Trần Lục toàn thân choáng váng, hắn đã hấp thu vô số nguyên khí, tu vi cũng đạp tới viên mãn Song Kỳ.
Trần Lục bước tới cực hạn của cảnh giới, nhưng hắn lại không thể vượt qua được như có một cánh cổng vô hình chắn ngang qua, vĩnh viễn không thể bước tới chân cảnh kia.
"Cảnh giới này không có cách nào để vượt qua sao?"
Trần Lục thì thầm có chút chán nản nói.
"Ngươi suy nghĩ quá xa rồi, một lời không hợp liền chém là xong."
Một âm thanh không biết từ đâu truyền vào tai hắn, Trần Lục chớt mở to mắt có chút kinh ngạc.
Đại đạo là tự mình bước đi cần gì cơ duyên hay truyền thừa của kẻ khác để đạp tới chân cảnh, nếu có vật cản trong đại đạo của mình thì tiêu diệt nó đi là xong.
Trần Lục tay điểm lên một đạo lôi điện phá thẳng tới.
Hắn một lời không hợp liền đã thật sự động thủ, nhưng mỗi lần hắn vung đòn đều chẳng thể làm lung lay cánh cửa kia.
Trần Lục hết lần này tới lần khác công tới cánh cổng vô hình kia, một đạo khí thế kinh khủng có thể áp đảo toàn bộ sinh linh.
Khí cơ phóng xuất thần thánh mà chân thật đến làm người ta khiếp hãi, một đạo lôi quang cuối cùng đánh xuống đã phá được cực hạn đạt tới chân cảnh.
Song Kỳ chân cảnh mấy kẻ trên thế gian này có thể đạt được nó, Thái Dương cũng được hưởng lây sự tiến hóa này, ngọn lửa của nó cháy bỏng hào quang có chút thần thánh.
Tuyết Kiếm cũng sáng lên một màu xám hỗn độn, khiến cho yêu thú đại chiến phía dưới kinh hãi thối lui.
Viên ngọc màu lục nhận được khí cơ chân thật, nó liền hóa hình thành một con chim sẻ màu lục vô cùng đẹp.
Nó vung cánh liền khiến phong hệ lay động trong không trung, chim sẻ đậu trên vai Trần Lục vẻ mặt đáng yêu cạ lên má hắn.
"Ngươi vậy mà thuộc phong hệ, nhưng ta đã có Phong Kỳ như vậy không phải có chút dư thừa sao?"
Chim sẻ nghe hiểu lời của Trần Lục liền tức giận liên tục đạp 2 cái chân nhỏ lên vai hắn, nó hóa thành lục quang chui thẳng vào đan điền của Trần Lục, trực tiếp kéo ra Phong Kỳ rồi dung hợp lại thành một.
Trần Lục há hốc mồm kinh ngạc không thôi, vậy mà con sẻ nhỏ lại có thể dung hợp với Phong Kỳ của hắn.
"Chủ nhân, ngài mau đặt tên cho tiểu muội."
Thái Dương phía dưới vô cùng phấn khích nói.
Trần Lục hơi bừng tỉnh một chút hơi trầm ngâm nói:
"Là một tiểu pháp bảo nữ, đặt tên cho ngươi là Thiên Thanh đi."
Chim sẻ bay múa một vòng cũng giống như Thái Dương lúc trước.
Thiên Nguyên Trùng thì không có tiến hóa gì lớn, nó căn bản chỉ to thêm một chút, hai lão kia thì khỏi nói cũng biết là không được lợi lộc gì.
Trúc lão ánh mắt sáng rực vuốt râu cười ha hả, lão thật không ngờ Trần Lục trong đợt thí luyện này lại đốt phá Song Kỳ chân cảnh.
"Ồ, tiểu quái này xem ra cần phải được thêm rồi."
Hồng Tô lão bà bà cười phất tay ra hiệu cho mấy vị trưởng lão.
"Đạt tới Song Kỳ chân cảnh như ý nguyện rồi, hội tụ với bọn họ thôi."
Trần Lục vỗ nhẹ lên Thái Dương nói, nó có giữ tọa độ của Thiên Uyển, bởi vì lúc trước nó có trộm một ít nguyên hồn của nàng.
Dù chỉ một chút nguyên hồn ấy thì cách xa trăm ngàn dặm, nó cũng có thể tìm tới được nàng.
Trần Lục bay khoản chục dặm thì dừng lại ở không trung, hắn thấy được Thiên Vân tông đệ tử chết bốn người.
Hắn cau mày trực tiếp nhảy xuống xem xét tình hình, từng vết thương trên người bọn họ đều là chí mạng.
Trần Lục sát khí dâng trào nhưng cũng cố kiềm chế, hắn phất tay thu lấy bốn cái xác vào trong không gian trữ vật.
Hắn nhìn thấy dấu chân trên đất thì hơi nhếch môi, dấu chân còn mới đương nhiên bọn họ còn ở rất gần đây.
Trần Lục bước đi thản nhiên, nhìn như tiên nhân không nhiễm khói bụi thế gian, nếu để ý ở trong con mắt đang dâng trào sát cơ mãnh liệt.
"Thật sự phải ra tay hạ sát thủ với bốn người kia sao?"
Bóng người áo đen giọng nói có chút sợ hãi.
"Bốn người bọn chúng quyết liều mình không chịu bị bắt, ngươi còn cách nào khác sao?"
Một tên áo đen che mặt khác vỗ đầu tên đó một cái nói.
Năm người áo đen đi tuần tra xung quanh, Trần Lục nghe được những lời này cũng chậm rãi cầm kiếm trong tay.
Chỉ một vệt tử lôi xoẹt qua, toàn bộ đều bị cắt dây gân trên cơ thể, muốn động một ngón tay còn khó hơn lên trời.
Trần Lục buộc sợi dây vào cổ năm người áo đen sau đó kéo lê trên đất tiếp tục bước về phía trước.
Hắn đi một hồi lâu thì thấy một nhóm ba mươi người đang đốt lửa trại, ở mấy cái cây xung quanh đều trói đệ tử Thiên Vân tông.
Trần Lục thấy được Thiên Uyển vẫn nắm chặt tay ánh mắt phẫn nộ liếc nhìn một đám người, Tần Nhân thì bị đòn roi thẩm tra, Ninh Thế Lan thì bị một vài tên nam nhân vây quanh nói lời dâm tục gớm ghiết.
"Làm được điều này với Thiên Vân tông, lá gan của các ngươi không nhỏ."
Trần Lục đi tới liếc nhìn một đám người áo đen, hắn kéo năm người bị trói cổ lại trước mặt mình, không nói hai lời trực tiếp cắt cổ toàn bộ.
"Ca ca, đừng lo cho bọn muội, mau giữ mạng chạy đi."
Thiên Uyển dùng toàn bộ sức lực hét lớn một tiếng.
"Tức chết ta mất, bọn chó các ngươi, đáng bị thiêu tới chết."
Thái Dương hóa thành một quả cầu lửa vô cùng phẫn nộ, nó dường như cộng hưởng với cảm xúc của Trần Lục phát ra.
Mặt đất cháy lên từng ngọn lửa sau đó lan tràn khắp khu rừng, chim sẻ ánh mắt cũng tức giọt hót vang một tiếng, cuồng phong gió lốc nổi lên làm cho lửa càng thêm mạnh mẽ.
"Đây là thứ sức mạnh gì vậy?"
Vô số tên áo đen sợ hãi lui về sau, Trần Lục tay cầm Tuyết Kiếm đang tích tụ huyết lôi.
Hắn yên lặng một cách lạ thường, nhưng ngọn lửa và chim sẻ đã biểu lộ ra cảm xúc của hắn hiện tại.
Một đầu lôi xà từ Tuyết Kiếm chui ra, nó rít lên một tiếng rồi phóng thẳng lên trời tạo ra lôi phân.
Nhìn vào thì như là dị tượng thiện nộ trong truyền thuyết, sấm rên, gió lốc và cả biển lửa, một tu sĩ bình thường làm sao có thể điều khiển thời tiết trong thiên địa.
Dù là chân cảnh cũng chỉ điều khiển được ở một mức độ nhất định mà thôi.
"Tội này đáng chết."
Lời của Trần Lục không nhanh cũng không chậm phát ra, nhưng lại như được thiên địa cộng hưởng mang theo sấm chớp và cuồng phong rít gào phẫn nộ.
Một kiếm vụt qua mang theo lôi, hỏa, phong giết chết mấy người trong đó.
Thiên Thanh bay vụt qua cắt đứt dây trói cho đám người Thiên Vân tông.
Trần Lục như là hung thần ác sát chém giết đám người áo đen không chút lưu tình.
Kẻ thì bị hỏa thiêu cháy khét, kẻ lại bị sét đánh thành tro, cũng có kẻ bị gió lốc bay ngang đứt thành nhiều mảnh thịt.
Cảnh tượng này làm cho mấy người ở đại sảnh thật có chút ngây người, Trúc lão chỉ híp mắt xem hình ảnh phản chiếu.
Thái độ và tính cách này nếu gia nhập Tà Chân tông hoặc là Ma Hoàng cung thì sẽ rất được chú ý.
Y Hoàng ánh mắt có chút thưởng nhìn Trần Lục ở trong màn ảnh.
Ai nấy cũng dùng hai loại ánh mắt là hâm mộ, ganh ghét nhìn về phía Trần Lục, nhất là những thế gia đạo thống kia, Trần Lục thật sự đã hơn đám thiên kiêu cùng tuổi một cái đầu.
"Thế gian đạo thống lại tồn tại một người như vậy?"
Ở một cái hang động nhỏ trông vô vàn dãy núi, một lão già chấp tay sau lưng híp mắt nói.
Lão như có thể nhìn một cái liền biết được trong bí cảnh Nam Chương này xảy ra chuyện gì.
Lão phất tay một cái liền khiến dãy núi thay đổi tách ra hai bên, lão muốn xem rõ hơn một chút tên tiểu quái kia.
Lão nâng cái bát cũ nát chứa nước mưa một ngụm uống sạch, ánh mắt trắng dã như mù lòa đột nhiên xuất hiện một tia hứng thú.
Trần Lục không biết rằng những gì mình thể hiện ra ở đây, đều Tứ Vực nhìn thấy và ghi vào trí nhớ thiếu niên Trần Lục của Thiên Vân tông.
Hắn vẫn sát khí đằng đằng chém từng kiếm lấy đi mạng người như cắt cỏ.
Hắn không thèm để ý bọn chúng thuộc thế gia hay tông môn nào, chỉ cần động vào rào cản cuối cùng là Thiên Uyển thì toàn bộ phải chết.
Những người áo đen không dám chống trả mà liên tục chạy trốn, ngũ hoàng tử núp ở ngọn núi phía xa chuẩn bị xuất thủ thì bị Hoa Nhi chặn đường.
"Điện hạ, hoàng hậu nương nương muốn nhắn nhủ, việc gì cũng đừng nên làm quá phận."
Hoa Nhi cung kính hành lễ tì nữ nói, sau đó nàng cũng rút kiếm đề phòng ngũ hoàng tử động thủ.
Trần Lục sau hai nén nhang đã tiêu diệt toàn bộ người áo đen không sót một ai, hắn lúc này mới kiệt sức quỳ một chân xuống mặt đất.
Cố gắng dùng kiếm làm gậy chống đi, vóc dáng và thần sắc kém đi như vừa trải qua bạo bệnh, Trần Lục từng bước khập khiển đi về phía trước, rồi chợt đôi mắt nhắm lại ngã về phía trước.
Thiên Uyển cũng là trùng hợp xuất hiện kịp thời đỡ lấy hắn, nàng ôm Trần Lục vào trong lòng nước mắt chảy xuống.
Mấy đệ tử Thiên Vân tông khác cũng theo sau, đỡ lấy Trần Lục cùng Thiên Uyển, ai cũng bị thương không nhẹ, những vẫn dìu dắt nhau rời khỏi khu rừng.
Một đoàn xe ngựa chạy giữa không trung hướng về phía này, tiếng ngựa hí vang lên đã khiến yêu thú rình rập xung quanh phải bỏ chạy.
Từ ngọc liễn bước ra một trung niên áo bào tro cúi người hành lễ nói:
"Ta là thái tử Liệp Hoàn, phụng lệnh hoàng hậu tới rước các vị về đại sảnh."
Tần Nhân cố sức hành lễ ngược lại nói:
"Thái tử có lòng, nhưng thí luyện bọn ta vẫn chưa xong."
Liệp Hoàn cười to một tiếng nói:
"Thí luyện của nhóm thứ nhất đã sớm kết thúc một nén nhang trước, chỉ là chờ Trần Lục huynh đệ giải quyết ân oán.
Đệ tử Thiên Vân tông ai cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cũng vui sướng cười lớn cùng dìu nhau lên ngọc liễn.
Ngọc liễn bề ngoài thì chỉ đủ sức chứa bốn người, nhưng bên trong lại là không gian đủ chứa nghìn người.
Nói trắng ra đây là một cái pháp bảo không gian được luyện chế tỉ mỹ, được kéo bởi 6 con ngựa mặc kim giáp hoàng tộc, tu vi mỗi còn đều cường đại ngang một vị Tam Kỳ trung giai.
Dùng thú cưỡi tu vi bậc này cũng chỉ có hoàng tộc Nam Vực mới sử dụng.
Ngựa hí thêm một tiếng vang trời lại bắt đầu đạp không chạy về phía đại sảnh phía xa.