Trở Về Năm 1988

Chương 85: Cả đời một lần



Tiến độ Lưu Bưu học làm thịt kho không nhanh, Cao Lương cũng không vội, dù sao đã quyết định hết năm mới đi Quảng Châu, còn có ba bốn tháng nữa, cũng đủ cho hắn chậm rãi học.

Lý Tuấn Nghị bên kia nhận được câu trả lời của Cao Lương, bắt đầu chuẩn bị cho mấy chị em dọn đến Quảng Châu, tìm phòng ở và trường học, phòng ở có thể tìm trễ hơn, cần tìm trường học trước. Trung Quốc thập niên 80-90 trường học còn chưa thống nhất dạy học bằng tiếng phổ thông, cho nên các trường học khu vực Quảng Châu đều dùng tiếng Quảng Đông dạy học, Lý Tuấn Nghị lo lắng Cao San và Cao Cường tới bên này nghe không thông, không theo kịp tiến độ học tập, cho nên rất hao tổn tâm huyết, cuối cùng chọn được hai ngôi trường có chất lượng dạy học tương đối tốt dạy tiếng phổ thông ở khu Thiên Hà.

Khu Thiên Hà vốn thuộc về vùng ngoại thành của Quảng Châu, khi kinh tế phát triển hơn thì ga tàu hỏa liền xây ở khu Thiên Hà, cơ hội phát triển rất lớn. Bởi vì là khu dân cư mới, rất nhiều nhà xưởng cùng dân cư ngoại lai đều tập trung tại đây, con cái công nhân viên ngoại lai đông đảo, cho nên trường học phần lớn đều dạy tiếng phổ thông, chỉ là có trường học áp dụng tốt, có trường thì chưa nhiều. Nếu Cao San cùng Cao Cường còn nhỏ, tới bên này học cùng trẻ con bản địa một thời gian, vấn đề ngôn ngữ sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng bọn chúng cũng không tính là nhỏ, năng lực tiếp thu cũng không nhanh như vậy, vì không để ảnh hưởng học tập, tận lực suy xét vấn đề ngôn ngữ.

Cao Lương đọc thư được Lý Tuấn Nghị giới thiệu tình huống, hồi đáp một câu "anh làm việc, em rất yên tâm", tỏ vẻ hoàn toàn tín nhiệm và vừa lòng. Lý Tuấn Nghị cho tới nay luôn rất dụng tâm với chuyện của cô, đây cũng là nguyên nhân cô muốn đi Quảng Châu.

Giữa tháng mười, lệnh điều chuyển của Lý Vệ Quốc rốt cuộc được đưa xuống, được như ước nguyện phân tới cục tài chính của tỉnh, lập tức đi nhậm chức. Khuông Tú Mẫn nhận được điện báo, hoan thiên hỉ địa bắt đầu thu thập hành lý, muốn cùng mẹ chồng đi tỉnh thành. Bà Vương lúc này lại đổi ý: "Tú Mẫn, hay con cứ đi trước đi, con đi đi, chờ các con dàn xếp xong thì mẹ đi."

Khuông Tú Mẫn ngoài ý muốn nhìn mẹ chồng: "Không phải đã nói sẽ cùng đi sao mẹ?"

Bà Vương nói: "Các con cũng mới tới, trời xa đất lạ, khẳng định có rất nhiều việc cần an bài. Mẹ già rồi đi giúp không được gì, ngược lại gây thêm phiền toái. Chờ năm sau đi, hết năm mẹ sẽ đi." Bà Vương ở cùng con dâu hơn một tháng, nhẫn nại sắp tới cực hạn, lại ở chung sợ sẽ bắt bẻ lẫn nhau, cho nên vẫn nên tách ra bình tĩnh một đoạn thời gian lại nói. Huống hồ hiện tại nhà Cao Lương vẫn ở đây, bà ở quê vẫn có chỗ dựa vào.

Khuông Tú Mẫn nghe mẹ chồng nói như vậy, cũng không kiên trì: "Vậy được, vậy con đi trước xem xét tình hình, nếu sắp xếp xong, sẽ bảo Vệ Quốc trở về đón mẹ. Mẹ ở nhà một mình không thành vấn đề đi?"

