Edit: TLMT
Beta: Sói
*************
Chương 16: Âu Tòng Hữu
Trong phút chốc tôi không phản ứng kịp những gì Tịnh Phác nói, hoặc là nói, cho dù phản ứng kịp thì tôi cũng không hiểu rõ ý hắn là gì.
Mảng đỏ hồng trước mắt biến mất, bệnh viện khôi phục lại nguyên trạng, không gian yên tĩnh bị phá vỡ, tôi nghe thấy từ phía đại sảnh truyền đến âm thanh gót giày đi trên mặt đất.
Ngay sau đó, một điều dưỡng từ sảnh đi đến, cô ấy nhìn chúng tôi, trên gương mặt sáng loáng in hằn mấy chữ to: “Lại là các anh.”
Kia là điều dưỡng trực ban đêm hôm qua, cô ấy đến gần chúng tôi, khuôn mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, nữ điều dưỡng hỏi: “Xin hỏi hai vị tiên sinh, hai anh đứng trước phòng khám phụ khoa để làm gì?”
Tôi cố gắng kìm nén không biểu hiện cảm xúc ra ngoài mặt, sau đó lấy giấy tờ tùy thân từ trong túi cho cô ấy xem: “Chúng tôi đến để điều tra.”
Cô điều dưỡng cầm lấy thẻ cảnh sát, lật qua lật lại nhìn một lúc mới trả lại cho tôi.
Bởi vì có điều dưỡng rẽ qua đây, thần kinh của tôi và Tịnh Phác cũng thả lỏng không ít, Tịnh Phác vung tay lên: “Đêm nay kết thúc công việc.”
Tôi túm chặt lấy hắn: “Chậm đã, anh nói bé trai kia là sinh linh, vậy là sao?”
Tịnh Phác ngáp một cái, xua xua tay: “Không có sức lực để nói tiếp, tôi muốn đi ngủ.”
Tôi lại hỏi hai câu, thấy hắn cố ý úp úp mở mở không trả lời nên đành chấp nhận từ bỏ.
Tôi và Tịnh Phác đi ra ngoài cổng lớn bệnh viện, gió đêm lạnh lẽo thổi qua từng đợt, tôi vẫn vẫy một chiếc taxi trở về nhà như trước, chân trước vừa bước vào trong nhà, sau lưng trời liền đổ mưa, thật là may mắn.
Tôi nhìn đồng hồ, còn chưa đến hai giờ sáng. Tôi đi tắm rồi thích ý nằm thẳng xuống giường ngủ một giấc. Sáng hôm sau tỉnh lại, tinh thần tôi vô cùng sảng khoái.
Khi tôi đến cục cảnh sát thì lão Lư đã tới từ trước, nhìn thấy tôi tới, lão lại bắt tôi kể cho lão nghe những chuyện xảy ra trong tối hôm qua.
Giờ hồi tưởng lại mới thấy tối hôm qua không có chuyện gì quá đáng sợ, tôi cũng không cảm thấy đặc biệt sợ hãi. Chuyện xảy ra tối hôm qua so với mấy ngày hôm trước thật sự là không đáng nhắc tới.
Bởi vì trong lòng cảm thấy không có phát sinh chuyện lớn, cho nên những gì tôi kể cho lão Lư nghe khá tẻ nhạt, tôi một năm một mười kể lại sự tình tối qua cho lão nghe, nghe xong, trên gương mặt lão Lư lộ ra vài tia thú vị.
Không ngờ lão Lư nghe báo cáo mỗi ngày của tôi như độc tấu để nghe vậy.
Tôi báo cáo cho lão Lư xong, lão Lư nhàm chán phất phất tay bảo tôi làm gì thì làm, vì vậy tôi lại ngồi vào nơi làm việc của mình bắt đầu suy tư.
Tôi yên lặng mở trang web tìm kiếm, có vấn đề, tìm Baidu.
Kết quả tìm kiếm hiện ra rất nhiều trang web, bên dưới những trang web có vài dòng chữ nhỏ liên quan đến từ khóa tìm kiếm, tôi bị những dòng chữ như “Sinh mệnh tức sinh linh, hoa cỏ cây cối cũng là sinh linh” làm cho muốn hôn mê, thâm ảo, quá thâm ảo.
