Lúc Sở Hạo Vũ đến bên cạnh Trương Khả thì cô gái đã khóc bù lu bù loa.
Như thể nhìn thấy niềm hy vọng cuối cùng, Trương Khả cũng không còn dè dặt như trước nữa mà nhào vào lòng Sở Hạo Vũ, vùi cả người vào ngực anh như mất hết sức lực, cũng không đứng lên nổi.
Người đàn ông này là chỗ dựa đáng tin của cô ấy.
Trước đây Trương Khả không muốn thừa nhận mình yếu đuối nhưng bây giờ lại không thể không thừa nhận.
“Rốt cuộc là làm sao?”, Sở Hạo Vũ lạnh lùng nói.
Anh có thể cảm nhận được khí huyết của Trương Khả khá mỏng, chắc là mấy ngày nay khá mệt.
“Là Lâm Hổ”, nghe Sở Hạo Vũ hỏi, Trương Khả ngẩng đầu lên run rẩy nói.
Khoảng bảy tám ngày trước cổ phiếu của nhà họ Trương bỗng tụt dốc rất nhanh, mấy công ty đối tác cũng xuất hiện những sai lầm với quy mô lớn, thậm chí ngay cả mấy tòa nhà đang phát triển cũng bị đám người xã hội đen ở đâu đến quấy phá.
Cùng lúc đó, Lâm Hổ tổ chức một bữa tiệc thương mại cấp cao ở Tân Hải để bàn luận về việc phát triển Tân Hải. Cụ ta mời rất nhiều ông lớn, các lãnh đạo cấp cao ở Tân Hải, người nào có địa vị từ cán bộ trở lên đều được mời.
Dĩ nhiên không thể thiếu ông cụ Trương.
Một mình cụ ấy đi đến bữa tiệc mà không gọi đám con cháu đi theo, thậm chí cũng không nói cho đứa cháu gái mình thương yêu nhất là Trương Khả biết, cụ ấy chỉ dẫn theo vài người lính cảnh vệ đã xuất ngũ đến tham gia bữa tiệc.
Không ai biết bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi Trương Khả gặp lại Trương Trung Hán thì cụ ấy đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.
Cả người có đến mười ba chỗ gãy xương, bốn khớp bị nứt, có hai vết thủng do đạn bắn ở trong phổi, não bị chấn động mạnh.
Khi nhìn thấy ông mình như thế Trương Khả như ngã gục, mấy lính cảnh vệ đi với cụ ấy đến bữa tiệc lần đó cũng không thấy tung tích đâu, không rõ sống chết thế nào.
Mỗi một vết thương này nếu là một người trẻ tuổi thì gần như nghiêm trọng đến mức tử vong, nhưng đây lại là ông cụ tám mươi tuổi thế mà vẫn còn chút hơi thở, ngay cả bác sĩ cũng nghĩ đây là kỳ tích.
Đương nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau khi Trương Trung Hán vào phòng chăm sóc đặc biệt, phong ba bão táp thật sự mới ập đến nhà họ Trương. Trương Nghĩa Quân bị ai đó đánh gãy chân ở trước cửa khách sạn Tân Hải, còn Trương Khả suýt bị hãm hại bằng thủ đoạn độc ác.
“Không một ai muốn giúp chúng tôi, cứ như chúng đã lên kế hoạch từ trước”, Trương Khả nức nở nói.
Nhà họ Trương vốn dĩ cũng được xem như chiếm giữ một nửa Tân Hải nhưng lần này không có bất kỳ một nhân vật tầm cỡ nào ở Tân Hải sẵn sàng đứng ra bảo vệ họ. Cổ phiếu nhà họ Trương tụt dốc không phanh, công ty gần như lâm vào tình trạng đình trệ, thậm chí không một ai quan tâm đến chuyện Trương Trung Hán và Trương Nghĩa Quân bị thương nặng.
