“Đây là tà khí màu đen!”
Khi nhìn thấy làn khói màu đen này, Tôn Thị Phi đã không thể giữ được vẻ bình tĩnh như lúc nãy nữa.
Đỏ, trắng, tím, đen đại diện cho bốn loại tà khí khác nhau, từ ít có hại đến rất có hại.
Nhưng với bản lĩnh của Tôn Thị Phi thì cùng lắm chỉ có thể giải quyết được tà khí màu trắng, ai ngờ…
“Cái vạc này vậy mà lại chứa loại tà khí màu đen, mặc dù cấp thấp chỉ ở dạng sương nhưng xem ra cũng là vật liệu tốt để luyện đan”, Sở Hạo Vũ thầm nhủ, không hề sợ tà khí màu đen này.
Nếu lúc này Tôn Thị Phi mà biết Sở Hạo Vũ đang nghĩ gì, e là sẽ khiếp sợ rớt cằm luôn mất.
Trong mắt những người môn đạo thì đây là tà khí cao cấp nhất, cũng là thứ khó thanh lọc nhất, vậy mà Sở Hạo Vũ lại nghĩ nó là cấp thấp.
Tất nhiên cũng không có gì lạ khi Tôn Thị Phi có suy nghĩ này.
Dù sao Sở Hạo Vũ cũng là đại tu sĩ cảnh giới Thánh Luân, cho dù ở thế giới Thần Ma đó thì anh cũng có thể một mình độc chiếm một cõi.
Sở Hạo Vũ đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tượng hàng tỷ xác chết và xương người chất đống cả nghìn dặm.
Tà khí do oan hồn trong đó sinh ra càng không thể so sánh với loại tà khí hiện giờ. Những tà khí đó có thể ngưng tụ thành thực thể, thậm chí sinh ra linh trí trở thành người.
“Đừng lo, chỉ cần tôi thanh lọc lại lần nữa thì tà khí này có thể biến mất…”
Tôn Thị Phi cố gắng trấn an Vương Đức Thắng và những người xung quanh, nhưng ông ta đã không còn tự tin có thể làm được như trước đó nữa.
Tuy nhiên ông ta vừa dứt lời, tà khí màu đen đang lượn lờ đó lại như bị vật sống thu hút bỗng lao về phía đám đông.
“Đây… đây là thứ quái quỷ gì thế!”, tà khí bám vào trên tay phải một ông chủ, chỉ mấy giây sau tay phải vốn đầy thịt bắt đầu thối rữa, có thể nhìn thấy xương bên trong.
“Trời ạ, mau chạy thôi”.
“Chết tiệt, đại sư Tôn, chẳng phải ông nói đã giải quyết xong rồi sao?”
“Tay của tôi, a a a!”
Xung quanh đã có người hét toáng lên, tà khí lại liên tục tấn công vài người nữa. Chỉ trong thoáng chốc mọi người hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi.
Nhưng khi họ nhìn quanh bốn phía thì lại phát hiện xung quanh cũng bị bao phủ không tìm được lối ra.
Hơn nữa vì tà khí màu đen nên tâm trí mọi người đều bị ảnh hưởng, sau đó ngất xỉu.
“Đạo trưởng Tôn, tình huống này là sao đây?”, Vương Đức Thắng cũng có cảm giác không ổn.
Trong số những người ở đây chỉ có cụ ta, Trương Trung Hán và Tôn Thị Phi vẫn còn tỉnh táo và đứng vững... không, còn có cả Sở Hạo Vũ.
Thanh niên này thế mà lại không bị ảnh hưởng gì.
Tôn Thị Phi là cao nhân cụ ta mời từ núi Long Hổ xuống, đã đắc đạo được nhiều năm, còn Trương Trung Hán và cụ ta đều đạt đến cảnh giới Ám Kình trong võ thuật.
Vậy Sở Hạo Vũ là thế nào?
“Giờ ông đã tin tôi chưa?”, Sở Hạo Vũ hời hợt nói, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tà khí.
“Cậu Sở, xin hãy cứu mạng!”
Vương Đức Thắng cũng không quan tâm mặt mũi gì nữa mà vội cầu xin Sở Hạo Vũ cứu mạng. Trương Trung Hán cũng nhìn Sở Hạo Vũ bằng ánh mắt cầu cứu.
Mặc dù tung hoành nhiều năm ở chiến trường nhưng cụ ấy lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
“Xong việc thì tặng tôi cái vạc này, nó có tác dụng với tôi!”, Sở Hạo Vũ nói.
“Được!”
Chút tiền này chỉ là mấy con số với Vương Đức Thắng mà thôi nên cụ ta không hề do dự mà đồng ý ngay.
Thấy thế Sở Hạo Vũ cũng yên tâm.
Bây giờ nơi này là thế giới luật pháp, anh không thể tùy tiện giết người cướp của được. Suy cho cùng không nói đến những thứ khác, chỉ riêng cơ cấu nhà nước vận hành đằng sau Hoa Hạ thì Sở Hạo Vũ cũng không dễ xử lý, không thể đoán được thực lực.
Sở Hạo Vũ cũng không thể ra tay với ông già họ Vương này, nên làm gì cũng vướng víu tay chân.
Nhưng bây giờ Vương Đức Thắng đã lên tiếng thì…
“Tử Dương Bất Diệt Quyết!”
Sở Hạo Vũ hừ một tiếng cất bước đi đến trước đàn tế.
Anh vận tu vi, một luồng chân khí khổng lồ tỏa ra từ trong người anh bao trùm lấy xung quanh.