Vốn dĩ tôi cho rằng hôm nay Tịnh Phác sẽ đến sớm như hôm qua, nhưng tôi chờ đến chiều vẫn không thấy hắn tới.
Tôi và Lương Triết nói nhảm một lúc, rốt cuộc tôi nhịn không được lấy điện thoại ra, tính toán gọi điện thoại cho Tịnh Phác để hỏi hôm nay sẽ làm gì.
Tôi vừa bấm phím gọi cho Tịnh Phác thì chuông điện thoại bàn chỗ lão Lư vang lên, tôi nghe giọng lão Lư trả lời ở bên kia, chỉ là cách một cánh cửa nên nghe không rõ ràng lắm.
Tôi đặt điện thoại bên tai, âm thanh nhạc chờ vang lên hồi lâu mới kết nối được với Tịnh Phác, Tịnh Phác tiếp điện thoại, chưa nói câu nào đã ha hả cười rộ lên.
Tôi hỏi hắn: “Anh cười cái gì?”
Bên phía lão Lư cũng đã xong cuộc điện thoại, tôi nghe âm thanh đi lại trong phòng lão Lư, sau đó là tiếng kéo cửa phòng chỗ lão.
Tịnh Phác vẫn cười như cũ, xem chừng đang rất vui vẻ.
Lão Lư bước tới đứng ở ngay cửa lớn văn phòng. Tịnh Phác cũng ngừng cười, âm thanh hắn từ loa điện thoại truyền tới, cùng lúc đó, lão Lư và Tịnh Phác đều đưa ra một mệnh lệnh giống nhau.
“Đi bệnh viện!”
Tôi gật đầu với lão Lư rồi lập tức cúp máy với Tịnh Phác. Có một câu châm ngôn nói rất đúng, tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm tâm linh tương thông.
Tôi hỏi lão Lư: “Bệnh viện xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão Lư cau mày: “Cậu đi xem thế nào, hình như có một bác sĩ xảy ra chuyện.”
Trực giác tôi cảm thấy không ổn, tôi hỏi: “Là ai?”
Lão Lư trả lời: “Bác sĩ khoa phụ sản, Âu Tòng Hữu.”
Theo như báo án, trên người Âu Tòng Hữu đang có rất nhiều vết thương.
Tình trạng của anh ta khá giống với tôi, đều là sau khi tỉnh dậy thì ù ù cạc cạc phát hiện trên người có vô số vết thương. Thế nhưng tối hôm qua Âu Tòng Hữu ở nhà, mà trong nhà chỉ có mỗi anh ta, không biết vì sao lại xảy ra nhiều vết thương trên da như vậy. Vì thế nên anh ta vội liên lạc với bệnh viện để kiểm tra, sau đó báo án.
Tôi vào bệnh viện tìm điều dưỡng trong quầy hỏi một vài thông tin, chúng tôi được cho biết Âu Tòng Hữu hiện đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh VIP ở tầng năm.
Tôi và Tịnh Phác đi bộ lên tầng, xa xa thấy nhiều bác sĩ mặc áo blouse trắng, điều dưỡng vây quanh trước cửa một phòng bệnh, bàn tán sôi nổi.
Tôi đi đến gần, phát hiện trước cửa phòng bệnh này còn có hai bảo vệ đang trực, Âu Tòng Hữu có đãi ngộ cao như vậy sao, còn có cả bảo vệ bên ngoài? Tôi đưa cho hai người xem giấy tờ tùy thân của cảnh sát, hai người họ cầm lên nhìn một lúc, tôi với Tịnh Phác mới có thể đi vào trong phòng.
Trước đây tôi chưa từng đi vào phòng bệnh VIP, đây cũng xem như là lần đầu. Vào rồi tôi mới biết bên trong không khác gì phòng khách sạn nhiều sao.
Bên trong được trang hoàng cảnh đẹp ý vui, giường bệnh nhìn qua vô cùng mềm mại, đối diện cửa sổ có một cái tivi LCD thật lớn, cạnh tường còn có ghế sô pha mềm mại với bàn trà, bên ban công còn có vài chậu hoa tươi.
Tịnh Phác dùng khuỷu tay đẩy đẩy tôi, nhỏ giọng nói: “Cảnh sát Tiểu Mục, tém tém lại, gương mặt khó coi ghen ghét tư bản của cậu sắp che dấu không được rồi kìa.”
