Tạ Kiều vẫn đi trễ một bước.
Lúc cô tìm được Đại Thiết thì Đại Thiết cùng những đứa nhóc khác tổng cộng là năm đứa, mấy người tranh nhau ai uống ngụm đầu tiên trước, trong lúc đùn đẩy, đụng ngã hũ sành lớn của Lưu Qua Tử, ba tháp một tiếng, hũ sành liền chia năm xẻ bảy, rượu thuốc và cả dược liệu đổ hết ra.
Khí trời nóng bức, nhà Lưu Qua Tử xây quay mặt về hướng Tây, trời thì nóng như lửa đốt. Rượu chảy ra, rất nhanh đã thấm vào trong bùn đất, ở trước mặt Tạ Kiều một hũ sành rượu thuốc lớn liền chỉ còn lại mảnh gốm nứt và dược liệu, cùng với mùi rượu thuốc nồng nặc trong nhà.
". . . Lục Thiết!" Tạ Kiều đỏ mắt lên vì tức, cô vội vã đuổi theo lại vẫn trễ! Nghĩ đến vì chuyện này mà sau đó Lục Hướng Vinh bị xe hàng lớn đâm phải xảy ra thảm kịch, Tạ Kiều hận không thể đánh chết thằng nhóc phá gia này!
Lục Thiết cùng những bốn tên nhóc khác cũng bởi vì làm bể vò rượu mà sợ hết hồn, lại nghe thấy Tạ Kiều quát lên, mấy đứa nhỏ theo phản xạ có điều kiện chạy ra bên ngoài, giống như trước kia ăn trộm đào, sợ bị trong đội phát hiện.
Chỉ cần chạy nhanh thì không ai đuổi kịp bọn họ.
Nhưng mà vận may của bọn họ cực kém, vừa ra tới cửa đã đụng phải Lưu Qua Tử lôi bí thư chi bộ thôn tới uống rượu.
Ban đầu Lưu Qua Tử cũng không biết năm thằng nhóc này uống rượu thuốc nhà ông ta, chỉ mắng một câu: "Đám nhóc thối, không có mắt hả? Cút đi!"
Năm đứa nhóc Lục Thiết còn chưa kịp vui mừng, Tạ Kiều đã giành nói: "Chú Lưu, rượu thuốc nhà chú bị bọn chúng làm bể, sao lại để cho chúng đi? Là không cần năm đứa nhóc đó bồi thường sao?"
Bị Tạ Kiều vạch trần, đám Lục Thiết chuẩn bị không kịp.
Lúc Lưu Qua Tử đi vào nhà xem vò rượu của mình, Lục Thiết không thể tưởng tượng nổi nhìn Tạ Kiều: "Mẹ! Mẹ bị điên hả? !"
Tạ Kiều chịu đựng không đi tới cho thằng nhóc này hai bạt tai, sau khi hít sâu một hơi nói: "Cái gì gọi là tao điên hả? Chúng mày đã làm sai chuyện mà không dám nhận, xin lỗi mặt trời, xin lỗi đất nước, xin lỗi nhân dân, tao là tới giúp chúng mày sửa lại sai lầm!"
Phó bí thư chi bộ thôn - Tạ lão tam lúc trước luôn coi thường đứa cháu gái gả cho hộ ngoài Tạ Kiều này, hôm nay nghe cô phát biểu dõng dạc, gật đầu liên tục, vừa mới chuẩn bị khích lệ thì Lưu Qua Tử ở bên trong phát ra tiếng hét: "Rượu thuốc của tôi—— "
Trong chớp mắt, Lưu Qua Tử đỏ mắt lao ra, chỉ Tạ Kiều tức miệng mắng to: "Bồi thường tiền! Con trai cô đập vỡ vò rượu của ông, mau bồi thường tiền!"
Tạ Kiều đã sớm biết có chuyện này, hôm nay cô chỉ muốn cố gắng bồi thường ít đi một chút.
Cô bình tĩnh nói: "Bồi thường, dĩ nhiên phải bồi thường rồi. Chú Lưu, thằng nhóc nhà cháu rất không nghe lời, đi theo bốn tên nhóc này trộm rượu uống rồi đập vỡ vò rượu của chú, đây quả thực là vô pháp vô thiên! Đây đều là cháu làm mẹ không dạy tốt, cháu xin lỗi mặt trời, xin lỗi đất nước, xin lỗi chú! Chú xem nếu không thế này, do chú ba của cháu làm chứng, cháu đi mời mẹ của bốn đứa nhóc kia tới, năm nhà cùng nhau thương nghị bồi thường cho chú thế nào?"
Phó bí thư chi bộ thôn Tạ lão tam nhìn Tạ Kiều một c ái, ngược lại cũng không làm khó cô, gật đầu nói: "Được, năm đứa bé này cùng nhau đập, lẽ ra phải do năm nhà cùng nhau bồi thường."
