Thừa dịp các em còn chưa khai giảng, Cao Lương mang theo Cao Phán cùng đi xuống nông thôn. Cao Lương từng qua nhà Ngô Xuân Mai một lần, vào kỳ nghỉ đông cấp ba, từ thời gian hiện tại suy tính, kỳ thật mới hơn nửa năm, nhưng từ trong trí nhớ Cao Lương đã qua hơn hai mươi năm, thật sự là ký ức mơ hồ. Cũng may nhà ở thôn khá dễ tìm, ngay cửa thôn có một cây cầu, qua cầu là được.
Cuối tháng 8 ở nông thôn đều là một mảnh xanh mượt, những năm nay còn chưa có thịnh hành lúa một quý, mọi người thu lúa sớm lúc sau liền trồng mùa lúa mới, lúc này đúng là mùa lúa sinh trưởng thịnh vượng, một mảnh lớn màu xanh lục ánh vào mi mắt, cảm giác đôi mắt đều mát lạnh. Cao Lương xuất phát sớm, lúc đến cửa thôn mặt trời chưa quá mạnh, sương trên lúa cỏ chưa bay hết, vừa đi ống quần đều ướt, phi thường mát lạnh.
Cao Lương không nhớ rõ vị trí nhà Ngô Xuân Mai, cô tính toán vào thôn lại hỏi thăm một chút. Mới vừa đi một đoạn, liền thấy một đoàn vịt phía trước, vịt lắc lư mà ngươi truy ta đuổi, còn không ngừng "Cạc cạc" kêu lên vui mừng, thoạt nhìn thập phần vui vẻ. Đuổi vịt chính là hai thằng bé choai choai, Cao Phán mắt sắc, nói: "Chị, bọn họ lớn lên giống nhau, hình như là một đôi song bào thai."
Cao Lương vừa nghe song bào thai, lập tức liền liên tưởng đến em trai Ngô Xuân Mai, bởi vì Ngô Xuân Mai có một đôi em trai song bào thai. Cao Lương chạy nhanh về phía trước vài bước, muốn đi chào hỏi, lại sợ dọa đàn vịt, vịt thấy có người tới, dừng lại không dám động, đứa bé đối diện kêu lên: "Đứng, đừng nhúc nhích, để chúng tôi đi qua."
Cao Lương quẫn bách, đành phải đứng lại, tận lực nép vào ven đường, an tĩnh chờ đợi đàn vịt đi qua. Đàn vịt khẩn trương mà chạy qua, Cao Lương nhìn hai anh em sinh đôi cầm cây gậy trúc, xác thật là em trai Ngô Xuân Mai, đôi song bào thai tầm tuổi Cao San, nhưng không có nhận ra Cao Lương. Cao Lương lên tiếng: "Đại Bảo, chị cả em có ở nhà không?"
Đại Bảo cầm cây gậy trúc dừng lại, quay đầu nhìn Cao Lương, có thể là cảm thấy có chút quen mặt, nhưng lại nhận không ra, Đại Bảo có chút ngượng ngùng mà duỗi tay gãi gãi đầu: "Ở nhà, chị ý đi đánh cá."
Tính cách Tiểu Bảo hoạt bát hơn chút: "Em nhớ rõ, chị là bạn học của chị cả phải không, lúc ăn tết đã tới nhà em."
Cao Lương gật đầu: "Đúng. Chị không nhớ rõ nhà em đi như thế nào, các em có thể dẫn chị đi không?"
Tiểu Bảo cắm cây gậy trúc vào ruộng nước ven đường: "Đại Bảo, anh đuổi vịt ra sông đi, em mang hai chị này về nhà."
Đại Bảo gật đầu: "Nga, được."
Cao Lương cười cảm ơn Tiểu Bảo: "Cảm ơn Tiểu Bảo."
Tiểu Bảo một chút cũng không xa lạ, dọc theo đường đi ríu rít mà nói không yên, Cao Lương từ trong miệng hắn biết được Xuân Mai sẽ không học lại, chuẩn bị đi tìm việc làm. Tiểu Bảo nói: "Em biết chị cả còn muốn đọc sách, buổi tối chị ý còn trộm làm bài, chính là trong nhà không có tiền."
Cao Lương hỏi: "Nhà em nuôi nhiều vịt như vậy, không bán được trứng vịt sao?"