Bà Vương xua xua tay: "Không thành vấn đề, có vấn đề mẹ tìm Lương Lương. Con đi đi."

Khuông Tú Mẫn nghe thấy mẹ chồng lại treo Cao Lương ở bên miệng, chỉ thở dài, không nói gì thêm, mẹ chồng cảm thấy Cao Lương tốt, bà khẳng định không thể trước mặt nói con bé không tốt, vậy nhất định sẽ cãi nhau. Còn Cao Lương thật sự thích hợp hay không, vẫn cần thương lượng với chồng bà đã. Cao Lương xác thật có khả năng hiền huệ, nhưng không cha không mẹ, lại không có công việc chính thức, phía dưới còn ba đứa em, bất luận điểm nào thì trong mắt trưởng bối, đều không thể xem như một người con dâu tốt.

Khuông Tú Mẫn rốt cuộc thu thập xong hành lý đi rồi. Bà Vương lại bắt đầu ngày tháng ăn cơm ở nhà Cao Lương, bà nhịn không được cảm khái: "Bà còn là cảm thấy ở cùng Lương Lương còn hợp lý hơn, tuy rằng cháu còn chưa gả vào nhà bà, nhưng bà đã cảm thấy tự tại như ở cùng người thân rồi."

Cao Lương nhiều ít cũng đoán được nguyên nhân bà không muốn đi tỉnh thành cùng Khuông Tú Mẫn, mẹ chồng nàng dâu có thói quen sinh hoạt và quan niệm bất đồng: "Nếu bà không ngại thì đi Quảng Châu cùng chúng cháu."

Bà Vương biết Cao Lương đi Quảng Châu khẳng định bận rộn, con bé lại không phải là bà nội trợ như Khuông Tú Mẫn, có công việc phải làm, bà đi chỉ biết thêm phiền, liền nói: "Sang năm bà vẫn đi chỗ ba Tuấn Nghị trước, nếu thật sự không quen, lại đi Quảng Châu." Người già nhiều ít vẫn ôm hy vọng với con trai, có con trai đứng giữa điều hòa, mâu thuẫn với Khuông Tú Mẫn hẳn là không dễ trở nên gay gắt.

Cao Lương biết bà có suy tính riêng của mình, nhiều năm như vậy, cũng chưa ở chung với con trai nhiều, hiện tại thật vất vả có cơ hội, khẳng định phải nắm lấy, đến lúc đó chỉ có thể xem ý nguyện của bà thôi.

Học hai tháng, Lưu Bưu rốt cuộc học xong cách làm thịt kho, Cao Lương cảm thấy chính mình có thể yên tâm đem cửa hàng giao cho Lưu Bưu. Hôm nay Lưu Bưu trở về nói với Cao Lương: "Hôm nay chợ thành nam tới ngày trả tiền thuê, cô còn muốn thuê quầy hàng nữa không?"

Lúc này Cao Lương mới nhớ tới quầy hàng tới hạn, bên kia quầy hàng là trả tiền thuê nửa năm một lần, hiện tại thuê, Lưu Bưu ở bên kia nhiều lắm cũng chỉ bán được hai tháng nữa, về sau Lưu Bưu liền không có thời gian đi quản. Quán bên chợ thành nam đã đi vào ổn định, mỗi tháng trừ bỏ chi phí đều có thể kiếm được một hai trăm đồng, nếu không thuê, cũng tổn thất doanh thu hai tháng này, hơn nữa lưu lượng khách quầy hàng này đã ổn định, nếu không bán, xác thật là một bút tổn thất.

Cao Lương hỏi Lưu Bưu: "A Bưu, cậu có thể tìm được người thích hợp bày quán họ cậu không?"

Lưu Bưu lắc lắc đầu. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ con: "Cô cả!"

Cao Lương đứng dậy, thấy Vương Tiểu Vân ôm con trai đi vào, mặt sau còn có cô con gái thứ 2 đi theo: "Chị dâu tới?"