Ánh sáng màu tím chuyển động trong sảnh lớn này như mặt trời màu tím ở trên nóc sảnh lớn chiếu sáng bóng tối, đồng thời xua tan đi sự u ám mà tà khí màu đen đem đến.
Tà khí màu đen như cảm nhận được sự khác thường từ Sở Hạo Vũ nên cũng không vội vàng cắn những người khác mà lao đến chỗ anh.
Thế nhưng, chỉ là tà thể thì sao có thể làm gì được Sở Hạo Vũ.
“Cút về cho ông”.
Sở Hạo Vũ quát lên, màn sương màu đen trong không khí bỗng có dấu hiệu rạn nứt.
“Ánh sáng này, luồng khí màu tím này, Đạo Thần… chuyển thế!”
Tôn Thị Phi trợn to mắt, giọng hơi run, thậm chí quên cả thở.
Trong huyền thoại từ xưa đến nay của núi Long Hổ chỉ có Đạo Thần ngày xưa mới có thể tỏa ra ánh sáng như thế, nào ngờ lại xuất hiện trên người một chàng thanh niên ở thành phố Tân Hải.
Nếu để người trong đạo môn Hoa Hạ biết thì e là sẽ gây ra một trận phong ba!
“Lúc nãy ông nói muốn nhận tôi làm đệ tử à? Còn phải quỳ lạy ông nữa sao?”
Tà khí dần quay lại vào trong cái vạc hình vuông, Sở Hạo Vũ xoay người lại nở nụ cười ẩn ý nhìn Tôn Thị Phi.
Tôn Thị Phi không khỏi run rẩy.
“Tôi là Thần Minh, ông nói xem thế giới này người nào có thể nhận của tôi một lạy? Xấc xược!”, Sở Hạo Vũ lạnh lùng nói, mắt anh tỏa ra ánh sáng màu tím khiến nhịp tim Tôn Thị Phi như ngừng đập.
Cứ như thấy được sự cách biệt giữa trời và đất!
Sở Hạo Vũ là một đấng cứu thế trên trời, còn những người ngồi ở đây đều chỉ là mấy con kiến dưới đất thôi.
Phịch!
Hai chân Tôn Thị Phi mềm nhũn, cũng không chống đỡ được mà quỳ xuống đất.
“Kính chào Đạo Thần!”, đạo trưởng Tôn kính cẩn nói.
Vương Đức Thắng và Trương Trung Hán cũng gắng sức chống đỡ không để uy lực của Sở Hạo Vũ ảnh hưởng đến mình.
Sở Hạo Vũ này đáng sợ quá…
Trương Trung Hán cứ tưởng rằng tông sư Hóa Kình rất lợi hại, nào ngờ…
Vương Đức Thắng cũng ngây người, trong những người cụ ta từng gặp không mấy ai có uy thế như Sở Hạo Vũ, chỉ một ánh mắt thôi đã phải khiến người khác quỳ lạy mình.
Tà khí màu đen bị khống chế, các ông trùm ở Tân Hải bị ngất trước đó cũng dần tỉnh lại, sau đó thì thấy được cảnh tượng khiến họ khó quên này.
Đại sư Tôn kính cẩn quỳ xuống bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi đó.
Trên người người đàn ông đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt như thần linh cái thế.
Có người cũng không kìm lòng được quỳ xuống với Sở Hạo Vũ.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Sở!”
Đến khi Sở Hạo Vũ thu lại tu vi thì xung quanh mới bình thường trở lại.
Tử Dương Bất Diệt Quyết vốn dĩ là công pháp bậc nhất của Tử Dương Tông, chỉ phóng ra luồng sức mạnh cũng sẽ có ảnh hưởng với người bình thường.
Nhưng Trương Trung Hán và Vương Đức Thắng lại không bị ảnh hưởng gì vẫn khiến Sở Hạo Vũ khá ngạc nhiên.
“Hẳn là cảnh giới của võ thuật, có thể làm mất đi tác dụng của ảnh hưởng này”, Sở Hạo Vũ thầm nhủ, xem ra không thể xem thường võ sĩ ở trái đất.
“Hả? Sao tôi lại nằm đây, bị ngất sao? Khói đen lúc nãy đâu?”, đám người sau khi tỉnh lại không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng khi họ nhìn về phía Vương Đức Thắng thì chỉ thấy Tư lệnh Vương chủ động bắt chuyện với cậu thanh niên không biết tên đó.
“Cậu Sở, tôi cảm thấy rất… hổ thẹn vì chuyện hôm nay”, Vương Đức Thắng hối hận nói.
“Ông Vương, lúc nãy là do tôi suy nghĩ không thấu đáo”, Tôn Thị Phi đã đứng dậy, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Sở Hạo Vũ, ông ta cũng chỉ đành xấu hổ cúi đầu xuống.
“Đạo trưởng Tôn, ông vốn dĩ là trưởng lão ở núi Long Hổ, tôi biết bản lĩnh của ông, chỉ có thể nói là tuổi trẻ tài cao”.
Dứt lời, Vương Đức Thắng nhìn chằm chằm Sở Hạo Vũ không động đậy.
Ánh mắt khao khát đó rất lộ liễu như thể nhìn thấy một bảo vật gì đó.
“Không ổn rồi, ông Vương không định cướp đồ, mà là… định cướp người!”
Trương Trung Hán hoảng sợ lập tức phát giác được ý đồ của Vương Đức Thắng.