edit: TLMT
beta: Sói
Lão Lư nhìn chằm chằm dấu tay trên bụng tôi một lúc lâu, có chút khẩn trương hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Tôi lắc đầu: "Không sao."
Tịnh Phác ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hơi thở của hắn thổi qua bề mặt da khiến tôi không khỏi lùi ra sau một chút. Tịnh Phác nhìn trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu có cảm thấy gì không?"
Tôi đáp: "Không đau, không ngứa, vẫn như thường ngày."
Tịnh Phác lắc đầu: "Tôi muốn hỏi là khi dấu tay này xuất hiện cậu có cảm thấy gì không, hay là cũng không phát hiện được gì kỳ lạ?"
Nhớ đến cảm giác thoải mái trong giấc mơ, tôi bèn nói rõ đầu đuôi cho hắn: "Rạng sáng ba, bốn giờ, tôi cảm nhận được có người đang dùng tay xoa bụng tôi, tôi tưởng là Lương Triết nhưng không phải cậu ta. Chờ đến khi tôi tỉnh dậy thì phát hiện có dấu tay này."
Lão Lư phát hỏa: "Sao cậu không nói sớm cho tôi biết? Còn có tâm trạng mà ngủ? Có phải cậu chê sống không đủ lâu không?"
Tôi cười xòa với lão Lư. Không đợi tôi trả lời, Tịnh Phác chợt có động tác.
Hắn điều chỉnh tư thế ngồi một chút, xê dịch về phía lão Lư, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của lão, sau đó hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào nơi nửa dấu bàn tay ở lưng quần của tôi.
Nơi hắn chạm thực sự có chút xấu hổ, lông tơ của tôi đều dựng hết cả lên. Tôi cúi đầu xuống muốn hỏi hắn định làm gì, nhưng thấy hắn nghiêm túc cúi đầu suy tư, lời tôi muốn nói lại nuốt hết trở về trong bụng.
Tôi và lão Lư đều nín thở, không dám làm đứt đoạn suy nghĩ của Tịnh Phác, bởi vì hắn là người trong nghề, chỉ có hắn mới hiểu rõ loại chuyện này.
Tịnh Phác giống như một pho tượng, yên lặng không nhúc nhích, mất cả buổi hắn mới nghiêng nhẹ đầu: "Hừm."
Lão Lư hỏi hắn: "Sao rồi, Tịnh Phác đạo trưởng, đã nhìn ra cái gì rồi sao?"
Tịnh Phác lắc đầu cười, lộ ra tám chiếc răng trắng đều tăm tắp: "Không nhìn ra vấn đề gì cả."
Tôi và lão Lư suýt nữa hộc máu, tuy rằng từ sớm chúng tôi đã biết người trước mặt không đáng tin cậy, nhưng lần nào cũng bị hắn làm cho nghẹn họng.
Tịnh Phác đứng lên: "Có điều theo như tôi nghĩ, hẳn là không có chuyện gì đâu."
Lão Lư thở nhẹ ra: "Vậy là tốt rồi, Tịnh Phác đạo trưởng chuẩn bị đến bệnh viện sao? Có cần chúng tôi giúp cậu chuẩn bị gì không?"
Dựa theo những lần trước hợp tác phá án cùng Tịnh Phác, chỉ cần Tịnh Phác nói như vậy, trên cơ bản là những chuyện sau đó chúng tôi không cần quá bận tâm.
Hắn sẽ tự đi một mình, không cần chúng tôi phải đi cùng, dù sao thì chúng tôi cũng đâu biết phải thu phục quỷ hồn thế nào hay đánh quỷ hồn thành nguyên hình rồi giúp chúng đầu thai lần nữa ra sao. Nhưng Tịnh Phác có thể nhẹ nhàng giải quyết mọi vấn đề, sau đó trở về cùng lão Lư thảo luận xem lần này sẽ viết báo cáo như thế nào để thuyết phục mọi người.
