Nói tới chỗ đương quy này, Tạ Kiều vẫn không nhịn được mà muốn cười.
Mặc dù bây giờ vẫn còn chưa làm gì nhưng cô vẫn không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui này với Lục Hướng Vinh.
“Ngày xưa khi em còn là một cô nhóc, từng theo học một vị đại phu ‘chân đất’ trong thôn một khoảng thời gian, vì vậy em biết được cách tạo ra dầu thuốc từ loại cây đương quy này.” Tạ Kiều sờ vào cái giỏ, cảm thấy con đường phía trước đang vô cùng tươi đẹp, “Em sẽ làm ra một mẻ dầu thuốc, sau đó sẽ mang chúng đi bán lại cho những người công nhân làm công việc nặng nhọc, em đến nơi đó bán, chỗ tiền bán được sẽ mang đi đổi thành phiếu lương thực trả lại cho anh trai em.
Tạ Kiều nghĩ, chỗ này có nhiều đương quy như thế, nhất định có thể làm ra rất nhiều dầu thuốc.
Đến lúc đó, sau khi trả lại phiếu lương thực cho anh trai xong, chắc chắn sẽ còn dư lại không ít tiền, như thế sinh hoạt của cả gia đình sẽ được bảo đảm rồi!
Ai biết, Lục Hướng Vinh lại nói: "Không được."
Sự vui vẻ của Tạ Kiều đột nhiên dừng lại, cô không hiểu nhìn anh rồi hỏi: "Anh Vinh, anh vừa mới nói cái gì cơ?"
Có phải là cô đã nghe nhầm hay không? Anh Vinh, chồng cô lại đang không đồng ý với cách kiếm tiền của cô sao?
"Cho dù là thỏ hay đương quy, tất cả phải mang trả lại cho anh trai em, anh sẽ hỏi lại xem Đại Thiết đã lấy ăn bao nhiêu rồi chúng ta sẽ trả lại bấy nhiêu, cộng thêm chỗ nợ trước kia nữa." Lục Hướng Vinh tỉ mỉ nói lại một lần nữa, lại cân nhắc tới việc muốn an ủi tâm trạng của Tạ Kiều nên anh lại nói thêm: “Còn về đương quy, em muốn có bao nhiêu, anh sẽ mang về cho em bấy nhiêu.”
Tạ Kiều lắc đầu.
Cô không hiểu vì sao Lục Hướng Vinh lại như vậy, cô vỗ cái giỏ đương quy rồi nói: "Giá trị của chỗ đương quy này chắc chắn vượt qua cả những phiếu thực phẩm mà anh trai em lén đưa cho Đại Thiết, tại sao còn phải trả lại, rồi lại còn phải bù thêm vào? Hơn nữa, nếu đem tất cả chỗ đương quy này cho anh trai, đến lúc anh trai bán đi, căn bản giá trị không bằng em làm ra dầu thuốc rồi đem đi bán!"
Một cách kiếm tiền tốt đẹp như thế, có thể sẽ giúp cho cả nhà cô sống hơn trong một khoảng thời gian, vậy tại sao tự mình lại đóng lại?
“Kiều nương, em chưa hiểu, nếu em làm như vậy thì có thể trở thành một tấm gương tốt cho Đại Thiết và Nhị Nha noi theo hay không?” Bị Lục Hướng Vinh nói trúng tim đen, “Lúc em đi bắt bọn chúng, dạy dỗ bọn chúng, không được dùng phiếu lương thực cậu cho ăn ngon ở bên ngoài sao? Bây giờ chuyện em dùng chỗ đương quy này mang đi làm dầu thuốc cùng với việc làm của bọn chúng có gì khác nhau đâu?”
Lục Hướng Vinh thấy Tạ Kiều không cãi lại, giọng điệu cũng dịu đi một chút, lại nói: “Nếu như trước kia, em trả lại phiếu lương thực, chị dâu đều chạy đến tìm em cãi nhau, chỉ thẳng vào mặt em rồi mắng chửi, nói em dùng phiếu lương thực của nhà chị ta thì em có thể thoải mái đáp trả như trước sao?”
"Cho nên, Kiều nương, mang trả lại đi."
Tạ kiều lắc đầu: "Không phải, anh Vinh, em dạy dỗ bọn chúng là bởi vì Đại Thiết đã cầm phiếu lương thực mà cậu đã nói rõ là phải đưa cho em, nó lại lấy đem đi tự ý sử dụng lãng phí, giấu mọi người trong nhà mà ăn uống. Chuyện này tương đương với ăn trộm tiền trong nhà, là không đúng cho nên phải bị dạy dỗ!"
“Nó đã cầm đồ, nếu như cho đến trên tay chúng ta thì cái này cũng không sai. Cậu cho cháu đồ vốn đã không sai!”
"Anh Vinh, rõ ràng là anh không muốn dùng bất cứ thứ gì mà anh trai em cho, cũng không muốn nhận bất kỳ sự trợ giúp nào!"
Cô hiểu quá rõ những suy nghĩ trong lòng của Lục Hướng Vinh, có chút tức giận nói: "Cũng là vì lúc mới kết hôn, anh đã hứa với anh trai rằng sẽ không bao giờ cần bất cứ sự trợ giúp nào của anh ấy, mà cũng sẽ làm cho gia đình chúng ta có cuộc sống tốt hơn!"
Lời hứa này còn quan trọng hơn việc gia đình bọn họ có một cuộc sống tốt hơn! Còn quan trọng hơn cả việc làm ăn buôn bán của cô hay sao?
Lục Hướng Vinh dừng lại, đưa tay lên chạm vào má của Tạ Kiều, đồng thời nói: "Kiều nương, thứ em muốn thì anh sẽ nghĩ cách cho em, nhưng những thứ này hãy mang trả lại cho anh trai của em được không."
Anh cũng không hề phủ nhận lời nói của Tạ Kiều, vẫn kiên trì ý kiến của bản thân.