Mà người làm ra tất cả mọi chuyện lại chính là Lâm Hổ.
Cụ ta bắt tay với các thế lực ở khắp Tân Hải chỉ để tiêu diệt người nhà họ Trương trong thời gian ngắn nhất.
Khiến họ không kịp trở tay.
Có lẽ Lâm Hổ đã lên kế hoạch cho chuyện này từ rất lâu rồi.
“Xảy ra chuyện như thế sao không nói sớm với tôi”, Sở Hạo Vũ bình tĩnh nói, nhưng không ai biết ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh đó là cơn thịnh nộ dữ dội đến mức nào.
“Các bác các chú không cho tôi nói, họ giấu điện thoại của tôi, còn nói anh là kẻ lừa đảo đến đây để lừa gạt tiền của nhà họ Trương, không giúp gì được cho chúng tôi”, Trương Khả thành thật nói, có thể nói bây giờ nhà họ Trương là loạn trong giặc ngoài.
Hai bố con Trương Trung Hán và Trương Nghĩa Quân đang nằm trên giường bệnh, mấy họ hàng thân thích trong nhà không nghĩ cách làm sao để đối mặt với khó khăn mà chỉ nghĩ làm sao phân chia tài sản trước khi nhà họ Lâm thâu tóm nhà họ Trương.
Mấy ngày nay Trương Khả cũng rất khổ sở.
“Vậy cô có nghĩ tôi giống lừa đảo không?”, Sở Hạo Vũ hỏi.
“Tôi không biết, nhưng Sở Hạo Vũ, người mà tôi có thể tìm đến lúc này chỉ có anh thôi…”, Trương Khả lắc đầu nói, sau đó cúi đầu xuống, ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã.
“Vậy được, cô hãy nhớ tôi chính là chỗ dựa lớn nhất của cô!”
Sở Hạo Vũ cực kỳ phẫn nộ, nhếch môi nở nụ cười nhưng lại có vẻ như nhìn thấu mọi chuyện, lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.
…
Nhà họ Lâm ở Tân Hải.
Hôm nay nhà hàng nhà họ Lâm lại mời ông lớn trong các giới ở Tân Hải từ những người tài giỏi trên thương trường đến các lãnh đạo cấp cao trong giới chính trị, gần như tất cả những người có máu mặt ở Tân Hải đều đến đây.
“Nhà họ Lâm mạnh bạo thật đấy, thế mà lại dám ra tay với nhà họ Trương”.
“Phải đấy, không ngờ đã qua mấy ngày từ sau bữa tiệc lần trước, nhà họ Trương - gia tộc hàng trăm năm giờ lại như ngọn nến trước gió”.
“Ông cụ Trương ngã xuống như thế, có lẽ bây giờ người nhà họ Trương cũng không thể sống ở Tân Hải tiếp được”.
Có không ít những lời xì xào bàn tán trong bữa tiệc.
Mọi người đều nhỏ giọng bàn tán chuyện lớn xảy ra ở Tân Hải mấy ngày nay, xem ra cuối cùng cũng sắp kết thúc những chuỗi ngày hai nhà cùng nắm giữ Tân Hải.
Mối hiềm khích giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trương cũng sắp kết thúc khi Lâm Hổ lật đổ được nhà họ Trương.
Nhưng điều khiến các ông lớn ở Tân Hải cảm thấy đáng sợ là thủ đoạn của Lâm Hổ một phát đánh chết người nhà họ Trương, hơn nữa sau lưng đã thu xếp ổn thỏa hết mọi thứ để cô lập nhà họ Trương.
Có thể nói bây giờ nhà họ Trương rơi vào tình cảnh chắc chắn phải chết.
Ở một nơi khác, trong phòng nghỉ bên cạnh bữa tiệc, một ông lão tóc bạc phơ, mặc bộ áo dài màu đỏ đang ngồi trên ghế bành nhàn nhã đọc báo, quan tâm đến tình hình gần đây của đất nước.