Tịnh Phác không trả lời câu hỏi của lão Lư, hắn trầm tư một lúc rồi bất chợt hỏi lại lão: "Tôi bảo này, tôi cũng giúp mọi người làm không ít chuyện, sao lại không thấy trả tiền lương cho tôi chứ?"
Hắn đưa vài ngón tay lên: "Mấy năm nay tôi cũng không ít lần làm chân chạy cho sở cảnh sát rồi nhỉ? Lúc trước có nữ quỷ chặn đường, quỷ đánh tường, quỷ gõ cửa gì đó, phần lớn là công lao của tôi, tuy nói bần đạo bán nghệ không bán thân, nhưng các người cũng không thể xem đó là chuyện đương nhiên chứ?"
Lão Lư hỏi: "Vậy... Đạo trưởng muốn trả tiền lương sao?"
Tịnh Phác sờ cằm: "Sở trưởng Tiểu Lư, ông nói xem, tôi có được tính là nhân viên ngoài biên chế của cục cảnh sát không?"
Tuy năm nay lão Lư đã gần năm mươi tuổi nhưng nhìn vẫn còn rất khỏe khoắn, mày rậm mắt to, thoạt nhìn ai cũng nghĩ chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa thân hình lão cao lớn, dáng người hơi tròn, khi đi đứng mơ hồ tạo ra một loại khí thế.
Tôi nghe nói khi còn trẻ rất lợi hại lão Lư, lúc công tác ở tỉnh cũng từng có không ít thành tích, do có thâm niên nên mới được điều xuống huyện nhỏ để quản lý, quyền lợi tương đối lớn. Cứ cách mấy tháng có lãnh đạo xuống đây kiểm tra công việc, ai cũng phải khách khí gọi lão Lư một câu Cảnh sát Lư.
Câu tiểu Lư Tịnh Phác nói nghe thật sinh động, khiến tôi đổ một trận mồ hôi lạnh, chẳng lẽ người này không muốn sống nữa, thấy lão Lư tôn trọng hắn nên ngày nào hắn cũng phải ức hiếp lão Lư của chúng tôi.
Lão Lư nghe hắn nói thế cũng sửng sốt, tôi cho rằng lão rất giận nên đứng bên cạnh trừng mắt với Tịnh Phác để trợ uy cho lão Lư, ai ngờ lão Lư gãi đầu, mềm mỏng nói: "Việc này, nhân viên ngoài biên chế thì có chút khoa trương, nhưng đúng là mấy năm nay ít nhiều gì nhờ Tịnh Phác đạo trưởng hỗ trợ nên huyện Ban Qua chúng ta mới có thể càng làm càng tốt."
Tịnh Phác hỏi: "Tôi nghe nói nhân viên cảnh sát khi đi ra bên ngoài phá án đều có hai người cùng đi, vậy tại sao từ trước đến giờ tôi không có một cộng sự nào nhỉ?"
Đa số cảnh sát đều phân ra các tổ nhỏ để làm việc, một tổ thường từ hai đến ba người, để tăng năng suất làm việc, dù sao thì nhiệm vụ chờ xử lý còn hàng loạt. Nhưng vì cục cảnh sát nơi đây thật sự ít người, đa phần đều là ba người tôi, lão Lư và Lương Triết thay nhau phối hợp nên cũng không quá coi trọng việc đó lắm.
Lão Lư từng nói với tôi, lúc bắt đầu ông cũng nghĩ đến việc phái người đi theo Tịnh Phác xem hắn làm việc, hỗ trợ cho hắn thì không dám, chủ yếu là thuận tiện giám sát, nhìn xem người này có làm ra chuyện xấu gì không.
Nhưng người làm việc với quỷ thần khó tránh khỏi có hành vi cổ quái, hơn nữa lão Lư cũng sợ Tịnh Phác không muốn để người khác nhìn thấy bí thuật gia truyền, vậy nên việc này vừa mới bắt đầu tiến hành đã có quá nhiều vấn đề băn khoăn. Sau này lão Lư cũng định cắt cử một cộng sự cho Tịnh Phác, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Cũng may là những chuyện quỷ thần làm loạn cũng không gặp nhiều, Tịnh Phác cũng không phải loại người gây phiền phức cho người khác, chỉ khi không có cách nào xử lí vụ việc thì chúng tôi mới tìm Tịnh Phác ra mặt giải quyết.