"Em họ." Vương Tiểu Vân một bên chào hỏi, một bên đặt rổ đựng trái cây trong tay xuống, Cao Lương đi qua ôm cháu trai: "Tiểu Bảo ngoan." Chính thằng bé này vừa gọi cô cả.

Vương Tiểu Vân nói với đứa con gái nhỏ: "Chào cô đi, ở nhà còn nói muốn tới nhà cô chơi, tới nơi lại không nói gì?"

Cao Lương cười với đứa cháu gái đang nhút nhát sợ sệt: "Gạo kê ngoan, tới chơi với em trai này. Hôm nay sao chị dâu lại có thời gian lại đây?"

Vương Tiểu Vân có chút ngượng ngùng mà cười: "Anh họ em đi về nhà, hôm nay chủ nhà cũng không ở nhà. Chợ trái cây có đợt hàng mới, chị muốn đi nhập hàng, không có ai trông hai đứa nhỏ, chị muốn nhờ em trông một chút, trưa chị sẽ tới đón chúng nó về, có thể chứ?"

Cao Lương cười gật đầu: "Có thể, cứ giao cháu trai cháu gái cho em. Chị đi một mình không có việc gì chứ? Cần A Bưu đi giúp chị không?"

"Không cần, không có việc gì, chị tự đi rất nhiều lần rồi." Vương Tiểu Vân có vẻ cực kỳ tự tin, chị cũng không ở lại lâu, chỉ dặn dò hai đứa nhỏ một chút liền vội rời đi.

Cao Lương nhìn bóng dáng Vương Tiểu Vân, đột nhiên nói với Lưu Bưu: "A Bưu, chúng ta vẫn tiếp tục thuê quầy hàng đi, giao cho chị dâu tôi. Cậu cung cấp nguồn hàng cho chị ấy, chị ấy kiếm một chút tiền chênh lệch."

Lưu Bưu sửng sốt: "Vì sao không dạy bọn họ tự mình làm?" Tính ra, đó là thân thích của Cao Lương, mình mới là người ngoài, cô lại dạy mình công thức, lại không dạy cho thân thích, ngược lại để người ngoài là hắn ước thúc thân thích, không sợ thân thích nói xấu sao?

Cao Lương cười khổ nói: "Không phải không nghĩ dạy, mà là sau lưng chị ấy có một đống quan hệ phức tạp, nếu tôi dạy cho chị ấy, khả năng chị ấy sẽ dạy cho nhiều người, đến lúc đó cậu sẽ liền mất đi ưu thế cạnh tranh. Dù chị ấy đồng ý không dạy cho người khác, phỏng chừng cũng chịu rất nhiều oán trách. Cho nên vẫn để tôi làm người xấu đi."

Lưu Bưu nói: "Cô không phải người xấu, cô mà là người xấu, trên thế giới này không có người tốt."

Cao Lương nghe hắn nói như vậy, không khỏi cười một chút: "Đó là xuất phát từ góc độ của cậu, người khác chưa chắc cho rằng như vậy. Làm người không có khả năng làm vừa lòng tất cả mọi người, nhưng không thẹn với lương tâm là được."

Lưu Bưu nghe xong lời này sửng sốt một chút, giờ phút này hắn có cảm giác, Cao Lương phảng phất như trưởng bối, rõ ràng cô còn ít hơn mình một tuổi. Sao cô có thể nhìn thấy vấn đề như vậy?

Cao Lương tính toán nhường lại quầy hàng cho Vương Tiểu Vân, nhưng cũng không có lập tức nói, tính toán chờ tới trước khi đi mới nói.

Mùa đông tới, thời tiết càng ngày càng lạnh, vịt nướng trong tiệm được chào đón hẳn lên. Nguyên Đán, nghỉ đông cũng tới gần, trường tiểu học còn chưa cho nghỉ đông, nhưng đại học lại được nghỉ trước, Ngô Xuân Mai trở về đầu tiên, cô vẫn giống như trước kia, nghỉ liền chạy đến nhà Cao Lương trước, ở trong cảm nhận của Ngô Xuân Mai, địa vị Cao Lương chỉ sau cha mẹ mình.

