Cao Lương vốn có điểm lo lắng Lý Tuấn Nghị biết cô đi bày quán sẽ không vui, một phương diện Lý Tuấn Nghị khẳng định không muốn chính mình đi chịu khổ, về phương diện khác do mặt mũi của đàn ông, anh mở công xưởng, bạn gái lại bày quán ven đường, cái này đối lập quá mãnh liệt, thật sự làm anh hơi mất mặt. Bất quá lúc này thấy phản ứng của Lý Tuấn Nghị, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng được buông xuống, cũng làm cô đặc biệt cảm động, Lý Tuấn Nghị như vậy thật là ngàn dặm mới tìm được, phải cụ thể, không hư vinh, săn sóc lại không mất ôn nhu.
Kỳ thật cũng có thể đoán được, Lý Tuấn Nghị trước nay đều không phải loại người ái mộ hư vinh, nếu không với xuất thân gia đình của anh, sao chịu bỏ mặt mũi đi làm người khuân vác. Lý Tuấn Nghị là người kiên định, thành khẩn, có thế giới nội tâm mạnh mẽ, chưa bao giờ sợ cái nhìn của người khác, sẽ luôn kiên trì với việc mình đã nhận định đúng.
Về đến nhà, Cao Lương bảo Lý Tuấn Nghị để xe đẩy ở dưới cầu thang, chỉ đem nồi chén gáo bồn dọn về, bởi vì những thứ này cần rửa sạch, hơn nữa muốn bảo đảm an toàn vệ sinh, vạn nhất có đứa trẻ nghịch ngợm vứt đồ linh tinh vào hoặc là bị chuột, gián linh tinh bò qua, vậy không xong.
Lý Tuấn Nghị giúp cô dọn đồ vật lên, nói: "Sớm biết vậy anh nên thuê lầu một, em không cần bê lên bê xuống."
Cao Lương nói: "Không phải anh nói mùa xuân Quảng Châu đặc biệt ẩm ướt sao? Vẫn nên ở lầu cao một chút." Đối với khu vực phía nam như Quảng Đông, mỗi một người sinh hoạt ở đây đều cảm thụ sâu sắc, Cao Lương không cần phải nói, Lý Tuấn Nghị cũng từng căm thù đến tận xương tuỷ với chuyện này, bởi vì hơi không lưu ý vải dệt sẽ bị mốc, năm trước kinh nghiệm chưa đủ nên để một phần vải bị mốc hư, may mắn bổ sung kịp thời, mới tránh việc giao hàng chậm.
Lý Tuấn Nghị vừa nghe cái này: "May em nhắc nhở anh, lúc này sắp tới màu ẩm rồi, anh trở về phải thương lượng phương pháp phòng ẩm với bọn họ mới được."
"Ừ, nhân lúc còn sớm nên chuẩn bị đi." Nhà xưởng bọn họ chủ yếu gia công, nếu bị hao tổn, tổn thất sẽ rất lớn.
Về đến nhà, Cao San cùng Cao Cường đã trở lại, Cao San đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Cao Cường thấy chị cả trở lại, vội chạy tới nghênh đón: "Chị cả, chị đã trở lại? Chị đi đâu vậy?"
Lý Tuấn Nghị đem nồi dọn vào trong phòng bếp, nói: "Chị cả các em đi kiếm tiền."
Cao Lương đặt đồ vật vào phòng bếp, cuốn tay áo nói: "Để chị nấu đi."
Cao San nhanh nói: "Chị cả, chị vất vả rồi, để em làm đi, chị nghỉ ngơi một chút."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Các em học tập cũng vất vả, không có việc gì, để chị làm."
Lý Tuấn Nghị đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Cao Lương nói: "Đúng rồi, hôm nay Ngạn Quân gọi điện thoại tới, nói Vương Thu Lan mua vé hôm nay, ngày mai sẽ đến Quảng Châu."
"Nga, tốt, để em đi đón cô ấy, ngày mai buổi sáng đến ạ?" Cô mới nhớ tới Thu Lan cũng nên tới rồi.
"Đúng vậy, sáng mai. Cửa hàng của em còn cjwa mở, an bài cho cô ấy thế nào? Nếu không đi tới xưởng của anh làm một thời gian trước?" Lý Tuấn Nghị hỏi.
Cao Lương nói: "Cứ để cô ấy đi bày quán với em đi, hôm nay một mình em thiếu chút nữa lo liệu không hết." Hôm nay cô không chuẩn bị nhiều mì, đại khái bán được sáu bảy chục chén mì chua cay, khoảng hơn 6 giờ liền bán xong rồi, nếu có người hỗ trợ ít nhất có thể bán được 100 chén.
Lý Tuấn Nghị thấy cô muốn tiếp tục bày quán, liền gật đầu nói: "Vậy được rồi, có người giúp em cũng sẽ không quá vất vả. Hôm sau là chủ nhật, trong xưởng nghỉ, Văn Võ nói hắn còn chưa tới nhà chúng ta, nói muốn lại đây ăn cơm."