Tiểu Bảo lắc đầu: "Còn chưa có sinh trứng, mùa xuân năm nay mới nuôi."
Lúc Cao Lương đến nhà Ngô Xuân Mai, cô ấy còn chưa trở về, chỉ có em gái Ngô Xuân Mai - Ngọc Mai ở nhà làm cơm sáng. Tiểu Bảo nhanh như chớp chạy đi tìm chị cả, qua hai mươi phút, Ngô Xuân Mai mới về nhà, trên người dính đầy cọng cỏ, tóc, ống quần cùng ống tay áo đều ướt, bị sương sớm làm ướt nhẹp, nhìn thấy Cao Lương thật cao hứng: "Cao Lương cậu đã đến rồi? Mau ngồi đi."
Cao Lương nhìn bạn tốt của mình, kỳ nghỉ hè này hiển nhiên thật sự không vừa lòng, mắt thấy đen gầy một vòng. Cao Lương cười nói: "Tớ chờ cậu tới tìm, kết quả sắp khai giảng cậu cũng chưa tới."
Ngô Xuân Mai cúi đầu, không biết nói cái gì: "Cậu ăn cơm sáng chưa? Ở nhà tớ ăn cơm sáng đi." Nói xong phải đi vội.
Cao Lương xua tay: "Không cần vội, chúng tớ ăn bữa sáng ở trên phố mới lại đây."
Ngô Xuân Mai ngừng động tác, nói: "Cao Lương, tớ thật sự không thể học lại."
"Không thể học lại, vậy tới giúp tớ mở cửa hàng đi. Không tin cậu hỏi em gái tớ, cửa hàng của nhà tớ chính thức khai trương vào ngày 1 tháng 9. Một mình tớ lo liệu không hết, cậu tới giúp tớ đi." Cao Lương cười tủm tỉm mà nói.
Cao Phán vội gật đầu: "Là thật sự, chị của em muốn mở cửa hàng."
Ngô Xuân Mai nhìn bạn tốt, không nghĩ tới Cao Lương nói mở cửa hàng liền mở cửa hàng, thật là sấm rền gió cuốn: "Thật vậy chăng?"
Cao Lương gật đầu: "Ừ."
Hai tay Ngô Xuân Mai xoắn lại, hiển nhiên có chút kích động. Cao Lương nói: "Xuân Mai, nhà cậu nuôi không ít vịt phải không?"
Ngô Xuân Mai gật đầu: "Ừ."
"Có bán vịt không?" Cao Lương vừa lúc cần mua vịt, trong nhà Ngô Xuân Mai nuôi nhiều như vậy, không phải vừa lúc sao, nếu tiệm nhà mình buôn bán tốt, về sau nhà Ngô Xuân Mai có thể chuyên cung cấp vịt.
Ngô Xuân Mai sửng sốt: "Cậu muốn mua vịt?"
Cao Lương gật đầu: "Đúng. Số lượng còn không ít."
"Tớ phải đi hỏi ba mẹ." Ngô Xuân Mai biết cha mẹ tính nuôi vịt để trứng bán, bất quá nếu Cao Lương muốn mua mấy con, cũng không phải không thể bán.
Qua một hồi lâu, cha mẹ Ngô Xuân Mai trở về ăn cơm sáng, Đại Bảo, Tiểu Bảo đem vịt đuổi ra sông cũng đã trở lại, người một nhà thấy bạn con gái tới, đều rất nhiệt tình. Bọn họ nhiệt tình chiêu đãi chị em Cao Lương cùng ăn cơm sáng, bị Cao Lương uyển chuyển từ chối.
Ngô Xuân Mai nhắc với mẹ Cao Lương muốn mua vịt, mẹ Ngô Lưu Chiêu Đệ có chút kinh ngạc mà nhìn Cao Lương: "Cháu muốn mua vịt? Cháu muốn ăn, lát nữa bắt 1 con cho cháu mang về."
Cao Lương lắc đầu: "Không phải, dì, không phải cháu ăn, cháu làm buôn bán, muốn mua rất nhiều ạ."
Lưu Chiêu Đệ liếc chồng: "Vậy cháu muốn bao nhiêu?"