Hai người bạn tốt gần nửa năm không gặp, tuy rằng thư từ qua lại thường xuyên, gặp mặt vẫn là rất nhiều chuyện nói mãi không hết, Ngô Xuân Mai gấp gáp chia sẻ cuộc sống đại học với Cao Lương. Nhìn ra được khi lên đại học Xuân Mai đã tự tin hơn rất nhiều, lớp bọn họ có 35 sinh viên, chỉ có hai nữ sinh, đều được nam sinh che chở, gây ra không ít chuyện cười thú vị, Ngô Xuân Mai nói những chuyện đó, chính mình cũng ha ha cười không ngừng.

Cao Lương vui theo, trong lòng cũng hâm mộ, nguyên lai cô không thể trải qua cuộc sống đại học như vậy. "Đúng rồi Xuân Mai, lớp cậu nhiều nam sinh, có người theo đuổi cậu không?"

Ngô Xuân Mai đỏ mặt, phi thường dứt khoát đáp: "Không có."

Cao Lương cảm thấy khẳng định cô không nói thật: "Không có gì mà thẹn thùng, có cũng thực bình thường, đều là người trưởng thành rồi, yêu đương là chuyện bình thường. Bất quá cậu phải cẩn thận, không cần đồng ý ngay, là con gái chúng ta không nên tùy tiện, con trai đặc biệt cần có nhân phẩm tốt."

Ngô Xuân Mai nói: "Tớ không tính toán yêu đương ở trong trường học, bởi vì đến lúc đó tốt nghiệp sẽ được phân chia công tác, mặc kệ cảm tình tốt ra sao cũng có thể bị chia xa, tớ cảm thấy quá thảm."

Cao Lương lúc này mới nhớ tới bọn họ là phân phối công tác, trường học phân phối đến chỗ nào phải đi chỗ nào, chính bọn họ cũng không có nhiều quyền tự chủ, cho nên có yêu đương thì tốt nghiệp cũng là chia tay: "Thận trọng một chút cũng tốt, bất quá nếu gặp được người thích hợp thì yêu đương cũng không sao, không chừng có thẻ công tác cùng địa phương. Hơn nữa có kinh nghiệm yêu đương, mới biết được đàn ông tốt hay xấu."

Ngô Xuân Mai nhịn không được trêu Cao Lương: "Cậu nói như rất có kinh nghiệm, chính cậu không phải cũng mới chỉ quen một người? Kinh nghiệm từ đâu ra?"

Cao Lương nghe vậy không nhịn được mà bật cười, không phải cô chỉ mới quen một người, bất quá cũng không nhiều lắm, người thứ nhất là tra nam, người thứ hai chính là Lý Tuấn Nghị: "Tớ tương đối may mắn, Lý Tuấn Nghị là người tốt."

Ngô Xuân Mai nhìn trời xanh, trong mắt mang theo khát khao: "Tớ cũng muốn cả đời chỉ cần yêu một lần."

Cao Lương cười hì hì nói: "Một lần liền nói cả đời đúng không?"

Ngô Xuân Mai niết gương mặt cô: "Chẳng lẽ cậu không phải như vậy sao? Nói thật, tớ rất hâm mộ cậu, Cao Lương."

Cao Lương ôm bạn tốt, đem đầu dựa trên vai Xuân Mai: "Cậu cũng sẽ có hạnh phúc thuộc về riêng mình, không cần lo lắng."

"Ừ." Ngô Xuân Mai nhẹ nhàng lên tiếng.

Ngô Xuân Mai ở nhà Cao Lương một đêm, sau đó liền về nhà, cô nói qua hai ngày lại đến giúp trong tiệm. Chờ Ngô Xuân Mai lại đến, Lý Tuấn Vĩ được nghỉ cũng đã trở lại, hắn không có đi chỗ cha mẹ, bởi vì cha mẹ tới tết cũng sẽ trở về ăn tết, tiếp theo là Cao Phán nghỉ, cuối cùng mới là Cao San cùng Cao Cường. Mọi người đều đã trở lại, nhà Cao Lương lại náo nhiệt, cô biết, Lý Tuấn Nghị cũng sẽ trở về ăn tết, năm này sẽ năm mới náo nhiệt nhất từ trước tới nay.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv