Ngoài cửa đúng là Vương Tiểu Vân, người Cao Dũng đang tìm kiếm khắp nơi, Vương Tiểu Vân thấy Cao Lương, đầy mặt xấu hổ mà kêu một tiếng: "Em Lương."
Cao Lương thấy vết thâm tím trên mặt chị chưa tan hết, sắc mặt thập phần tiều tụy, quần áo trên người cũng không quá vừa người, không giống như mặc đồ của mình: "Chị dâu ăn cơm chưa?"
Vương Tiểu Vân nhấp môi, dời đi đôi mắt gật đầu: "Chị ăn rồi."
Cao Lương cảm thấy khẳng định là chưa ăn, liền nói: "Nhà em đang ăn cơm, nếu không chị lại đến ăn một chút đi. Đi thôi, chị dâu."
"Không cần, em đi tiếp đãi khách đi, chị vào phòng bếp chờ em." Vương Tiểu Vân tránh tay Cao Lương, đẩy cô vào nhà, hiển nhiên chị không dự đoán được nhà Cao Lương gia có nhiều khách như vậy, có hơi sợ gặp người.
Cao Lương mỉm cười nói: "Chị dâu, bọn họ không phải khách, là bạn bè của em, thường xuyên tới nhà em, chị cũng tới ăn đi, không có việc gì." Nói xong kéo chị vào phòng.
Vương Tiểu Vân vừa thấy khách đầy bàn, tức khắc chân tay luống cuống mà cúi đầu, Cao San miệng ngọt, vội chào một tiếng: "Chào chị dâu ạ."
Cao Lương cười giải thích với mọi người: "Đây là chị dâu của em, tới thăm bọn em. Chị dâu, chúng em đều chưa cơm nước xong, cùng nhau ăn chút đi. San San, đi xới cơm cho chị dâu."
"Dạ." Cao San vội đứng dậy đi lấy chén đũa.
Cao Lương lấy ghế dựa đặt cạnh ghế mình, kéo Vương Tiểu Vân ngồi xuống. Bà Vương cùng mấy người đàn ông nhìn thấy, đều lễ phép tiếp đón: "Cùng nhau ăn đi, không cần khách sáo, chúng ta thường ăn cơm nhà Cao Lương."
Vương Tiểu Vân rất không được tự nhiên mà nắm chặt tay, Cao San đã xới cơm lại đây, cười nói: "Chị dâ, ăn cơm."
Vương Tiểu Vân nhìn Cao San, cái mũi hơi lên men: "Cảm ơn em ba."
Cao Lương nói: "Không có món ngon nào, chị dâu tùy tiện ăn chút đi, không cần khách khí."
Vương Tiểu Vân giương mắt nhìn thức ăn trên bàn, tuy rằng chỉ có bốn năm món, nhưng đầy đủ chay mặn, có lòng gà chua cay, thịt luộc, đậu que cà tím, dưa chuột trộn, canh xương nấu bắp. Trong nhà Vương Tiểu Vân dù ăn tết cũng không phong phú như vậy, bởi vì mẹ chồng tiết kiệm, ngày thường trên bàn cơm tuyệt đối không được vượt qua hai món, ăn tết cũng sẽ không quá bốn món. Trong lòng Vương Tiểu Vân âm thầm kinh ngạc, mấy đứa nhỏ nhà em họ mấy cư nhiên sinh hoạt tốt như vậy, khó trách bọn họ không chịu nghe lời mẹ chồng về quê.
Cao Lương thấy Vương Tiểu Vân không gắp đồ ăn, liền chủ động đặt đồ ăn trước mặt chị: "Chị dâu, ăn đi. Đồ ăn là bạn em làm đấy."
Khỉ Ốm cười nói: "Đồ ăn cơ bản đều là em làm, rau trộn là em Lương làm, không cần ghét bỏ."