Cao Lương nghĩ nghĩ: "Lúc này thì lấy mười con đi, về sau nếu buôn bán tốt sẽ lấy nhiều hơn, phỏng chừng vịt nhà dì cũng không đủ dùng."
Cha Ngô, Ngô Tài Thuận nói: "Cháu bán vịt?"
Cao Lương cười lắc đầu: "Không có, cháu mở nhà cửa hàng, bán thịt kho cùng rau trộn. Kỳ thật không chỉ muốn mua vịt, còn muốn mua gà, nếu sinh ý ổn định thì cháu muốn nhờ chú dì có thể chuyên nuôi vịt cho cháu, nuôi bán cho cháu."
Ngô Thuận mới gãi gãi đầu, hiển nhiên còn có chút không tính ra, rốt cuộc là để sinh trứng có lợi hay là nuôi thịt vịt có lợi. Ngô Xuân Mai sớm đã tính ra: "Ba, mẹ, nếu Cao Lương thật sự cần vịt, nhà của chúng ta có thể nuôi." Nông thôn nuôi vịt, khoảng ba tháng là có thể thịt, mà sinh trứng cần năm đến sáu tháng, sáu tháng có thể nuôi ra hai đàn vịt thịt, tính một đàn nuôi hai trăm con, mỗi con vịt nặng hai ba cân, một con bán bốn năm đồng, một năm là có thể bán được ba bốn ngàn đồng, tính chỉ có một phần ba lợi nhuận, cũng có thể kiếm được hơn một ngàn đồng, như vậy thu nhập trong nhà cũng nhiều hơn rất nhiều so với hiện tại. Huống hồ còn có thể nuôi nhiều đàn, một năm không chừng có thể nuôi được 4 đàn.
Ngô Thuận nhìn con gái: "Nga, để ba cùng mẹ con lại thương lượng một chút."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Không vội, chú. Dù sao hiện tại cửa hàng nhà cháu còn chưa khai trương, số lượng còn chưa rõ ràng lắm, cháu mua một ít trở về trước, nếu không dùng nhiều như vậy, chú liền tiếp tục nuôi để sinh trứng."
Ngô Thuận mới gật đầu: "Được, tốt, tốt. Lúc cháu về chú bắt mấy con vịt đi."
Cao Lương trong lén lút lại nói chuyện cùng Ngô Xuân Mai, biết cô không có khả năng học lại, bởi vì điều kiện trong nhà thật sự khó khăn. Cao Lương liền cật lực mời cô tới cùng mình cùng mở cửa hàng. Ngô Xuân Mai nghe bức trang tương lại của Cao Lương, nhớ tới trong nhà mình nếu thật sự có thể phát triển nuôi vịt thịt, thoát khỏi nghèo khó làm giàu không hề là vấn đề, liền tràn ngập tò mò nói với Cao Lương: "Để tớ đi theo cậu nhìn xem đi, nếu thật sự cần người hỗ trợ, tớ liền giúp cậu làm." Ngô Xuân Mai cũng có chút muốn rời khỏi nhà, cô đã thành niên, thi đại học bị rớt, tuy rằng có thể hỗ trợ làm một ít việc nhà nông, nhưng cha mẹ nhìn cô nhiều liền thêm tâm bệnh, vẫn nên rời đi sớm một chút, dù không thể làm trong tiệm Cao Lương, ở huyện thành cũng có thể tìm chút việc làm.
Cao Lương cười gật đầu: "Nếu cậu tới, tớ liền phát tiền lương cho cậu, cụ thể bao nhiêu tớ phảu xem sinh ý cửa hàng đã, tớ nghĩ ít nhất sẽ không thấp hơn 60 đồng."
Ngô Xuân Mai lắc đầu: "Tiền công trước không cần nói, ít một chút cũng không sao." Rốt cuộc Cao Lương nói bên kia là chợ mới mở, có sinh ý hay không còn khó mà nói, cho nên cô cũng không dám tùy tiện nhận tiền lương của Cao Lương, vạn nhất sinh ý không tốt, còn phải phát tiền lương cho vậy, vậy mình không chỉ không giúp được gì, ngược lại là dậu đổ bìm leo.
Cao Lương cười: "Được, trước không nói tiền công." Thời buổi này nhân tâm còn quá thuần phác, ngại nói về tiền, người đọc sách càng là vậy, tuy rằng mỗi người đều cần dùng tiền.
