Một lát sau, Lý Tuấn Nghị rốt cuộc mở miệng nói: "Đi tắm rửa đi ngủ. Ngày mai còn phải dậy sớm, mấy giờ em dậy, anh đưa em tới tiệm."
Cao Lương vội nói: "Đừng, buổi sáng anh nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần đi cùng em. Lại nói em chưa nói chuyện ăn trưa với San San cùng Cường Cường, sáng mai anh nói với hai đứa giúp em."
Lý Tuấn Nghị nói: "Anh chỉ muốn ở cạnh em lâu hơn mà không được? Ngày mai anh đưa em đến trong tiệm lại trở về, anh cũng sẽ báo bà với mẹ nữa."
Cao Lương nghe anh nói như vậy, không thể nào phản bác: "Vậy được rồi, bốn giờ em dậy."
Lý Tuấn Nghị đột nhiên đứng dậy, cúi người ôn nhu mà ôm lấy Cao Lương, thân thể gầy yếu này sao lại có sức lực lớn như vậy, làm người ta nhịn không được đau lòng, hắn ở bên tai cô thở dài: "Thật không muốn để em vất vả như vậy."
Cao Lương nằm trong lồ ng ngực dày rộng ấm áp của anh, có một sự an tâm không nói nên lời, cô nhịn không được nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói: "Kỳ thật còn rất ổn." Cũng không thể nói không vất vả, nhưng mà giỏ tre múc nước công dã tràng, em không cam lòng, hiện giờ loại gian khổ này lại có hiệu quả, chính mắt cô nhìn thấy mọi người bên cạnh càng ngày càng tốt, làm cô cảm thấy vất vả thực đáng giá, cũng vì vất vả và mỏi mệt, lúc này mới làm cô có cảm giác chân chính sống ở thế gian này.
Lý Tuấn Nghị ôm cô đứng lên, không nỡ mà sờ sờ đầu cô, hôn lên tai cô: "Đi tắm rửa ngủ đi, nghỉ sớm một chút, ngủ ngon nhé."
Cao Lương hồng lỗ tai, thẹn thùng mà "dạ" một tiếng. Hai người tách ra, từng người vào nhà, hai cái ghế dựa trong sân an tĩnh mà nằm cạnh nhau, không nói gì mà kể ra một đêm ôn nhu này. Ngày hôm sau buổi sáng lúc Cao Lương thức dậy, Lý Tuấn Nghị cũng đúng giờ tới, lúc bọn họ ra cửa, thấy hai hai cái ghế dựa vẫn thân mật sóng vai như tối hôm qua, không khỏi nhìn nhau cười.
Hôm nay Cao Lương không lại đi mua nguyên liệu làm thịt kho, chỉ mua chút đồ ăn hôm nay, cô tính toán ngày mai nghỉ ngơi một ngày, Lý Tuấn Nghị tuy rằng chưa nói khi nào đi Quảng Châu, cô cũng không hỏi, khẳng định trong hai ngày này, bởi vì việc này không kéo dài được.
Lý Tuấn Nghị giúp cô dọn đồ nặng xong, chờ Lưu Bưu tới lấy đồ ăn, lúc này mới lái xe về nhà. Đến hơn 7 giờ, Lý Tuấn Nghị lại về rồi, anh còn xách hai túi bánh bao: "Còn chưa có ăn sáng đi?"
Cao Lương một bên bận rộn một bên đáp: "Còn chưa ạ. Anh đã mua rồi?" Cơm sáng cô không tự làm, đều mua ở mấy quán gần đó.
"Vậy em nhanh ăn, anh giúp em." Lý Tuấn Nghị đem bánh bao đặt ở trên bàn, rửa tay tới hỗ trợ.
Cao Lương nói với Vương Thu Lan: "Thu Lan đi ăn trước đi, lát chị ăn."
