Trở Về Năm 1988

Chương 179: Di truyền nhan khống



Nghiêm đánh tựa như một cơn gió, thổi tan sương mù bao phủ trong lòng mọi người bấy lâu, làm người ta thở phào nhẹ nhõm. Đối với vả nhà Cao Lương mà nói, nghiêm đánh cũng không quá ảnh hưởng tới cuộc sống, nhưng lại làm lòng mọi người càng thêm an tâm kiên định.

Nghỉ hè, Cao San như ước định về quê trông coi, tuy rằng Lý Tuấn Nghị có nhờ Cao Dũng, nhưng rốt cuộc nhà Cao Dũng cũng có việc, hai vợ chồng bọn họ còn mở cửa hàng, mỗi ngày đều rất bận, còn phải bớt thời giờ trông coi, thật sự hơi làm khó người khác. Vừa lúc Cao San được nghỉ, con bé cũng có thể quyết định, để con bé về trông coi cũng thích hợp. Cao Cường cũng muốn về quê, liền đi theo Cao San.

Khi bọn họ trở lại quê, phòng ở đã xây được một nửa, kết cấu nhà là Lý Tuấn Nghị thuê nhà thiết kế chuyên nghiệp làm, đội thi công chỉ cần dựa theo bản vẽ, vấn đề sẽ không quá lớn, mục đích trông coi chính là sợ công nhân không lĩnh hội được ý tứ của nhà thiết kế, hoặc là bớt việc, tự ý thay đổi.

Cao San vừa trở về không bao lâu, đã gọi điện thoại cho Cao Lương, nói là ở quê muốn xây đường cao tốc, vừa lúc đi qua khối đất trên núi nhà bọn họ, vùng núi bị trưng dụng. Bác dâu Trương Thời Anh nói với Cao San là muốn đổi lại nhà bọn họ và lấy đất về. Cao Lương nghĩ thầm bác dâu thật đúng là kiểu người như vậy, chuyện tốt đều muốn chiếm hết. Kỳ thật tiền đền bù cũng chỉ có mấy vạn đồng mà thôi, miếng đất nahf bác cả đổi với nhà cô cũng chỉ giá trị hai ba vạn đồng, Trương Thời Anh cho rằng Cao Lương sẽ không đem để số tiền ấy vào mắt, đương nhiên cho rằng Cao Lương sẽ đồng ý đổi lại.

Cao Lương nói: "Em trực tiếp nói với bác dâu là không đổi, chị cần dùng số tiền này."

Trương Thời Anh nghe được Cao Lương dứt khoát cự tuyệt, tức giận đến mức mắng loạn ở nhà, nói Cao Lương tâm địa ngoan độc, càng có tiền càng keo kiệt, một năm kiếm mấy trăm vạn, còn không nỡ bỏ số tiền nàt, anh chị họ làm công trong xưởng cũng không niệm một chút thân tình cốt nhục, loại người vô tình vô nghĩa.

Bác cả Cao Lương yên lặng mà hút thuốc, rất ít nói, trong lòng hắn biết Cao Lương cũng không phải loại người này, hai vợ chồng con cả nhờ có Cao Lương, đã mua được nhà ở huyện thành, con thứ hai con thứ ba cũng tính toán tự mở xưởng quần áo, chuyên gia công cho công ty Cao Lương, Cao Lương cũng đồng ý rồi, sẽ cho hai người anh họ vay tiền mở xưởng.

Sau khi nghe đủ, bác cả rốt cuộc nói chuyện: "Được rồi, bà bớt tranh cãi đi, cháu gái tôi bạc đãi bà ngươi? Con trai bà có đứa nào không phải dựa vào nó? Cao Đức với Cao Chí còn muốn vay tiền con bé mở xưởng đấy."

Trương Thời Anh thấy ông chồng chưa từng tranh luận lại nói lời này, càng tức ngực không chỗ phát ti3t, ngày hôm sau, còn mọc mụn ở miện, nói cũng không rõ, sợ tới mức bà vội chạy đến bệnh viện kiểm tra, nguyên lai là trúng gió, trị mấy ngày mới khỏi hẳn.