Mấy đứa nhỏ đi theo Lục Thiết nghe vậy thì luống cuống, bọn họ kéo Lục Thiết, thấp giọng đổ tội.
"Đại Thiết, mẹ mày mà khai tao ra thì chính là mày khai tao ra, mày phải chịu trách nhiệm!"
"Đúng đúng, không thể tìm cha mẹ tao, cha mẹ tao sẽ đánh chết tao!"
"Đại Thiết, đều là con mẹ mày sai!"
"Nếu như tìm cha mẹ tao tới thì Đại Thiết, tình nghĩa anh em chúng ta cứ thế chấm dứt!"
Lục Thiết cau mày, cậu ta cũng rất khó chịu với hành động của mẹ mình, thật đúng là làm mất hết mặt mũi của cậu ta.
Lục Thiết đang chuẩn bị gánh tất cả mọi chuyện lên đầu mình, Tạ Kiều liếc mắt một cái, náy náy nói: "Chú Lưu! Cháu xin lỗi, hôm nay cháu bị bệnh, ở trong phòng đầu óc rối mù, mơ màng nghe thấy Đại Thiết nói muốn cùng bốn đứa bọn nó tới trộm rượu uống, nếu như cháu tỉnh táo một chút, chạy nhanh một chút, nhất định ngăn cản bọn chúng làm ngã vò rượu lúc đang đùn đẩy nhau uống rượu."
Lưu Qua Tử đau lòng rượu thuốc mình vất vả làm ra, nghe Tạ Kiều nói xin lỗi, ông ta khoát tay một cái nói: "Đừng ở chỗ này tán dóc, nhanh, nhanh đi gọi cha mẹ của bốn đứa nhóc kia tới, năm nhà các người bồi thường cho tôi!"
Tạ Kiều luôn miệng nói: "Được được được, phiền chú ba trông bốn đứa nhóc này, cháu mang Đại Thiết đi tìm gia đình của bốn đứa nhóc đó."
Chú ba Tạ gật đầu, nhưng Lục Thiết một lòng muốn gánh tội thì không muốn, lúc Tạ Kiều kéo cậu ta, cậu ta không nhịn được đẩy tay Tạ Kiều ra, khó chịu nói: "Mẹ! Mẹ đừng tìm —— "
Tạ Kiều quăng cho cậu ta một cái bạt tai, đánh cho Lục Thiết đầu óc choáng váng.
"Mày im miệng cho tao! Gây ra chuyện lớn, còn có mặt mũi la hét hả?" Tạ Kiều nhéo lỗ tai cậu ta rồi kéo cậu ta đi ra bên ngoài, trong miệng làm bộ mắng, "Bây giờ tao đã biết, cha mẹ tao nói đúng, thằng nhóc thối không nghe lời giống như mày, không cho ăn đòn thì sẽ không nên người!"
Lục Thiết choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới Tạ Kiều lại đánh cậu ta ở trước mặt người ngoài, bị kéo đi thật xa mới bắt đầu giãy giụa.
Trong quá trình đi tìm cha mẹ đám nhóc kia, Lục Thiết hoàn toàn tránh khỏi Tạ Kiều, cũng lớn tiếng kêu lên: "Mẹ! Không cho phép mẹ đi gọi cha mẹ đám Hổ Tử!"
Lúc này không có người ngoài, Tạ Kiều cũng thu lại cơn giận, cô mắt lạnh nhìn đứa con trai lớn 'Nghĩa khí ngút trời' này, hỏi ngược lại: "Không gọi cha mẹ bọn họ thì vò rượu bị chúng mày đập nát do ai bồi thường?"
Lục Thiết không vui nói: "Còn không phải do mẹ sao! Đã bảo mẹ mau chạy đi vậy mà một hai để bọn họ trở về bắt tại trận bọn tui? ! Mẹ còn lôi đám Hổ Tử vào nữa, mẹ, mẹ đang muốn để cho tui sau này không có anh em bạn bè đúng không? !"
Tạ Kiều ẩn nhẫn, hỏi lại một lần nữa: "Vò rượu bị chúng mày đập nát do ai bồi thường? !"
Lục Thiết khoát tay: "Chúng ta bồi thường, chuyện có bao lớn đâu! Đừng đi tìm cha mẹ bọn Hổ Tử làm gì."
*Editor: Mấy chương đầu quan hệ của nhân vật Lục Thiết và Tạ Kiều vẫn khá căng thẳng, Lục Thiết thì không nghe lời, Tạ Kiều thì muốn làm một người mẹ nghiêm khắc dạy dỗ nên mình dùng xưng hô mày - tao/mẹ-tui để thể hiện cảm xúc nhân vật nhé!