Vương Tiểu Vân gật gật đầu, giương mắt nhìn ba người đàn ông trên bàn, cô nghĩ thầm chẳng lẽ bạn trai Cao Lương cũng có mặt? Lại nhìn xem Khỉ Ốm, diện mạo Khỉ Ốm là bình thường nhất trong ba người, chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, hẳn là không phải hắn, Cao Lương lớn lên đẹp như vậy, sẽ không tìm người bình thường như vậy đi, bất quá cũng không dám nói, nói không chừng người ta có năng lực, đàn oogn đẹp trai có ích gì, nếu quá uất ức, phụ nữ đi theo đều bị tội, tựa như người đàn ông nhà mình.
Vốn dĩ bầu không khí trên bàn ăn bởi vì thêm Vương Tiểu Vân mà lặng im một lát, bất quá thực mau đã bị Uông Ngạn Quân cùng Khỉ Ốm phá tan im lặng, mọi người lại bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện, không ai chú ý Vương Tiểu Vân nữa. Vương Tiểu Vân chậm rãi thả lỏng lại, an tĩnh mà ăn xong cơm, nhưng mà, đồ ăn bọn họ làm rất ngon.
Cơm nước xong, đàn ông đều rời đi, bà Vương muốn hỗ trợ thu thập chén đũa, bị Cao San cùng Cao Lương đoạt đi, Vương Tiểu Vân cũng muốn hỗ trợ, bị Cao Lương ngăn lại, chị đành phải đứng ở một bên. Cao Lương cùng em gái một bên làm một bên nói chuyện phiếm với Vương Tiểu Vân: "Chị dâu, ngàu hôm trước có phải chị tới tìm em không? Sao không đợi em trở về?"
Vương Tiểu Vân ngập ngừng một chút: "Chị tới nhà bạn."
Cao Lương nói: "Ngày hôm qua anh họ có tới tìm em, em mới biết được chị có tới tới. Hai người cãi nhau, có phải anh họ đánh chị?"
Vương Tiểu Vân vừa nghe cái này, cái mũi đau xót, nhịn không được khóc lên, cô giơ tay lau nước mắt: "Chị thật hối hận khi gả cho hắn."
Cao Lương vội đem chén đũa giao cho Cao San, rửa sạch tay tới an ủi Vương Tiểu Vân: "Chị dâu, chị đừng khóc." Cô kéo Vương Tiểu Vân vào phòng mình, Vương Tiểu Vân được người an ủi, khóc đến càng thương tâm, mấy ngày nay ở nhà bạn, chỉ nói mình ra ngoài giải sầu, trước mặt người nhà cũng không dám khóc, miễn cưỡng cười vui, hiện tại Cao Lương trước mặt biết hết mọi chuyện, liền không bao che giấu cảm xúc của mình nữa.
Cao Lương cầm khăn tay lau nước mắt cho Vương Tiểu Vân, trong miệng quở trách Cao Dũng, an ủi chị. Vương Tiểu Vân phát ti3t một trận, rốt cuộc ngẩng đầu lên nói: "Chị hiện tại đặc biệt hiểu vì sao lúc ấy mẹ em muốn dọn ra ngoài, chị cũng không muốn ở cùng bà ta."
Cao Lương sửng sốt một chút, hiểu ra "bà ta" là chỉ bác dâu cả, cô không biết nói tiếp như thế nào. Vương Tiểu Vân nói: "Em gái, em có thể giúp chị hỏi lại bạn không, trong xưởng bên Quảng Đông còn nhận người không? Chị muốn đi làm, không muốn ở nhà."
Cao Lương nhớ tới tình hình ngày hôm qua Cao Dũng tới, nói: "Anh họ tìm chị khắp nơi, hắn rất sốt ruột. Nếu thật sự chị muốn đi, vậy nên thương lượng cùng anh ấy, rồi em sẽ giúp chị hỏi, nói cách khác bọn họ tới chỗ em đòi người thì em cũng không biết làm sao." Cao Lương thật sự không muốn chọc phiền toái, cô với Vương Tiểu Vân cũng không hoàn toàn quen thuộc, không có cảm tình gì, chỉ là bởi vì quan hệ thân thích, cảnh ngộ chị lại đáng thương, không thể không giúp đỡ.