Tôi đỏ mặt thu lại ánh mắt, trên giường bệnh có một người đang nằm, anh ta mặc quần áo bệnh nhân, đúng là Âu Tòng Hữu. Nghe được có người đến, Âu Tòng Hữu chống tay ngồi lên, gọi tôi: “Đồng chí cảnh sát.”
Ánh mắt tôi và Âu Tòng Hữu đối diện nhau, tôi cùng Tịnh Phác đi lên ngồi ở ghế bên cạnh giường bệnh, tôi hỏi Âu Tòng Hữu: “Bác sĩ Âu, sao lại thế này?”
Âu Tòng Hữu kéo chăn ra, anh ta muốn kéo quần áo nhưng Tịnh Phác đã dùng tay đè tay anh ta lại: “Bác sĩ, có thể từ từ nói, cởi quần áo ra làm gì?”
Âu Tòng Hữu khó hiểu nhìn hắn, hôm nay Tịnh Phác mặc áo thun in hình Iron Man cùng quần jeans, cách ăn mặc giống như Lăng Đầu Thanh* mới ra xã hội vậy.
Âu Tòng Hữu không trả lời Tịnh Phác mà quay qua hỏi tôi: “Vị này là ai?”
Tôi kéo tay Tịnh Phác đang đặt trên tay Âu Tòng Hữu ra, ý bảo hắn đừng quấy, sau đó giải thích với Âu Tòng Hữu: “Anh ta là đồng sự của tôi.”
Âu Tòng Hữu gật đầu, tiếp tục kéo quần áo của mình lên, tôi vốn cho rằng trên người anh ta chỉ có dấu tay giống trên người Tiểu Vân, ai ngờ trên người anh ta lại toàn là vết cào.
Tôi từ trên ghế đứng lên, khom lưng cẩn thận xem vết thương trên người Âu Tòng Hữu. Những vết cào khá dài, có màu đỏ hồng hơi gồ lên, những chỗ khác cũng có không ít vết tích. Tôi cẩn thận xem xét một chút, ngay bên hông eo, phía sau còn có mấy dấu cắn, dấu cắn ấy không lớn nhưng sâu và sẫm màu khiến làn da bên ngoài cũng bị thương tổn, cộng thêm thuốc bôi trên da, vết thương bên ngoài thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Tôi còn định đến gần nữa để xem cẩn thận hơn, nhưng vừa mới ghé mắt sát vào đã bị Tịnh Phác kéo lại.
Tịnh Phác hỏi Âu Tòng Hữu: “Đau không?”
Âu Tòng Hữu gật đầu: “Đương nhiên là đau. Bị thương như vậy mà còn không đau thì chính là siêu nhân rồi.”
Tôi nghĩ thầm hỏi thế thật vô nghĩa, sao có thể không đau. Nhưng tôi đột nhiên tỉnh ngộ, khi đó tôi và Tiểu Vân không hề cảm thấy đau đớn, vậy thì tại sao Âu Tòng Hữu lại thấy đau.
Tịnh Phác hỏi Âu Tòng Hữu: “Anh có biết vì sao đau không?”
Âu Tòng Hữu sửa lại quần áo trên người, cười ôn hòa: “Làm sao tôi biết được, tôi là người bị hại cơ mà.”
Tịnh Phác kéo tôi ra, hắn đứng yên trước giường của Âu Tòng Hữu, đối mặt với anh ta: “Nhưng tôi biết, anh biết vì sao anh lại đau.”
Bàn tay hắn nắm hờ: “Tôi đã biết những tiểu quỷ trong bệnh viện bị anh không chế. Tôi không biết anh đã làm gì để nhốt được những tiểu quỷ kia trong bệnh viện, nhưng tối qua tôi đã hạ phản phệ lên người bọn chúng. Tiểu quỷ đồng tâm với chủ nhân, bọn chúng có thể bảo vệ anh, giúp anh một bước lên mây, đồng thời chúng cũng có thể đẩy ngược đau đớn của chúng lên người anh.”
Âu Tòng Hữu bình tĩnh dùng ngón tay đẩy mắt kính lên, lộ ra vẻ mặt buồn cười: “Anh nói bậy bạ gì thế?” Nói xong lại nhìn về phía tôi: “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc người này là ai?”