Lời Tịnh Phác đã hỏi đến vẫn đề mà lão Lư luôn rối rắm, lão tươi cười hớn hở hỏi hắn: "Đạo trưởng, cậu muốn một cộng sự sao?"
Tịnh Phác gật đầu: "Đúng vậy."
Lão Lư không chút do dự bán tôi: "Cậu xem Tiểu Mục của chúng tôi thế nào? Thanh niên trai tráng, thân thể khỏe mạnh, nếu cậu vừa lòng thì lần này để cho cậu mượn làm cộng sự tạm thời luôn."
Tịnh Phác khoanh tay lại, cười hì hì nhìn dò xét tôi một cái, sau đó gật đầu: "Vậy cậu ấy đi."
Nghe bọn họ bàn bạc như tôi là hàng hóa vậy, tôi không khỏi bất đắc dĩ, nhưng lão Lư đã nói ra, tôi chỉ có thể nghe theo.
Tôi và Tịnh Phác cùng nhau đi ra khỏi văn phòng lão Lư, Tịnh Phác chìa tay ra với tôi: "Chào cậu, cộng sự tạm thời."
Tôi thật sự không hiểu vì sao Tịnh Phác lại đưa ra yêu cầu như vậy, hành xử khác thường tất có trá, vậy nên tôi không khỏi có chút cảnh giác. Tịnh Phác thấy tôi không nói gì, bàn tay vô vị đang đưa ra đành chán chường thu về.
Tịnh Phác hỏi: "Có phải cậu rất tò mò vì sao tôi lại có yêu cầu như vậy không?"
Tôi gật đầu, Tịnh Phác hơi cúi đầu, biểu cảm vốn đang nghiêm túc gặp tầm mắt tôi thì lại thành vui vẻ, nhưng hắn không giải thích nghi vấn của tôi: "Về sau tôi sẽ giải thích với cậu, cậu còn buồn ngủ không đấy? Tranh thủ ngủ thêm một giấc đi, đêm nay chúng ta lại bận bịu nữa."
Hắn ta vừa nói vừa cởi đạo bào ra, bên trong đạo bào thế mà lại là áo thun in hình Spider man cùng quần jeans, trong nháy mắt Tịnh Phác từ một thần côn biến thành một trạch nam, sự thay đổi đột ngột này khiến cho mắt tôi có chút dại đi, trong lúc tôi thất thần, hắn đã kịp đặt đạo bào trong tay lên tay tôi rồi xoay người đi ra ngoài.
Tôi gọi hắn: "Anh đi đâu đấy?"
Tịnh Phác nói: "Đi mua vài thứ, bắt quỷ cũng phải có dụng cụ chứ."
Ăn xong cơm trưa, tôi nằm trong phòng trực ngủ một giấc, đang lúc ngủ say, bên tai bỗng không ngừng có người gọi tên tôi.
"Cảnh sát Mục..."
"Cảnh sát Tiểu Mục..."
"Cảnh sát Tiểu Mục..."
Tôi trợn mắt, thanh âm kia nhàn nhạt nhẹ nhàng truyền vào tai tôi hết lần này đến lần khác như cố tình trêu ghẹo. Sau khi gọi vài lần thì âm thanh ấy cuối cùng cũng ngừng lại. Tôi đang muốn ngủ lại một lần nữa thì giọng nói ấy lại vang lên bên tai.
"Mục Tinh."
Tôi tỉnh táo một chút, vừa mở mắt ra thì thấy Tịnh Phác đang nhìn mình cười, tôi còn chưa kịp động đậy đã cảm thấy áo sơ mi bị vén lên, một thứ gì đó lạnh buốt đang đặt trên bụng tôi.