Cao Lương nhờ mẹ Ngô Xuân Mai giúp mình mua mười con gà ở trong thôn, lại mua 200 quả trứng gà, hơn nữa mười con vịt, kéo theo Ngô Xuân Mai cùng nhau về nhà.
Cao Lương thấy lúc Ngô Xuân Mai thu thập hành lý, cầm theo cả sách vở, cô liền biết bạn tốt kỳ thật vẫn luôn muốn đi học tiếp.
Về đến nhà, Cao Lương đem nhốt gà ở lồng sắt, vây vịt dưới tàng cây ở trong sân, trong lúc nhất thời trong nhà rất náo nhiệt, gà gáy vịt kêu, tràn ngập sinh khí.
Trưa hôm đó, Cao Lương liền gϊếŧ một con vịt, chuẩn bị làm vịt xào bia, thời buổi này bia là thứ hiếm lạ, trên chợ rất ít người bán, đây vẫn là Lý Vệ Quốc đưa qua, Cao Lương cũng không uống rượu, cầm tới hầm vịt mới không lãng phí. Nhà Ngô Xuân Mai nuôi vịt được bốn năm tháng, đều sắp đẻ trứng, từng con mỡ phì thể tráng, chừng ba bốn cân. Mùi hương bia hầm vịt truyền tới Lý gia cách vách, Lý Vệ Quốc chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm mà nói: "Tiểu Cao lại đang làm cái gì ngon vậy?" Lý Vệ Quốc có chút tính cách lão ngoan đồng, thích nói giỡn cùng Cao San Cao Cường, được bọn nhỏ yêu quý.
Cao Lương quay đầu nhìn Lý Vệ Quốc, cười nói: "Chú Lý, cháu làm vịt xào bia, lát đưa qua cho chú một ít."
Lý Vệ Quốc vuốt cằm: "Dùng bia làm vịt? Cái này là cách làm gì, chưa từng ăn qua, chú sẽ chờ. Ai, trong nhà có khách ?" Hắn phát hiện Ngô Xuân Mai.
Cao Lương gật đầu: "Dạ, đây là bạn học của cháu, Ngô Xuân Mai. Hai ngày nữa không phải cửa hàng nhà cháu khai trương sao, kêu cậu ấy tới giúp cháu một chút."
"Không tồi không tồi, có người phụ một chút khá tốt. Tiểu Cao là người làm đại sự." Lý Vệ Quốc cũng coi như là có kiến thức rộng rãi, xem người vẫn thực chuẩn, trên người Cao Lương có sự vững vàng cùng kiên nghị mà bạn cùng lứa tuổi không có, là người thành đại sự, nếu là binh của hắn tuyệt đối là đội quân mũi nhọn, đáng tiếc con bé sẽ không đi tham gia quân ngũ.
Vịt nhà Ngô Xuân gia là ăn hạt thóc cùng cá sông lớn lên, luôn bơi lội ở trong sông, chất thịt tươi mới, hơn nữa Cao Lương sở dụng hương liệu trừ tanh, lại dùng bia hầm nấu, ra nồi thịt vịt hương vị thuần hậu tiên hương, béo mà không ngán, làm người ta vô cùng thèm thuồng.
Tất cả mọi người ăn đến mỹ mãn, Ngô Xuân Mai lần đầu tiên ăn được đồ ăn Cao Lương làm, đối với tay nghề của bạn kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Cao Lương thâm tàng bất lộ như vậy, khó trách có thể đi bày quán bán đồ ăn.
Cha con Lý Vệ Quốc đối với vịt xào bia của Cao Lương khen không dứt miệng, Lý Vệ Quốc cảm khái mà nói: "Ai nha nha, chú sắp phải về bộ đội, rốt cuộc không ăn đồ ăn ngon như vậy, quả thật nhân sinh thật khó khăn."
Khuông Tú Mẫn biết ý của chồng, bất đắc dĩ mà nói: "Tôi đi theo Cao Lương thỉnh giáo cách làm còn không được sao?" Cái kỳ nghỉ này, cô đã học không ít món từ Cao Lương, bao gồm cách làm nước kho, may mắn Cao Lương không tàng tư, đương nhiên, bà cũng không cần thiết để lộ bí mật của Cao Lương.