"Chị không muốn thấy hắn, nếu không phải con còn quá nhỏ, chị thật sự muốn ly hôn." Vương Tiểu Vân nói.
Cao Lương thầm giật mình, thời buổi này tỷ lệ ly hôn thật sự là quá thấp, mâu thuẫn gia đình đều là thông qua biện pháp đòi chết đòi sống để giải quyết, bởi vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu cùng quan hệ vợ chồng thì bất hòa cũng đỡ hơn chết, nhưng chính là không cso dũng khí thông qua ly hôn tới giải quyết vấn đề, lại nói tiếp cũng thật là một loại bi ai. Vương Tiểu Vân cư nhiên có suy nghĩ ly hôn, tuy rằng cũng chỉ là suy nghĩ, nhưng cũng xem như một loại dũng khí, Cao Lương đương nhiên sẽ không kích động người ta ly hôn, mà hỏi: "Trước kia anh họ từng đánh chị không?"
Vương Tiểu Vân lắc lắc đầu, vành mắt lại đỏ. Cao Lương thầm nói quả thực như thế, nếu hai vợ chồng đánh nhau thành thói quen, Cao Dũng cũng sẽ không kinh hoảng thất thố như vậy, phản ứng của Vương Tiểu Vân cũng sẽ không kịch liệt như vậy. Cao Lương nói: "Chị dâu, chuyện này chị ngàn vạn không được dễ dàng tha thứ, phải làm cho anh họ ý thức được mình sai rồi, nếu không có lần đầu, về sau sẽ thành thói quen đánh vợ."
Vương Tiểu Vân nâng lên đôi mắt nhìn Cao Lương: "Chị nên làm gì bây giờ?"
Cao Lương nói: "Chị đi nhờ người gọi anh họ tới, không thể nói chuyện ở nhà, nếu không chị tự mình trở về, bọn họ sẽ khinh thường chị."
Vương Tiểu Vân gật đầu, vốn dĩ cô cũng không tính toán tự mình trở về, nếu không cô liền hoàn toàn mất đi quyền chủ động: "Chị nhờ người kêu anh ta tới một chuyến."
Cao Lương do dự một chút nói: "Kỳ thật chị có thể về nhà mẹ đẻ, lại nhờ nhà mẹ đẻ báo anh họ." Cao Lương thật sự không muốn chọc vào vũng nước đục này, cắn răng nói những lời này.
Vương Tiểu Vân lắc đầu: "Không được, chị không thể trở về, mẹ chị khẳng định sẽ khuyên chị trở về, bà cảm thấy hai vợ chồng cãi nhau không phải chuyện gì to tát, sợ còn coi đàn ông đánh phụ nữ là chuyện bình thường."
Cao Lương nhịn không được nắm chặt tay, phụ nữ như vậy thật là bất hạnh lại đáng giận, liền nói: "Vậy vẫn gọi anh họ tới nhà em đi."
Đôi mắt Vương Tiểu Vân hồng hồng: "Thực xin lỗi em, chị gây thêm phiền toái cho em rồi."
Cao Lương đành phải nói: "Bảo anh họ em tới một mình thôi, ngàn vạn lần đừng để cho bác dâu cả tới cùng." Có bác dâu Trương Thời Anh tới, lần này sợ cũng không giải quyết được gì.
Vương Tiểu Vân gật gật đầu: "Chị biết."