Cơn lạnh làm tôi giật bắn mình, cả người co rúm lại, nhưng đã bị Tịnh Phác đè lại.
Tôi chưa kịp chất vấn Tịnh Phác cảm giác lạnh lẽo đã biến mất, tiếp đó là một cảm giác nóng rát, nháy mắt tiếp theo là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Bàn tay Tịnh Phác gắt gao ấn vào vai của tôi, một tay khác cầm vật giống túi vải dán lên bụng tôi, trong miệng không ngừng niệm bốn chữ liên tục, không rõ là thần chú hay cái gì. Tôi đau đến mức không nhịn được mà cong eo, tay Tịnh Phác dùng lực rất lớn, tranh thủ nói với tôi: "Đừng nhúc nhích, ráng chịu đi."
Cơn đau từ bụng truyền đến vô cùng rõ ràng, nơi da thịt tiếp xúc với túi vải kia nóng rát như bị bỏng, trung tâm nơi nóng bỏng ấy không ngừng truyền tới cơn đau nhức, tựa như có nhiều con trùng nhỏ từ da tôi đi vào bên trong cơ thể rồi tản đi.
Da thịt có cảm giác như bị kéo giãn, nhất là cái bụng, nơi mềm mại nhất trên cơ thể. Đau, thực sự rất đau, tôi đau đến mức không nói được gì, cả người run rẩy, trên trán đổ không ít mồ hôi. Tịnh Phác càng đè mạnh hơn, xương bả vai bị ấn vào cũng càng thêm đau.
Tôi sắp không chịu được nữa rồi, sao lại dày vò tôi hai nơi cùng một lúc thế này? Rốt cuộc Tịnh Phác đang đặt thứ gì trên bụng tôi? Nước ớt ép? Hiện tại vẫn còn lưu hành loại cực hình như vậy sao?
Tôi không khống chế nổi mà suy nghĩ lung tung, bên tai là âm thanh Tịnh Phác không ngừng lẩm bẩm, dù thời gian chỉ mới trôi qua vài chục giây, nhưng tôi cảm tưởng lại dài như cả thế kỷ.
Sau một lúc, lực đè nặng trên bả vai và bụng bỗng không còn nữa, cảm giác đau đớn cũng như thủy triều rút đi.
Tôi lập tức ngồi dậy chửi ầm lên: "Con mẹ nó..."
Tịnh Phác lùi về sau hai bước, trên tay cầm theo túi vải kia, bên dưới túi vải có không ít nước đang chảy xuống từng giọt. Tịnh Phác đưa tay lên ngăn tôi mắng tiếp: "Đừng chửi đừng chửi, cậu nhìn xuống bụng cậu xem."
Tôi dừng lại nhìn xuống bụng mình, chỉ thấy vết xanh tím trước khi ngủ biến thành dấu bàn tay màu đen đã chỉ còn là màu hồng nhợt nhạt, nhìn không quá rõ ràng.
Tịnh Phác thở hổn hển, vừa rồi hắn giúp tôi cũng tốn không ít sức lực. Hắn đắc ý đưa túi vải trong tay lên qua lại trước mặt tôi: "Thế nào, bần đạo ra tay, thuốc đến bệnh trừ."
Tôi hiểu là Tịnh Phác vừa giúp tôi nhưng vẫn nghẹn một bụng tức giận, tôi nhíu mày: "Vậy sao anh không nói trước với tôi? Thừa dịp người khác mơ màng mới ngủ dậy thì hành hạ người ta là đúng sao? Tôi cũng đâu từ chối không để cho anh chữa."
Tịnh Phác tủi thân buông tay: "Tôi gọi cậu mà cậu không dậy, tôi tưởng là cậu không đau."
Không đau? Sao hắn không tự thử xem.
