Chương 20: Kiếm đạo
“Cô ta là Chiba Yui, sinh viên mới qua trao đổi đến từ Đảo Quốc, tôi nhận ra cô ta!”
“Đúng vậy, tôi nghe nói họ Chiba này là gia tộc kiếm đạo có tiếng bên đó, Chiba Yui cũng là người kế thừa duy nhất của gia tộc bọn họ”.
“Lẽ nào Chiba Yui này định khiêu chiến với Trương Khả sao?”
Xung quanh có không ít sinh viên đến hóng hớt, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Dẫu sao, một người là con nhà giàu của vùng bản địa Tân Hải, còn một người lại là danh môn kiếm đạo ở Đảo Quốc, hơn nữa điều quan trọng hơn là trên bảng hoa khôi của trường gần đây, cái tên Chiba Yui này đứng thứ hai, thậm chí ngang hàng với Trương Khả.
Mà sau khi Trương Khả bước vào trường không lâu, Chiba Yui đã phát hiện ra cô ấy.
Hôm nay cô ta đến đây là để chứng minh bản thân hơn người, từ lúc đến ngôi trường này, Chiba Yui đã nghe nói cái tên Trương Khả… khiến cô ta nhớ mãi không quên.
Hai người rất khó phân cao thấp.
“Trương Khả đừng sợ, để anh ra mặt giúp em”, Đường Tinh Vũ bên cạnh đi đến trước mặt Chiba Yui, cố tình để lộ ra bắp thịt, bày ra thế phòng thủ.
Bình thường Đường Tinh Vũ có thời gian sẽ tập thể dục, nên dáng người trông có vẻ rất đáng sợ, nhất là bắp tay gồ lên như hai cái bánh bao.
“Tôi không làm khó con gái, nhưng nếu cô cứ ngang ngược hống hách như vậy, thì tôi sẽ không để ý mà chơi cùng cô”.
“Anh bạn, hy vọng... anh biết thức thời!”
“Nếu cô còn quấy rầy Trương Khả nhà tôi, Đường Tinh Vũ tôi có một trăm cách để khiến cô không thể tiếp tục ở lại trường đại học Tân Hải!”
Đường Tinh Vũ liên tiếp cảnh cáo, sau đó chuẩn bị đổi tư thế tập thể dục.
Còn chưa đợi hắn đổi xong, Chiba Yui đã không nhẫn nhịn được nữa, hai tay cầm kiếm, múa trên không trung, thẳng thừng hất bay Đường Tinh Vũ.
Rầm!
Cả người hắn ngửa về sau, ngã sấp mặt.
Mấy tên đàn em đi theo Đường Tinh Vũ vội vàng đến đỡ hắn dậy, kết quả phát hiện Đường Tinh Vũ đã hoàn toàn chết ngất, ngay cả ý định làm ầm ĩ với Chiba Yui cũng không có, nên vội khiêng hắn đến phòng y tế.
Đám người hóng hớt xung quanh cũng xôn xao bàn tán.
Đường Tinh Vũ cường tráng như vậy, mà một kiếm đã được giải quyết rồi sao?
Không chỉ một mình Đường Tinh Vũ, mà tính luôn cả trước đây, mười mấy nam thanh niên cũng không ngăn được một kiếm của Chiba Yui.
“Đánh hay lắm!”, trong lòng Trương Khả đang thầm reo hò cho Chiba Yui.
Sở Hạo Vũ cũng cảm thấy buồn cười.
“Trương Khả… Tôi hy vọng cô đừng trốn tránh!”, Chiba Yui nhìn Trương Khả chằm chằm, mục đích hôm nay của cô ta chỉ có một, đó là quyết đấu cao thấp với Trương Khả.
Dứt lời, Chiba Yui bước từng bước đến bên cạnh Trương Khả.
“Em họ, giúp đỡ chút đi, đuổi cô ta đi giúp chị”, Trương Khả áp sát Sở Hạo Vũ bên cạnh, thấp giọng nói.
“Tại sao vừa nãy cô lại gọi tôi là em họ mà không phải anh họ, trông tôi trẻ thế sao?”, trọng điểm mà Sở Hạo Vũ để ý nằm ở cách xưng hô của Trương Khả.
“Được được, anh họ thì anh họ, anh cứ làm tốt việc trước mắt đi đã, anh họ, anh Sở, đại sư Sở”, Trương Khả yêu cầu lần nữa.
“Chẳng phải cô thích ra tay với người khác ư? Sao hôm nay lại sợ rồi?”, Sở Hạo Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bình thường Trương Khả thích nhất là khoe khoang võ thuật, hơn nữa vừa nãy nhìn Chiba Yui, mặc dù lợi hại, nhưng vẫn còn kém xa chưa phải đối thủ của Trương Khả, cơ hội huênh hoang lớn như thế mà con nhóc này lại không lên sao?
“Mấy ngày này… không tiện!”, đối mặt với sự truy hỏi của Sở Hạo Vũ, sắc mặt Trương Khả đỏ ửng, hai chân cũng khép lại, khẽ run mấy cái.
Sở Hạo Vũ nhìn một hồi như suy nghĩ gì đó, sau đó bỗng nhiên hiểu ra liền mỉm cười.
Có điều nụ cười này… khiến Trương Khả vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
“Cười gì mà cười, muốn giúp thì giúp, anh không giúp thì bà đây chảy máu thì cũng có thể xung phong ra trận! Cùng lắm thì đổ máu tại chỗ!”, Trương Khả nói một cách hung tợn, hiển nhiên là hơi giận.
Nghe vậy, Sở Hạo Vũ không nói gì.
Sở Hạo Vũ bất lực thở dài, rồi bước đến trước mặt Chiba Yui.
“Anh… tránh ra… người tôi tìm… không phải anh”, so với tiếng mẹ đẻ thì tiếng Hoa Hạ quá khó khăn với Chiba Yui, nhất là phát âm, điều này cũng dẫn đến việc cô ta không thể nói được một câu lưu loát hoàn chỉnh.
Mặc dù chỉ là nghe thì lời nói của Chiba Yui không có khí thế gì, nhưng trong đôi mắt thiếu nữ, khí thế hừng hực kia lại không tránh được mắt của Sở Hạo Vũ.
Tự tin, không sợ hãi, tự tin không có đối thủ, bất khả chiến bại với thanh kiếm của mình.
Có lẽ thực lực của Chiba Yui trong mắt Sở Hạo Vũ không khác gì con kiến hôi, nhưng chỉ với khí thế này, thì đã có thể khiến Sở Hạo Vũ chú ý đến.
“Nam thanh niên này là ai?”
“Sao nào, lẽ nào cậu ta còn không biết sống chết, vẫn muốn ra tay với Chiba Yui?”
“Này…”
Sở Hạo Vũ lại hoàn toàn không quan tâm đến âm thanh xung quanh.
Nếu đã như vậy thì Chiba Yui cũng không khách khí nữa, cô ta giơ kiếm gỗ trong tay lên cao chuẩn bị xử lý Sở Hạo Vũ ra khỏi hiện trường giống như dọn sạch những chướng ngại vật vừa nãy.
Thế nhưng giây tiếp theo, kiếm của Chiba Yui dừng lại không nhúc nhích.
Hai ngón tay.
Sở Hạo Vũ nắm lấy thân kiếm như thế, khiến nó khó mà tiến về trước thêm chút nào.
“Không thể nào!”, miệng Chiba Yui hơi hé mở, dường như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nào đó.
Đám sinh viên chế nhạo vừa nãy cũng trố mắt nhìn nhau, cả sân trường yên tĩnh lạ thường.
Chỉ một thanh kiếm gỗ thôi mà, ngay cả viên đạn mà Sở Hạo Vũ cũng bắt được thì còn sợ thứ này sao?
Hơn nữa người vung kiếm chẳng qua cũng chỉ là một cô gái, nhiều nhất là ngoài hai mươi.
Đương nhiên dù đổi lại là người khác, Sở Hạo Vũ vẫn sẽ không có quá nhiều phiền phức.
Dù là gia chủ của nhà họ Chiba đến trước mặt Sở Hạo Vũ thì cũng phải ngoan ngoãn dập đầu nhận thua, đừng nói là một cô gái miệng còn hôi sữa như vậy.
Bởi vì anh là… Kiếm Cửu U!
Thậm chí cô ta đã chuẩn bị sau lần trao đổi sinh viên này kết thúc, trở về gia tộc sẽ bắt đầu thử tu luyện thành kiếm thánh.
Mỗi một thế hệ kiếm thánh, đều tượng trưng cho vinh dự tối cao.
Nhưng bây giờ, kiếm đạo mà cô ta tin tưởng lại không địch nổi hai ngón tay của nam thanh niên này?
Nước mắt từ trong khóe mắt Chiba Yui tuôn trào, cô ta chậm rãi buông kiếm gỗ trong tay xuống.
Chiba Yui liếc nhìn Sở Hạo Vũ một cách hung tợn, cứ như phải ghi nhớ người đã đánh bại cô ta, sau đó vội vàng xoay người rời đi.