Tạ Kiều không thèm để ý tới chị ta nữa, để lại một câu: "Tôi về đây." Sau đó, dắt theo Tiểu Dư và Đại Dư đang ôm Tiểu Tế cùng nhau đi.
Tạ Sổ Lương không thể giữ cô lại nên anh chỉ có thể nhìn em gái của mình bỏ đi. Quay đầu nhìn lại thấy Chu Tịch Mai đang vui vẻ nhòm vào trong giỏ, thèm đến nỗi chảy cả nước miếng, anh không nhịn nổi nữa, trước tiên gọi hai cô con gái: "Tiểu Tình, Tiểu vũ, sang ông bà nội bên cạnh đi." Hai đứa nhóc Tạ Tình và Tạ Vũ hiểu rõ trong nhà sắp xảy ra chuyện, nhưng bọn chúng cũng không ngăn cản, lại còn hy vọng cha mình có thể mạnh mẽ dạy cho mẹ một trận nên chạy thẳng ra ngoài mà không hề nghĩ ngợi gì.
Sau khi hai cô con gái đi khuất, Tạ Sổ Lương nói: "Tịch Mai, chúng ta hãy ly hôn đi."
Cả người Chu Tịch Mai sững sờ mất một lúc lâu, không thể tin quay đầu hỏi lại: "Anh đang nói cái gì hả? Tạ Sổ Lương, anh đúng là kẻ không có lương tâm, cho dù tôi không đẻ cho anh được đứa con trai, tôi đây cũng đã sinh cho anh hai đứa con gái, không có công lao cũng có khổ lao! Thế mà bây giờ anh lại còn nói muốn ly hôn với tôi sao? Anh tưởng nhà họ Chu của tôi không còn ai nữa hay sao?”
Tạ Sổ Lương rất quyết tâm, anh nghĩ rằng vì để cho gia đình từ nay về sau được yên ổn thì nên sớm ly hôn. "Hôm nay dù cô có gọi cho tất cả người thân họ hàng nhà cô tới đây, tôi cũng vẫn nói như vậy, ly hôn đi. Cô độc ác, đối xử thô bạo với hai đứa gái của mình, không tôn trọng người lớn tuổi, còn ba lần bảy lượt làm tôi mất hết mặt mũi trước em gái của mình, tôi với cô không thể sống được với nhau nữa, cô cút về nhà họ Chu của cô đi, ta không nhận nổi một bà vợ như cô nữa.”
Nói xong cầm theo cái giỏ, vừa đi ra bên ngoài vừa nói: “Hôm nay cô một ngày để thu dọn đồ đạc, cô muốn lấy đi cái gì thì lấy, sang tới ngày mai đừng hòng được chạm vào bất cứ thứ gì nữa, sau đó cút về nhà mẹ cô đi.”
Tạ Sổ Lương vô cùng nghiêm túc: "Đừng để tới ngày mai ép tôi phải đuổi cô đi."
Sự việc ầm ĩ đến mức độ này, Tạ Kiều không hề hay biết, trước khi về tới nhà, cô đã dặn kỹ đại Dư và Tiểu Dư: “Chuyện lúc nãy tuyệt đối không được nói cho chú Lục biết, nhớ chưa?”
Tạ Kiều sợ Lục Hướng Vinh biết được, lại cái bộ dáng ‘em thấy chưa, anh đã bảo em mang trả lại rồi mà?’ làm giống như anh vì lòng tự trọng mà yêu cầu cô không được nhận bất cứ thứ gì từ nhà mẹ đẻ là đúng vậy.
Dư Quy rất nhạy cảm, cậu cẩn thận hỏi: "Thím ơi, cháu có phải nói lại với chú Lục rằng chuyện chúng ta có được đương quy và thỏ ở bên ngoài là sai rồi không?”
“Không cần đâu, cháu không phải suy nghĩ nhiều về chuyện này.”
