
[Tại sao ả không chết đi, cái đồ cương thi độc ác không có nguyên tắc vậy mà vẫn còn sống. Không biết tại sao Nữ Oa lại tha cho ả.]
"Chết tiệt, đúng là hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên(1) mà." - Vương Quý Nhân nói đầy ác ý.
"Không phải Yêu Vương đều là sống quá ngàn năm mới gọi là Yêu Vương sao?" - Tảng đá dưới chân mờ mịt lên tiếng.
Vương Quý Nhân mín môi, có chút không vui. [Lại tự mình dọa mình rồi, qua nhiều năm như vậy sao vừa nghe tên ả là sợ chứ?]
[Được rồi, mình cũng không nên ở đây suy nghĩ lung tung, chưa chắc gì là ả. Cương thi có rất nhiều, sao lại có thể trùng hợp như vậy.]
[Có điều, sao lại có cương thi xuất thế? Lúc trước Địa Ngục Môn mở ra, tiếp theo là Thượng Cổ Thần Thú phục sinh, bây giờ lại đến cương thi. Nữ Oa nương nương không lẽ muốn đấu với tam giới lần nữa sao?]
Vương Quý Nhân bật cười lắc đầu. [Từ lúc mình nhìn thấy Địa Ngục Môn có nhàn nhạt yêu khí màu tím, mình cũng đánh hơi được một tia mùi quên thuộc. Lúc đó, mình đã mơ hồ cảm thấy chính là Nữ Oa nương nương an bài tất cả. Dù sao Nữ Oa nương nương là Thượng Cổ Đại Năng, lại là yêu thân. Cũng chỉ có Nữ Oa nương nương sai khiến được Thượng Cổ Thần Thú.]
[Nữ Oa nương nương đang muốn làm gì đây? Bây giờ lại còn kéo cả Nhân giới vào, hèn gì mình đụng ngay Lữ Thượng. Làm người ta ghét nhất là Nữ Oa nương nương đã có tính toán trước, nên phái hạ thủ xuống cản trở. May nhờ Cửu Vĩ ở bên ả, nếu không nghĩ cho Cửu Vĩ thì ả đã làm ra việc đại nghịch bất đạo rồi. Lại lần nửa muốn tam giới liên thủ gϊếŧ Nữ Oa nương nương sao?]
-----------
(1) hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên: người tốt không sống lâu, nhưng tai họa họ tạo ra kéo dài từ đời này sang đời khác.