Lý Tuấn Nghị nghe vậy, đành phải cầm một cái bánh bao bón cho đến Cao Lương: "Vậy em ăn trước một cái lót dạ."
Cao Lương xắt rau cho khách, tay không rảnh, cũng đang đeo khẩu trang, cô ngẩng đầu chớp chớp mắt to, mỉm cười nhìn Lý Tuấn Nghị: "Em đang bận, lát lại ăn."
Vị khách đối diện nở nụ cười: "Bà chủ, đay là ông chủ sao? Thật là đẹp trai."
Cao Lương đỏ mặt, không biết nói tiếp như thế nào. Lý Tuấn Nghị liền thích vị khách biết nói chuyện này, nói: "Tôi là ông chủ tương lai, cảm ơn anh tới chiếu cố cửa tiệm của chúng tôi."
Khách nhận túi thịt Cao Lương cắt xong, trả tiền cười ha hả mà rời đi. Cao Lương xấu hổ không dám ngẩng đầu. Lý Tuấn Nghị lại đem bánh bao đưa đến trước mặt cô: "Đi ăn trước, anh giúp em trông tiệm."
Cao Lương nhìn một chút, lúc này mới vừa mở cửa, còn chưa tới lúc bận nhất, liền bỏ khẩu trang đi ăn bữa sáng, cắn bánh bao, không khỏi nâng lông mày: "Bánh tiệm anh Dương?"
"Đúng vậy, không nghĩ tới Khỉ Ốm làm bánh bao ngon như vậy, về sau khẳng định sẽ phát tài." Lý Tuấn Nghị cười tủm tỉm nói, lúc này có khách tới, anh lập tức lên tinh thần, "Xin chào, chị muốn mua thịt gì? Thịt kho, vịt khi hay là vịt nướng? Cánh gà ngâm ớt cũng rất ngon."
Cao Lương nhìn ông chủ quản lý hơn một trăm người giờ biến thành người bán thành ăn chín, cảm thấy mới mẻ, khóe miệng của cô khoogn kìm được nhếch lên, người đàn ông này thật là co được dãn được, tương lai khẳng định làm được việc lớn, ngẫm lại liền cảm thấy tự hào.
Có Lý Tuấn Nghị hỗ trợ, hôm nay đồ ăn bán rất nhanh. Chưa đến 9 giờ, liền bán xong, vì giữa trưa tụ tập, Cao Lương cố ý để lại hai cái chân giò kho cùng một con vịt và làm rau trộn, như vậy có thể giảm bớt một chút gánh nặng cho Dương Trung Hoa. Đóng cửa hàng, ba người cùng tới tiệm cơm Vị Cao, lúc đến, khách ăn sáng trong tiệm Dương Trung Hoa còn chưa đi hết.
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Trung Hoa, chú bán cái này không tồi. Có kịp làm không?"
Dương Trung Hoa đang ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy lời này, cười cười nói: "Cũng chỉ bận buổi sáng thôi, giữa trưa cùng buổi tối khá thanh nhàn."
"Anh Dương, cái đây là đồ ăn cho anh." Cao Lương đem thịt kho cho hắn, "Hôm nay cũng sẽ không thanh nhàn, anh muốn làm món gì, để em giúp."
Vương Thu Lan rất chủ động mà giúp lão Dương thu thập chén đũa đi rửa sạch, ngày thường bán bữa sáng chỉ có hai bố con Dương Trung Hoa, có thể nói là bận tối mày tối mặt, chén đũa căn bản không có thời gian đi rửa, đều chờ bận xong rồi mới chậm rãi rửa.
Lý Tuấn Nghị thấy mọi người đều có việc: "Anh có thể làm gì?"
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Anh tự xem mà làm đi."
Lý Tuấn Nghị đành phải tìm rau để nhặt rửa. Anh đang làm, Tam Béo liền tới đây, huynh đệ đã lâu không gặp mặt liền ôm chặt một cái, Lý Tuấn Nghị nhìn Tam Béo: "Tam Béo gầy hơn?"