"Được ạ. Bảo anh ấy đến đây đi, em đi mua đồ ăn, hỏi một chút xem anh ấy có muốn ăn gì không." Cao Lương đặc biệt thích chiêu đãi bằng hữu, chưa bao giờ cảm thấy mệt, bởi vì cô hiểu được tầm quan trọng của bằng hữu.
Cơm nước xong, Cao San cùng Cao Cường ngồi ở bàn làm bài tập, Lý Tuấn Nghị kiểm tra bài vở cho hai đứa, Cao Lương có chút ngoài ý muốn nói: "Đêm nay anh không cần tăng ca sao?" Gần đây trong xưởng có nhiều đơn hàng, Lý Tuấn Nghị thường ăn cơm chiều xong sẽ quay lại xưởng, buổi tối cũng không trở về, Cao Lương biết anh bận, trở về ăn cơm chỉ vì muốn có thêm thời gian ở chung.
Lý Tuấn Nghị nói: "Ừ, đêm nay không quay về, đã làm xong nhóm hàng đầu tiên, về sau liền nhẹ nhàng, lại nói không phải có Văn Võ sao." Mỗi khi nhận được đơn đặt hàng mới, hắn đều phải nhìn chằm chằm thẳng đến khi làm xong nhóm đầu tiên mới có thể thả lỏng, chỉ sợ làm sai phải làm lại.
Cao Lương pha ba ly sữa mạch nha, bưng cho ba người ở bàn học. Lý Tuấn Nghị hơi nhíu mày: "Sao lại pha cho anh? Anh không uống đồ ngọt."
Cao Lương nói: "Anh chưa bao giờ ăn đồ ngọt, cẩn thận tuột huyết áp, ngẫu nhiên bổ sung một chút đường đi."
Lý Tuấn Nghị nghe cô nói như vậy, lúc này mới không cự tuyệt, hỏi: "Em thì sao?"
Cao Lương cười nói: "Em cũng có."
Cao San cùng Cao Cường làm xong bài tập, Lý Tuấn Nghị giúp bọn nó kiểm tra một chút, Cao Lương ngồi xuống, hỏi 2 đứa em chuyện ở trường học, tìm hiểu tình huống một chút. Cao San nói con bé đã bắt đầu thích ứng với cách giảng bài của giáo viên, hơn nữa đã kết được bạn mới, con bé ngồi cùng bàn với một cô bé người bản địa, có chút văn tĩnh, đối với con bé cũng rất tốt, bạn học trong lớp cũng rất tốt, các nam sinh sẽ chủ động giúp cô, thật không cần quá lo lắng. Cao Cường nhỏ hơn một chút, trẻ con càng nhỏ càng dễ thích ứng hoàn cảnh, nó đã bắt đầu học cách nói tiếng Quảng Đông.
Rốt cuộc chờ hai đứa em đều đi ngủ, Lý Tuấn Nghị vỗ vỗ sô pha bên người: "Lại đây ngồi."
Cao Lương đứng lại: "Em chuẩn bị đi tắm." Hôm nay bận rộn cả ngày, cảm thấy toàn thân đều có mùi chua cay, cô muốn đi tắm rửa.
Lý Tuấn Nghị cố chấp mở ra hai tay: "Đợi chút lại đi."
Cao Lương đành phải lại đây, bị Lý Tuấn Nghị ôm eo, đem mặt chôn ở trên bụng cô. Cao Lương thuận thế ngồi xuống, Lý Tuấn Nghị đem đầu chuyển qua trên vai cô, từ từ mà thở dài: "Khi nào bọn nómới lớn lên đây?"
Cao Lương biết anh đang chỉ chính mấy đứa em, không khỏi cười: "Sẽ rất nhanh thôi."
Lý Tuấn Nghị khẽ hôn lên gáy Cao Lương: "Nhanh lớn lên đi, như vậy Cao Lương của anh cũng trưởng thành, có thể gả chồng."
Cao Lương nghe thấy lời này, nhịn không được cười, cô vốn đang tính toán kết hôn muộn, nhưng xem tình huống trước mắt, phỏng chừng đủ tuổi liền bị thúc giục rồi.
"Ngày mai lại tới thêm một cái bóng đèn, về sau chúng ta lại càng khó thế giới hai người. Khi nào chúng ta mới có thể có thế giới hai người chân chính đây?" Lý Tuấn Nghị cảm thấy ở cùng Cao Lương rất tốt, duy độc có 1 thứ không hài lòng, hai người muốn ở riêng quá khó.
Cao Lương không nhịn được mà bật cười, nguyện vọng này đối với tình lữ bình thường rất đơn giản, nhưng đối với hai người bọn họ mà nóithì không dễ, ai kêu em trai em gái chỉ có thể dựa vào mình đâu: "Thực xin lỗi."
Lý Tuấn Nghị ôm chặt cô: "Đừng nói xin lỗi, đây không phải lỗi của em. Hy vọng quán của em sinh ý rực rỡ, mau chóng tuyển thêm nhân viên cửa hàng, đến lúc đó em cũng có thể nhẹ nhàng hơn, còn có thể thuê nhà cho công nhân, Thu Lan có thể dọn ra ngoài ở."
Cao Lương không nghĩ tới nguyện vọng của anh lại giản dị như thế,sao cô có thể không cảm động: "Anh Tuấn Nghị, em đã nói với anh chưa, anh là người tốt nhất trên trên thế giới?"
Lông mày Lý Tuấn Nghị nâng nâng: "Lời này anh thích nghe, bất quá anh còn muốn nghe câu khác." Cao Lương cái gì cũng tốt, chính là quá nội liễm, trước nay đều xấu hổ biểu đạt tình cảm.
Cao Lương nghe vậy cười: "Anh là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này?" Từ sợi tóc đến ngón chân, từ bề ngoài đến nội tâm, không một chỗ nào không đẹp, cô rất may mắn, kiếp này có cơ hội hiểu anh, hơn nữa đi vào cuộc đời anh.
Lý Tuấn Nghị vui vẻ: "Lời này anh thích nghe, em rốt cuộc thành thật một phen." Anh buông Cao Lương ra, ôm mặt cô hôn một cái, sau đó lại mổ một cái, tuy rằng không có nghe được câu hắn muốn nghe nhất, bất quá đã thực vừa lòng, rốt cuộc nghe được Cao Lương khen mình.
Vào lúc ban đêm trước khi ngủ, Cao Lương đem thu nhập buổi chiều ra kiếm tiền một chút, mì chua cay cùng thịt kho tổng cộng bán được sáu bảy chục đồng, dù chỉ tính ba phần lợi nhuận, cũng kiếm lời hơn hai mươi đồng, nếu Vương Thu Lan tới hỗ trợ, mỗi tháng thu vào sẽ không thấp hơn một ngàn đồng, dù cho Thu Lan một hai trăm đồng tiền lương, cũng có gần ngàn đồng thu vào. Bày quán xác thật kiếm được tiền, bởi vì phí tổn thấp, hy vọng về sau mở cửa hàng sẽ kiếm được nhiều hơn.
Ngày hôm sau Cao Lương ra ga tàu hỏa đón Vương Thu Lan, cô cũng giống mình lần đầu đi xa nhà, Vương Thu Lan rất tò mò và hưng phấn với thành phố lớn Quảng Châu, đối vơi Cao Lương cũng tràn ngập cảm kích. Bởi vì nếu không có Cao Lương, cỗ phải ở nhà gả chồng sinh con, tuyệt đối sẽ không có cơ hội xem thế giới bên ngoài. Đương nhiên, Cao Lương không biết suy nghĩ này, cô biết ở chỗ bọn họ, tầm tuổi Vương Thu Lan đều sẽ ra ngoài làm công, bất quá hẳn là sẽ không có đi xa nếu đã kết hôn.
Trưa hôm đó, Cao Lương lại chuẩn bị đi bày quán, Vương Thu Lan biết chuyện cũng không chịu nghỉ ngơi, đi theo Cao Lương. Vương Thu Lan giản dị liền ở chỗ này, cô cũng không cảm thấy Cao Lương đối tốt với mình là đương nhiên, người khác đối tốt với cô một phần, cô phải báo đáp vài phần. Cao Lương không khuyên được, đành phải để Thu Lan đi cùng.
Lúc này đây anh bảo vệ rất nhiệt tình mở cửa giúp Cao Lương, Cao Lương tặng hắn hai cái chân gà. Hôm nay là thứ bảy, một số nhà xưởng không quá bận sẽ nghỉ, Cao Lương chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhiều hơn chút, buôn bán tốt hơn ngày hôm qua, hơn nữa chưa đến giờ tan tầm đã bán hết mì chua cay, cái này làm cho Cao Lương càng thêm tràn ngập tin tưởng với cửa hàng của mình, chỉ cần làm tuyên truyền, liền không lo không bán được, đến lúc đó cô phải phát một ít truyền đơn, quảng cáo.
Cao Lương kiên trì bày quán một tháng, kiếm được nhiều hơn so với tưởng tượng, rốt cuộc được bàn giao cửa hàng, lúc này đã tiến vào cuối tháng ba. Cao Lương vội đi tìm đội thi công, trang hoàng cửa hàng. Phong cách cửa hàng cô tự chọn, tuy rằng đơn giản, nhưng có vẻ cực kỳ có phong cách, rốt cuộc cô đã trải đời lâu, biết càng đơn giản mới càng lâu dài không bị lỗi thời.
Lại qua nửa tháng, Cao Vị rốt cuộc bố trí thoả đáng, lúc này Cao Lương không có thêm mấy chữ thức ăn chín sau tên cửa hàng, mà đặt thêm hai chữ "Hương tình", cô tính toán tiếp tục bán mì chua cay, bán không chỉ là mỹ thực, còn là tình cảm.