"Phu nhân thật là thiện giải nhân ý, đa tạ phu nhân thành toàn." Lý Vệ Quốc cười hì hì chắp tay thi lễ vơi cợ.
Lý Tuấn Vĩ cũng rất buồn phiền, mấy ngày nữa hắn phải tới trường học báo danh, về sau cũng không ăn được đồ Cao Lương làm, chỉ có thể chờ lúc nghỉ đông, nếu có thể đóng gói đồ ăn của Cao Lương mang đi thì tốt rồi.
Trưa hôm đó, Cao Lương mang theo Ngô Xuân Mai ra quán. Ngô Xuân Mai biết Cao Lương bán rau trộn rất tốt, quả thực có chút lo liệu không hết quá nhiều việc, Cao Lương một bên bán hàng, một bên đề cử với mọi người mình sắp khai trương cửa hàng, cũng nói có nhiều chủng loại hơn, trong đó bao gồm cả thịt, đến lúc đó hoan nghênh mọi người tới, không ít người đều đồng ý sẽ đến xem.
Uông Ngạn Quân lái xe tới, thấy bên cạnh Cao Lương có một gương mặt lạ, có chút ngoài ý muốn hỏi: "Di, hôm nay lại đổi người, em gái em đâu?"
Cao Lương cười nói: "Đây là người em mời đến giúp đỡ. Ngày mai em gái phải đi học."
Uông Ngạn Quân nhìn thoáng qua Ngô Xuân Mai, nói với Cao Lương: "Cho anh nửa cân đậu phộng, nửa cân rau trộn, lát nữa uống rượu cùng bọn Khỉ Ốm."
"Được rồi." Cao Lương nhanh giúp hắn gắp đồ ăn.
Uông Ngạn Quân hỏi: "Gần đây nhận được thư của anh Nghị không?"
"Hai ngày trước nhận được một lần. Anh Uông có việc sao?" Cao Lương hỏi, hai ngày trước Lý Tuấn Nghị lại giúp cô gửi một bao San Hô Thảo cùng con sứa trở về.
Uông Ngạn Quân cười lắc đầu: "Không có, hắn đã lâu chưa viết thư cho bọn anh, thật là trọng sắc khinh bạn."
Mặt Cao Lương đỏ thẫm: "Anh Uông thật thích nói giỡn."
Uông Ngạn Quân cầm theo rau trộn cười tủm tỉm mà rời đi.
Ngô Xuân Mai nói: "Người mới rồi là ai vậy?"
Cao Lương nói: "Nga, anh trai Uông Lị Na, bất quá làm người so với Uông Lị Na tốt hơn nhiều."
Ngô Xuân Mai có chút hâm mộ Cao Lương, cậu ấy nhận thức thật nhiều người. Cô còn có điểm tò mò người viết thư cho Cao Lương là ai, Cao Lương yêu đương sao? Bất quá không có mặt mũi hỏi ra miệng.
Ngày hôm sau là 31 tháng 8, mấy đứa Cao Phán đều bắt đầu báo danh đi học, Cao Lương đưa bọn họ đến trường, Cao Phán trọ ở trường, buổi sáng Cao San còn có thời gian làm làm cơm sáng cho mình cùng Cao Cường, Cao Lương liền không cần lo lắng cơm sáng cho hai em. Ngày này cô không ra quán, mà ở trong tiệm làm công tác chuẩn bị, lại điều chế một nồi nước kho cay hơn, dùng để làm thịt kho cay hơn. Thịt kho là làm buổi tối, thịt hầm một giờ, nấu trong một hai giờ, sau đó lại đặt trong nồi nước kho ngâm bốn năm giờ, không sai biệt lắm chính là thời gian Cao Lương rời giường.
Sáng sớm ngày 1 tháng 9, Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai đều là dậy lúc ba giờ, các cô dậy gϊếŧ ba con vịt, làm sạch xong mang theo vịt tới chợ bán thức ăn. Cao Lương vớt thịt kho trong nồi ra. Ngô Xuân Mai hỗ trợ xử lý vịt, Cao Lương phụ trách làm rau trộn, sau đó đặt vịt đã xử lý tốt vịt ở trong nồi kho, hết thảy liền chờ buổi sáng khai trương.