Nói tới đây, Tịnh Phác cười lạnh: “Anh còn làm như thật sự không biết chuyện gì sao?”
Bàn tay vẫn luôn nắm hờ của Tịnh Phác chậm rãi nắm chặt, biểu tình trên mặt Âu Tòng Hữu đột nhiên thay đổi, đầu mày anh ta hơi nhăn lại, tay Tịnh Phác nắm chặt hơn, trên gương mặt Âu Tòng Hữu cũng xuất hiện vài tia nhăn nhó khó nhịn.
Dường như anh ta đang phải chịu đựng một nỗi đau nào đó rất lớn, cả người cuộn tròn trên giường bệnh, miệng mở ra nhưng không có thanh âm nào, tựa như vì quá đau đớn nên không thể nói nên lời.
Thấy Âu Tòng Hữu cắn chặt răng, lúc này tôi mới kịp phản ứng, tôi vội vàng đi tới kéo tay Tịnh Phác: “Anh đang nghiêm hình bức cung!”
Nắm tay của Tịnh Phác không chặt, để tôi tùy ý gỡ ra, bấy giờ Âu Tòng Hữu mới đỡ hơn, anh ta như con cá được thả về biển, vội vàng đớp lấy không khí. Chỉ một lát sau, trên trán anh ta cũng rịn rịn mồ hôi.
Âu Tòng Hữu dần thở đều, hỏi Tịnh Phác: “Dù tôi có thật sự dưỡng tiểu quỷ thì làm sao? Bọn chúng mang lại tài phú, không ít người cũng dùng đường tắt này đấy thôi? Sao anh không bắt cả đám người ấy đi?”
Tịnh Phác cười, có chút tức giận nói: “Chuyện này phải hỏi anh, vì sao tôi chỉ tìm anh chứ không tìm bọn người kia. Tiểu quỷ bọn người kia nuôi đều là thai chết, chờ trẻ con chết đi thì luyện hóa thành tiểu quỷ, còn anh, anh dùng thai sống để luyện thành tiểu quỷ.”
Thai sống? Là luyện trẻ nhỏ chưa thành hình còn sống thành tiểu quỷ?
Đây là ý tứ của từ sinh linh mà Tịnh Phác đã nói sao? Nếu thật sự là như vậy... Quá tàn nhẫn...
Dứt lời, bàn tay Tịnh Phác bỗng nhiên nắm chặt, Âu Tòng Hữu lại rơi vào cảm giác đau đớn, nhưng anh ta vẫn cắn răng, nói từng chữ: “Toàn bộ, đều là nói bậy nói bạ...”
Đám anh linh mà chúng tôi thấy tối qua ít nhất cũng phải mười lăm mười sáu đứa, nói cách khác, có ít nhất mười lăm mười sáu trẻ nhỏ đã bị giết hại. Tôi biết Tịnh Phác đang cực kỳ tức giận, nhưng tôi không thể bỏ mặc hắn tra tấn Âu Tòng Hữu được. Tôi đi đến tách những ngón tay đang nắm chặt của hắn ra, lần này mất không ít sức lực mới gỡ được.
Âu Tòng Hữu đã đau đớn đến toàn thân đến phát run, nhưng anh ta vẫn cười lạnh nói: “Tất cả đều là suy đoán của anh, anh không chứng cứ thì có thể làm gì tôi?”
Nghe những lời này của Âu Tòng Hữu, tôi biết là anh ta đã tự thừa nhận. Âu Tòng Hữu không phải loại người lỗ mãng, chỉ khi bị đau đớn đến thần trí không rõ mới nhanh thừa nhận như vậy, nhưng anh ta nói không sai, chúng tôi không có chứng cứ, hoàn toàn không thể khép tội anh ta được.
Nắm đấm đang buông lỏng của Tịnh Phác lại tiếp tục nắm chặt lại, Âu Tòng Hữu co rúm người, song Tịnh Phác cũng không làm thật. Âu Tòng Hữu bị mất mặt, khuôn mặt lộ ra vẻ âm trầm, không còn là dáng vẻ nhã nhặn ôn hòa nữa: “Tôi là giáo sư, là người tài được quốc gia tận lực bảo vệ, các người không có cách nào đụng đến tôi hết!”
Hết chương 16.
(*) Lăng Đầu Thanh: là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.