Tam Béo xác thật gầy một vòng, hình dáng khuôn mặt đều hiện ra, hắn che giấu không được đắc ý: "Không có biện pháp, người trên xe lửa quá nhiều, mỗi ngày bọn em đều phải đi tới đi lui trong thùng xe, bị mọi người ép gầy. Cho nên về sau anh không được gọi em là Tam Béo."
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Cũng được, cũng nên gọi tên thật, về sau gọi là Song Hỉ đi." Tam Béo tên là Vương Song Hỉ.
Cao Lương nghe xong nhịn không được cười, thời buổi này xe lửa xác thật như thế, tàu ít, tốc độ chậm, người nhiều, mỗi lần lên tàu như vào hộp cá mò, ngay cả trên kệ để hành lý đều có đầy người. Mà nhân viên mỗi lần còn muốn đẩy người lên tàu như cái rổ thịt, Cao Lương hoài nghi bọn họ phải luyện súc cốt thần công, bằng không sao có thể đi lại trong khoang tàu không có khe hở. "Gầy bớt cun tốt, anh Vương gầy xuống trông đẹp trai hơn."
Vương Song Hỉ vừa nghe Cao Lương nói, hưng phấn không thôi: "Em Lương cũng cảm thấy anh đẹp trai hơn phải không? Anh biết ánh mắt em Lương tốt nhất mà."
Lý Tuấn Nghị không chút do dự mà tiếp nhận câu chuyện: "Đương nhiên, ánh mắt không tốt sao có thể xem trọng anh? Bất quá em ấy nói chú đẹp trai, là đẹp trai hơn trước kia, mà không phải đẹp trai hơn anh, đã hiểu chưa?"
Cao Lương vừa nghe, tức khắc buồn cười. Vương Song Hỉ sờ sờ cái mũi, vẻ mặt ủy khuất: "Anh Nghị đừng tính toán chi li như vậy được không? Em Lương mới khen một câu, anh cũng không cần thuyết minh bổ sung, còn muốn so sánh với em. Em có thể so với anh sao?"
Kết quả Lý Tuấn Nghị nói: "Chú thấy đủ đi, Cao Lương còn chưa khen anh đẹp trai bao giờ."
Anh vừa nói câu này, tất cả mọi người trong phòng bếp đều cười vang, Vương Song Hỉ cùng Dương Trung Hoa cười khoa trương nhất, còn không quên nói: "Em Lương, nhanh khen anh Nghị đi."
Mặt Cao Lương đỏ muốn máu, sao anh dám nói như thế, đang êm đẹp mà khen anh đẹp trai? Có tật xấu đi, cô mới không nói ra miệng đâu, liền đổi đề tài: "Anh Vương giúp em lấy cái chén tới."
Vương Song Hỉ chạy nhanh đi: "Được."
Dương Trung Hoa nhịn không được nói với Lý Tuấn Nghị: "Em Lương thẹn thùng, kiểu lời này khẳng định nói không nên lời. Bất quá anh Nghị có thể cho lén lút nảo em ấy khen anh, có lẽ sẽ nói được."
Kỳ thật Lý Tuấn Nghị cũng hoàn toàn không cần Cao Lương khen, chỉ là nói đùa với Vương Song Hỉ thôi, hắn nói: "Thôi, không cần, em ấy khen mấy đứa đẹp trai cũng vô dụng, dù sao em ấy cũng chỉ coi trọng anh." Điểm này hắn vẫn có niềm tin, đàn ông đẹp trai không cần phải khen ra miệng.
Cao Lương cảm thấy ở chung cùng anh em bọn họ thật nhẹ nhàng: "Anh Uông đâu, giữa trưa mới đến được sao?"
Lời chưa dứt, giọng Uông Ngạn Quân đã vang lên: "Nga nha, có người nhớ tôi à?" Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lý Tuấn Nghị quay đầu liếc mắt một cái: "Đừng tự dát vàng lên mặt."