“Bố, chúng ta không nói với bên nhà họ Lý sao?”, một người đàn ông trung niên nói với ông lão.
“Không cần, cô gái nhà họ Lý đó là sao chổi, Thừa Chí đính hôn với cô ta mới bị khắc chết”, ông lão nói. Ông lão này chính là Lâm Hổ, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lâm.
Mặc dù biết Lâm Thừa Chí chết trong tay Trương Trung Hán nhưng cụ ta vẫn quy hết một phần nguyên nhân cho nhà họ Lý.
“Vâng, cũng xem như không còn qua lại gì với nhà họ Lý nữa”, người đàn ông trung niên nói xong bèn ra khỏi phòng.
Sau khi người đàn ông trung niên ra khỏi phòng, phòng nghỉ lại trở nên yên tĩnh.
“Thầy Tiết, lần này đã nhờ có cậu giúp đỡ!”, Lâm Hổ nhếch mép cười, sau đó nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện.
Người đàn ông đó khoảng tầm năm mươi tuổi, nhưng tóc vẫn đen nhánh không có một sợi bạc nào, thậm chí khuôn mặt cũng hồng hào trẻ trung, mỗi một hơi thở đều có thể cảm nhận được sự sôi sục của khí huyết.
“Sư phụ tôi không thích quản mấy đứa đệ tử bọn tôi nên Hoàng Thiên Bổng – sư đệ của tôi được tôi chăm sóc từ nhỏ. Mặc dù nó làm nhiều việc xấu xa và vô lương tâm nhưng vẫn không đáng chết”, người đàn ông được gọi là thầy Tiết đáp.
“Phải phải, thầy Tiết nói đúng lắm”, Lâm Hổ nói.
“Lần này tôi không ra tay vì nhà họ Lâm các ông mà là vì đạo nghĩa… Thật ra Trương Trung Hán đó cũng xem như là người tài giỏi, tám mươi tuổi rồi mà vẫn có thể đột phá tông sư Hóa Kình”, người đàn ông họ Tiết nói tiếp, nhưng giọng vẫn rất bình tĩnh.
“Đương nhiên tôi hiểu đạo lý của thầy Tiết, sau khi nhà họ Lâm chúng tôi thâu tóm cả Tân Hải thì sẽ cảm ơn cậu”, Lâm Hổ gật đầu nói.
Nghe cụ ta nói thế, người đàn ông khẽ gật đầu.
…
Lúc này trước cửa sảnh lớn bữa tiệc, đám con cháu nhà họ Lâm đang bận rộn ghi tên. Dù sao hôm nay không chỉ mời những ông lớn đến cùng bàn luận chuyện kinh doanh mà còn là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của Lâm Hổ.
Tất nhiên ai đến cũng chuẩn bị một món quà hậu hĩnh.
“Cho tôi xem thiệp mời”, người nhà họ Lâm thấy khách mời tự nhiên nói.
“Không có”, Sở Hạo Vũ thản nhiên nói.
“Hả, không có thiệp mời sao? Cậu này, có lẽ cậu đến đây vô ích rồi, ông cụ nhà chúng tôi đã nói chỉ có khách được ông ấy mời đến mới có tư cách vào trong”, người nhà họ Lâm dần mất kiên nhẫn.
Kiểu người không mời mà đến như này quá nhiều, dù sao người ở Tân Hải muốn nịnh bợ nhà họ Lâm nhiều không đếm xuể.
“Hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của Lâm Hổ sao?”, Sở Hạo Vũ quay đầu sang đọc thông báo bên cạnh: “Ha ha, tôi định tặng ông ta một phần quà khá hậu hĩnh”.
“Hả? Tặng quà gì thế?”, người nhà họ Lâm hỏi.
“Tặng ông ta cái chết”, Sở Hạo Vũ không cảm xúc lạnh lùng nói.