Vương Tiểu Vân đi ra ngoài nhờ người nhắn giúp, Cao Lương liền ngủ trưa, chờ cô tỉnh lại, Vương Tiểu Vân đang ngồi ở hành lang phát ngốc, phỏng chừng là sợ đánh thức Cao Lương. Cao Lương nói: "Chị dâu, sao chị không gọi em dậy?"
Vương Tiểu Vân nói: "Không có việc gì, em ngủ đi."
"Buổi sáng em thức dậy sớm, buổi chiều nhất định phải ngủ một chút mới được, không thì không có sức lực." Cao Lương mở tủ đông, đem nguyên liệu nấu ăn mua buổi sáng ra, chuẩn bị xử lý nguyên liệu. Hiện tại Ngô Xuân Mai không thể hỗ trợ, Khỉ Ốm sẽ qua, bất quá chờ hắn ngủ trưa xong mới đến, Cao Lương đều sẽ tự mình thu thập trước, bà Vương cũng tới giúp một chút, Cao San được nghỉ cũng tới giúp một chút.
Vương Tiểu Vân thấy cô xử lý mấy cái chân heo, lại lấy ra một đống lớn thịt đầu heo cùng nội tạng, giật mình mà nhìn: "Sao em mua nhiều thịt như vậy?"
Cao Lương nói: "A, em mở cửa hàng, bán thức ăn chín."
Vương Tiểu Vân thấy cô bận rộn, tự nhiên cũng sẽ không đứng nhìn không, liền cuốn tay áo tới hỗ trợ. Cao Lương vội nói: "Không cần đau chị dâu, em tự làm được."
Vương Tiểu Vân nói: "Không có việc gì, chị cũng nhàn rỗi." Khi nói chuyện đã cầm lấy một cái chân heo cạo lông.
Cao Lương đành phải nói cảm ơn. Vương Tiểu Vân tay chân nhanh nhẹn, làm nhanh lại sạch, so với động tác của Cao Lương còn nhanh hơn. Cao Lương âm thầm kinh ngạc, người phụ nữ cần mẫn lại có khả năng như vậy, bác dâu và anh họ còn ghét bỏ cái gì chứ. Cao Lương nhịn không được tán thưởng: "Chị dâu thật có năng lực, làm việc nhanh thật."
Vương Tiểu Vân ngượng ngùng mà cười một chút: "Nhưng có ích gì, ở nhà cũng cũng chỉ có thể trồng trọt, cũng không kiếm được tiền, làm mẹ chồng ghét bỏ. Chị nghe nói bên ngoài làm công đều là thủ công, chị liền đặc biệt muốn đi, trước không nói kiếm được bao nhiêu tiền, ít nhất không cần thấy bà ấy."
Cao Lương gật đầu: "Cũng đúng, công nhân trong xưởng tính theo sản phẩm, tay chân chị nhanh nhẹn, tiền lương khẳng định không thấp." Nói thật, một khắc kia Cao Lương là có chút động tâm, nếu Vương Tiểu Vân không phải người nhà bác cả, cô rất muốn mời chị đến giúp mình làm việc, đáng tiếc không được.
Vương Tiểu Vân được Cao Lương như khen, tức khắc có thêm niềm tin.
Lúc Khỉ Ốm tới, phát hiện Cao Lương cùng Vương Tiểu Vân đã xử lý gần xong nguyên liệu nấu ăn, kinh ngạc mà nói: "Hôm nay sao làm nhanh như vậy, em Lương không ngủ trưa à?"
Cao Lương cười nói: "Ngủ ạ, hôm nay có chị dâu giúp em, cho nên nhanh hơn rất nhiều."
Khỉ Ốm không rõ tình huống phức tạp giữa Cao Lương cùng nahf bác cả, thuận miệng nói: "Không phải em muốn thuê người làm sao? Chị dâu có khả năng như vậy, nếu có thể tới giúp em thì tốt rồi."
Lời kia vừa thốt ra, Cao Lương cùng Vương Tiểu Vân đều sửng sốt một chút. Cao Lương xấu hổ mà cười: "Chị dâu em định đi ra ngoài làm công."