Uông Ngạn Quân thấy anh, liền trực tiếp ghé trên lưng Lý Tuấn Nghị đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt rau, dùng sức ôm một cái: "Anh Nghị, em đang không sao tự dưng gọi tới tụ tập? Em nhớ anh muốn chết."
Lý Tuấn Nghị ồn ào: "Xuống ngay, nặng muốn chết."
Uông Ngạn Quân buông Lý Tuấn Nghị ra, nhìn mấy người anh em trong phòng bếp, không khỏi cảm khái: "Thật hiếm khi, cư nhiên mấy nười chúng ta có thể tụ họp đủ."
Cao Lương nói: "Hôm nay không phải cuối tuần, anh Uông có thời gian rảnh à, xin nghỉ?"
"Đúng vậy, hiện tại nhà máy sản xuất không tốt, xin nghỉ cũng dễ." Uông Ngạn Quân bất đắc dĩ mà đáp một tiếng, lúc trước trogn máy người anh em, tình trạng của hắn tốt nhất, hiện giờ mấy người khác sự nghiệp đều phát triển không ngừng, hắn lại ở đi xuống sườn núi, lúc này mới mấy năm chứ, đã nhìn ra được Hà Đông Hà Tây, thế sự vô thường.
Lý Tuấn Nghị nói: "Ngạn Quân, nếu không muốn làm ở xưởng dệt bông, tới xưởng anh đi, chúng ta vừa lúc cần nhân viên tiêu thụ có kinh nghiệm phong phú, tiền lương được trích thêm phần trăm, bán càng nhiều, kiếm cũng nhiều hơn, lấy trình độ của chú, tuyệt đối kiếm được nhiều hơn khi ở xưởng dệt bông vài lần."
Uông Ngạn Quân nghe xong, không phải không tâm động, nhưng hắn đi làm ở xí nghiệp quốc doanh, đó là bát sắt, thời buổi này còn không có ai chủ động ném bát sắt đi: "Em đợi trước đi, nói không chừng sẽ có lãnh đạo mới tốt hơn, đến lúc đó nhà máy sẽ phát triển lên." Làm một nhân viên ở xưởng dệt bông, trải qua thời kỳ huy hoàng, người bình thường đều sẽ có cảm giác vinh dự cùng tình cảm nhất định, không nỡ dứt bỏ, huống chi ba Uông Ngạn Quân còn là một lãnh đạo nhỏ trong xưởng dệt bông, mẹcũng là công nhân viên chức trong xưởng, hắn làm con cái công nhân viên chức từ nhỏ lớn lên ở xưởng dệt bông, cả nahf đều có tình cảm sâu nặng với xưởng dệt bông.
Lý Tuấn Nghị làm người đứng xem, mấy năm nay càng thêm ý thức được xí nghiệp quốc doanh đã mắc bệnh nguy kịch, bị kinh tế thị trường đào thải là chuyện sớm hay muộn, nhưng hắn cũng không miễn cưỡng bạn tốt: "Có thể, chính chú nhìn làm đi, nếu thật sự muốn nghỉ, chỗ anh nhiệt liệt hoan nghênh."
Uông Ngạn Quân đập một cái trên vai anh: "Em biết anh Nghị sẽ không quên bọn em."
"Sao có thể chứ?" Lý Tuấn Nghị không chút nghĩ ngợi mà nói. Lúc trước khi bọn họ vẫn còn là một đám học sinh mặc sức tưởng tượng tương lai, mọi người đã từng thề "Cẩu phú quý, vô tướng quên", cho nên khi mấy người Lý Tuấn Nghị gặp tình cảnh quẫn bách, đều là Uông Ngạn Quân tiếp tế bọn họ, Lý Tuấn Nghị cảm thấy, đời này may mắn lớn nhất chính là gặp được Cao Lương, tài phú lớn nhất là có những người anh em này.