Trong chuyện này, Tạ Kiều cũng cảm thấy không thể trách được đứa trẻ thật thà như Đại Dư, muốn trách thì chỉ trách Lục Hướng Vinh lòng dạ sắt đá, có một câu nói mà để bụng tới tận bốn – năm năm, “Chuyện này cho dù là cháu nói hay là thím về nói cho chú ấy, kết quả cũng đều như nhau cả thôi.” Vừa nói vừa bế Tiểu Tế từ trên tay Đại Dư lên rồi nói: "Con đói không? Chúng ta về nấu cơm ăn nhé."
Vào lúc mặt trời đỏ rực sắp lặn về phía tây thì bọn họ về đến nhà. Tạ Kiều đặt Tiểu Tế xuống cửa nhà, đang định gọi Đại Dư ra vườn hái hộ mấy quả ớt xanh, mấy quả cà cùng mấy loại linh tinh thì lại nghe thấy con trai cô - Lục Thiết đang nhẩm đọc thơ, Tạ Kiều nghiêng người nhìn vào bên trong, liền thấy cái bàn ăn đang được đặt ở dưới gốc cây, Lục Hướng Vinh đang kê ở trên đó để viết cái gì, còn con trai lớn và đứa con gái thứ hai đang đứng quay mặt vào nhau, trong tay của Đại Thiết đang cầm một cuốn sách, mà trong tay của Nhị Nha lại là cây roi bằng tre.
Đại Thiết thì nói lắp ba lắp bắp: "Một đi ‘lưỡng’ ba dặm, đây là cái gì?"
Vút…
Nhị Nha nhịn cười quất cho Đại Thiết một cái: "Là một đi hai ba dặm!"
Đại Thiêt cãi lại: "Hai không phải là lưỡng hay sao?"
Tạ Kiều: "???"
Chuyện này nghĩa là sao vậy? Tập thơ này không phải Nhị Nha đang phải học thuộc hay sao? Tại sao giờ lại biến thành Đại Thiết đọc? Hơn nữa Đại Thiết mà đọc nhầm còn bị Nhị Nha quất roi?
Lục Hướng Vinh đã phát hiện ra Tạ Kiều, cũng nhận thấy sự nghi hoặc trên mặt cô, liền giải thích: "Anh đang phạt bọn nó, Đại Thiết đọc sách, Nhị Nha giám sát, nếu Đại Thiết mà đọc sai, Nhị Nha sẽ đánh nó, nhưng nếu như Nhị Nha không nghe cẩn thận rồi ngủ gật, không chú ý thì lại để cho Đại Thiết quất lại nó."
Tạ Kiều "..."
Cái phương pháp trừng phạt này vô cùng thích hợp. Chọn đúng cái điểm yếu của hai đứa nó đề phạt. Đại Thiết không giỏi đọc sách, chắc chắn bị đánh không ít. Về phần Nhị Nha, đừng nhìn con bé bây giờ đang vui mừng, chỉ cần tới lúc đợi Đại Thiết đọc quá lâu, cô bé sẽ không nhịn được mà trở nên sốt ruột, phân tâm, lúc đó khẳng định sẽ bị đánh. Cái thằng nhóc Đại Thiết này đến lúc đó có cơ hội trả lại cho Nhị Nha, con bé cũng sẽ phải chịu.
Tạ Kiều không còn gì để nói: "Anh thật là..."
Ta Kiều chưa kịp nói hết câu thì chợt nhớ ra mình vẫn còn đang nói chuyện với Lục Hướng Vinh, cô hừ mạnh một tiếng, rồi quay người bước vào trong nhà, đồng thời gọi Đại Dư và Tiểu Dư: "Đại Dư, có nhìn thấy được quả ớt và cà không? Hái cho thím hai quả mang vào đây. "
Lục Hướng Vinh: "Kiều Nương à, em chờ một chút…"
“Câm miệng!”
Tạ Kiều quay đầu lại trừng anh, “Em vẫn còn đang tức giận, hiểu không? Đừng nói chuyện với em!”