Tôi bước xuống giường, lấy hai tờ khăn giấy lau nước còn dính trên bụng rồi sửa sang lại quần áo. Vừa rồi bụng đau đến mức tôi cảm giác như nó bất ngờ bị rách toác ra từ bên ngoài vậy, thế mà lúc này một chút đau đớn cũng không có, chỉ có bả vai bị Tịnh Phác đè là nhoi nhói đau.
Không còn dấu tay kia, tôi trở nên thoải mái hơn, bất luận là vè mặt tâm lý hay về mặt sinh lý. Tuy rằng trước đó tôi vẫn cười nói đùa giỡn, nhưng thực ra tôi cũng không nhịn được lo lắng liệu dấu tay ấy có gây tổn thương cho cơ thể mình hay không.
Tâm tình lập tức tốt lên, nhìn sang Tịnh Phác cũng không còn tức giận như vừa rồi, tôi hỏi hắn: "Bên trong túi vải này là gì vậy? Sao lại hiệu nghiệm thế?"
Tịnh Phác cười: "Túi vải gì chứ, cậu là đồ nhà quê à, đây là kinh cờ, bên trong là chu sa và gạo nếp, tẩm nước bùa để trừ tà."
Tôi không hiểu những đồ vật thần bí này kia, chỉ gật đầu cho có lệ: "Thì ra là vậy."
Tịnh Phác ném túi vải đó vào thùng rác rồi đi rửa sạch tay. Rửa tay xong, hắn vẩy vẩy cho bớt nước, tôi tiện tay lấy khăn giấy vừa lau bụng lúc nãy đưa cho hắn, Tịnh Phác nhận lấy, thong thả lau ngón tay.
Tịnh Phác không nói câu nào khiến tôi có chút xấu hổ, tôi vội dời đề tài: "Sở trưởng đâu?"
Tịnh Phác nói: "Ông ta ra ngoài, nói là có đồng nghiệp đến, đi gặp một lát."
Nghe vậy tôi cũng không biết nói gì tiếp. Tịnh Phác lau tay xong bèn phá vỡ im lặng: "Cậu nghĩ xem, dấu tay trên người cậu xuất hiện như thế nào?"
Tôi lắc đầu: "Tôi thật sự không biết, bằng không cũng không phiền đến anh."
Tịnh Phác gật đầu, lại hỏi: "Trước mắt các cậu còn manh mối nào không?"
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cũng nghiêm túc hẳn: "Trước mắt chúng tôi biết được rằng dấu tay này xuất hiện tương đối nhiều trên người những đứa trẻ, hơn nữa cũng không đau."
Tôi lại kể lại lời mà điều dưỡng kia từng nói cho chúng tôi nghe cho Tịnh Phác, Tịnh Phác trầm ngâm một lúc rồi lấy chiếc ghế dựa cạnh bàn ra rồi ngồi xuống, hắn hỏi: "Vậy cậu cảm thấy, tại sao chỉ cần là trẻ nhỏ thì sẽ xuất hiện dấu tay?"
Tôi suy tư: "Lẽ nào do thể chất trẻ con yếu?"
"Đúng vậy." Tịnh Phác gật đầu: "Trẻ con dương khí thấp, thể chất kém, dễ dàng bị những thứ không sạch sẽ trêu chọc."
Ngón tay Tịnh Phác vô thức gõ gõ lên mặt bàn, hắn nói tiếp: "Trên người cậu cũng sẽ có dấu tay là bởi vì bát tự của cậu quá nhẹ. Nếu việc này thật sự là do ma quỷ tác quái thì loại quỷ này cũng chỉ có linh lực rất thấp. Bọn chúng chỉ có thể tìm tới cậu và những đứa trẻ, đừng nói gây thương tích cho người khác, có khi chúng còn không thể duy trì hình thể ổn định."
Tịnh Phác cười lương thiện: "Xem ra cậu cũng biết vì sao tôi lại tìm cậu làm cộng sự rồi. Bởi vì bần đạo một thân chính khí, tiểu quỷ không dám đến gần, chỉ có thể để cậu dẫn dụ tiểu quỷ ra mặt thôi."
Hết chương 10.