Khỉ Ốm gật gật đầu: "À."
Vương Tiểu Vân quay đầu nhìn Cao Lương: "Trong tiệm của em cần thuê người à?"
Cao Lương có chút xấu hổ mà cười cười: "Đúng vậy." Nhưng cô không nói muốn cho Vương Tiểu Vân tới trong tiệm làm việc.
Vương Tiểu Vân đại khái cũng rõ tình huống nhà mình, cho nên không chủ động nói muốn tới trong tiệm làm việc.
Ăn cơm chiều, Cao Lương mang theo nguyên liệu nấu ăn đã xử lý tới tiệm, Vương Tiểu Vân nói: "Chị cũng đi theo em tới tiệm được không?"
Cao Lương có thể nói thế nào nữa, nhưng cô đã hạ quyết tâm không mời Vương Tiểu Vân đến trong tiệm làm việc.
Vương Tiểu Vân nhìn thấy cửa hàng của Cao Lương, thấy rất khâm phục, không nghĩ tới Cao Lương còn nhỏ đã mở được cửa hàng, còn có thể nuôi sống các em, mấu chốt là trong tiệm cư nhiên còn muốn mời người hỗ trợ, chứng tỏ buôn bán cũng tốt, Cao Lương thật sự rất có khả năng.
Bất quá Vương Tiểu Vân cũng nhanh đã biết Cao Lương kiếm tiền cũng rất vất vả, bởi vì làm tới tối khuya mới trở về, buổi sáng bốn giờ đã dậy mở cửa hàng, khó trách buổi chiều phải ngủ trưa, cô khâm phục Cao Lương, đồng thời lại thấy đau lòng, không có ai sống là dễ dàng.
Sáng ngày hôm sau, Vương Tiểu Vân và anh họ Cao Dũng đều tới nhà Cao Lương, còn mang theo hai đứa nhỏ không đi học. Cao Dũng vì không để Vương Tiểu Vân đi Quảng Đông, còn quỳ xuống, trước mặt mọi người bảo đảm về sau sẽ không động tới một đầu ngón tay của chị. Hai đứa nhỏ cũng oa oa khóc, thấy con khóc Vương Tiểu Vân cũng mềm lòng, đưa ra một yêu cầu: "Tôi không trở về nhà chịu cơn giận của mẹ đâu, sẽ ở chỗ này tìm việc làm." Cô cảm thấy Cao Lương một gái không lấy chồng cô còn có thể tìm được nghề nghiệp, mình một người phụ nữ có tay có chân cũng có thể sống sót ở huyện thành.
Cao Lương kinh ngạc mà nhìn Vương Tiểu Vân. Cao Dũng nhìn vợ mình: "Em ở trong huyện có thể làm cái gì?"
Vương Tiểu Vân khẽ cắn môi nói: "Tôi đi bán rau dưa, hoặc là mở sạp bán bữa sáng sạp gì đó đều được, không nói kiếm bao nhiêu tiền, nuôi sống chính mình thì không là vấn đề." Hai ngày trước cô ở nhà một người bạn trong huyện, thấy sạp bán bữa sáng trên đường buôn bán khá tốt, không nói nhiều, một tháng cũng thể có kiếm được 20 - 30 đồng, này còn tốt hơn ở nhà trồng trọt sao.
Cao Dũng nói: "Vậy em ở chỗ nào?"
Vương Tiểu Vân nói: "Tôi thuê nhà, năm đó chú với thím có thể sống ở trong thành, chúng ta vì cái gì không được?"
"Ý của em là anh cũng ở lại?" Cao Dũng lắp bắp nói.
Vương Tiểu Vân nói: "Tôi mặc kệ anh có ở lại hay không, dù sao tôi sẽ ở lại, anh nguyện ý về nhà nghe lời mẹ anh thì cứ đi."