Tạ Kiều rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm một lớn ba nhỏ đang khẩn trương mà bước vào gian nhà chính, sau khi để túi và báo xuống, cô cầm cây gậy trúc đã chuẩn bị sẵn trước đó rồi trầm mặt đi ra ngoài.
Lúc mới vừa đi ra, Tạ Kiều còn nghe Đại Thiết nhỏ giọng thầm thì: "Nhị Nha đốt phòng bếp, mẹ không đánh nó sao?"
Nhị Nha phản bác: "Là anh đốt!"
Hai anh em lại bắt đầu cãi vả, Tạ Kiều muốn đánh một gậy trúc ở trên chậu nước nhằm giết gà dọa khỉ.
Nhưng mà còn chưa động thủ, Lục Hướng Vinh đang tắm cho Tiểu Tể lại nói: "Lần này xảy ra hỏa hoạn, hai đứa đều cảm thấy mình không sai sao?"
Tạ Kiều sững sốt một chút, lại là loại cảm giác này, hỏi một cách ung dung nhưng lại rét lạnh như trời đông. Cô có chút không hiểu, biểu hiện khác biệt lớn như vậy sẽ không sợ cô cảm thấy kỳ quái sao?
"Kiều nương." Lúc Tạ Kiều sợ run, Lục Hướng Vinh ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía cô đột nhiên kêu tên cô, "Phòng bếp này nếu như do hai anh em chúng nó đốt thì cứ để hai anh em nó dựng lại, trước khi làm xong thì chúng ăn cái gì đều do chúng tự giải quyết."
Tóm lại là người sống lại một đời, Tạ Kiều là thuộc kiểu người bình tĩnh, trầm tính, nhưng khi nghe thấy hình phạt Lục Hướng Vinh dành cho hai đứa bé thì cả kinh thất sắc.
Đây không khỏi quá hà khắc rồi sao?
Tạ Kiều cũng biết cặp sinh đôi nhà cô là một cặp phá gia, cần phải giáo dục tử tế, nhưng để cho hai đứa trẻ chưa đầy chín tuổi tự cấp tự túc, thậm chí để cho bọn họ sửa bếp?
Cho dù toàn bộ đại đội, người trưởng thành biết sửa bếp cũng rất rất ít, hai đứa con nít có thể làm gì? Muốn sức không có sức, muốn tiền không có tiền, nếu như đồng ý thì chẳng phải hai đứa trẻ sẽ chết đói ở trong thôn sao?
Nhưng Tạ Kiều cảm thấy, lúc cô dạy dỗ con cái, Lục Hướng Vinh lại giải vây, đối với việc dạy con sẽ xuất hiện vấn đề rõ ràng. Cho nên vào thời khắc này, cho dù là vì sửa chữa tính nết của mấy đứa nhóc này thì Tạ Kiều cũng không giải vây.
Nhìn thấy hai anh em bị dọa sợ, Tạ Kiều buông gậy trúc xuống, sau đó nhận lấy việc tắm rửa cho Tiểu Tể, cũng nói: "Mới vừa rồi em còn định đánh chúng một trận, bây giờ nghĩ lại Đại Thiết không sợ bị đánh đúng không? Vẫn là phương pháp của cha mấy đứa tốt, vừa vặn nhà chúng ta cũng vì con mà đền không ít lương thực, bắt đầu từ hôm nay, lúc nào các con sửa xong bếp thì chuyện này liền kết thúc vào lúc ấy."
Hai đứa trẻ cũng biết điều này có ý nghĩ như thế nào, chân trợt một cái, ngã ở trên nền đá xanh.
Nhị Nha hoảng sợ nhìn Tạ Kiều cùng Lục Hướng Vinh ngồi trên xe lăn, cô bé thậm chí bị sợ quá mà khóc, hu hu nói: "Cha, mẹ, con sai rồi, con không dám nữa, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn, nghe lời cha mẹ, nghe lời anh cả."
Còn Đại Thiết, trời sinh tính tình cương quyết, ngạo mạn, căn bản cũng không phải là kiểu tùy tiện chịu thua, mặc dù cậu ta sợ hãi nhưng cho rằng cha mẹ trừng phạt không đúng, liền từ trên nền đá xanh bò dậy, trợn tròn mắt kêu: "Cha! Mẹ! Chính cha mẹ cũng không biết ai đốt bếp, dựa vào cái gì bảo con và Nhị Nha đốt chứ!"
Tạ Kiều nghiêng đầu nhìn Lục Hướng Vinh đang ngồi trên xe lăn với sắc mặt sa sầm, người 'chồng' mà cô không quen này sẽ làm gì đây?
Nếu muốn khiến Đại Thiết tâm phục khẩu phục, Tạ Kiều dĩ nhiên là có thể, nhưng lúc Lục Hướng Vinh nói ra lời trừng phạt này khiến cô nghi ngờ người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ này rốt cuộc có phải là chồng mình không.
Cho nên Tạ Kiều không nói một lời.
Lục Hướng Vinh vốn là có ý tưởng dạy dỗ hai đứa sinh đôi, thần thái lẫm liệt vẫn chưa phai một chút nào.
Anh nói: "Bởi vì các con đốt phòng bếp nên thiếu chút nữa đốt chết mình, đốt chết em trai các con. Cũng bởi vì lương thực, tiền tài trong nhà là cha và mẹ các con kiếm được, các con không có bỏ ra bất kỳ xu nào, cho nên lúc các con làm xằng làm bậy, chúng ta có quyền trừng phạt các con."
Lời như vậy, hai đứa sinh đôi mù chữ hoàn toàn nghe không hiểu.
Lục Hướng Vinh cũng biết bọn họ không hiểu, đổi cách giải thích khác, đơn giản mà lại ngang ngược, "Dựa vào nhà này chính là của cha, cha làm chủ. Cha nói để cho các con tự lực cánh sinh thì các con không được ăn một hạt gạo nào trong nhà cả."