Thời điểm ký giấy đền bù, hai vợ chồng Cao Lương đều trở lại, cô thương lượng cùng với các em, quyết định lấy danh nghĩa mấy chị em quyên góp để tu sửa một tòa nhà cho trường học trong thôn, mặt khác còn xây một con đường xi măng, tiền không đủ, hai vợ chồng bọn họ còn góp thêm vào.

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ thôn đều oanh động, Cao Lương tuy rằng sinh ra ở đây, nhưng cũng không ở được mấy năm, cô lại có tấm lòng như vậy, lấy tiền xây đường, xây trường học. Những người quen của Trương Thời Anh hay nghe bà oán trách cháu gái và hàng xóm láng giềng đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn Trương Thời Anh, cháu gái tình nguyện đem tiền cho mọi người, cũng không muốn cho bà dùng, phải biết bà sống quá đáng tới mức như thế nào đây. Mọi người lại nói, nếu năm đó không tuyệt tình, ép cha mẹ Cao Lương đi ra bên ngoài, lúc này cháu gái còn không hiếu kính sao? Cao Lương rút sợi lông cũng có thể đủ cho Trương Thời Anh cơm ngon rượu say, gieo gió gặt bão thôi.

Trương Thời Anh nghe thấy tin đồn nhảm nhí, tức giận đến thiếu chút nữa sặc chết. Một buổi sáng, khi bác cả rời giường, phát hiện Trương Thời Anh té ngã ở cửa nhà xí, bất tỉnh nhân sự, vội đưa bà đến bệnh viện cấp cứu, nguyên lai là cao huyết áp dẫn trúng gió, may mắn đưa đến bệnh viện kịp thời, bằng không liền không cứu được, bất quá hiện tại cũng không quá tốt, Trương Thời Anh trúng gió liệt nửa người, tay trái chân trái đều tàn tật. Trương Thời Anh cường thế cả đời, cuối cùng đến chuyện sinh hoạt hằng ngày cũng không thể tự gánh vác. Đụng tới chuyện này, Cao Lương trừ bỏ biếu ít tiền, cũng không giúp được gì.

Một năm này, chuỗi cửa hàng của Thanh Mai và Tuấn Dật trên cả nước đã vượt qua con số 150, đang tiếp tục lan rộng ra khắp nơi. Xưởng Lý Tuấn Nghị đã có hơn 3000 công nhân, là một đại nhà xưởng, trước mắt chủ yếu sản xuất cho nhãn hiệu riêng và trnag phục của bên Cao Phán, những khách hàng cũ đã hợp tác lâu dài, hoặc khách hàng lớn có quan hệ tốt vẫn duy trì quan hệ hợp tác, còn lại đều chuyển cho nhà xưởng Chu Văn Võ. Cứ như vậy, nhà xưởng còn hơi không sản cuất kịp, ngay cả mùa hè mùa ế hàng cũng khá bận, không nhẹ nhàng giống năm ngoái. Công nhân đương nhiên thích như vậy, càng bận tiền lương càng cao.

Lý Tuấn Nghị nghe nói mấy anh họ của Cao Lương muốn mở xưởng gia công, đương nhiên không có dị nghị, ý tứ của mấy người anh họ là tương lai muốn nhận gia công cho xưởng Tuấn Dật, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều bày tỏ, chỉ cần chất lượng sản phẩm đạt chuẩn đương nhiên sẽ hợp tác, nhưng là chất lượng không đạt chuẩn thì dù thân thích cũng sẽ không dung túng. Hai người anh họ đương nhiên vỗ ngực nhận lời, bọn họ làm công nhân nhiều năm, còn được làm tới chức quản lý, rất quen thuộc với công việc, khẳng định có thể đảm bảo chất lượng.

Cao Lương không có cố ý khắc nghiệt hay chèn ép anh chị họ, cha mẹ bọn họ chèn ép nhà cô, nhưng anh họ cũng không có làm gì, mấy năm nay bọn họ ở trong xưởng làm việc, tuy rằng là thân thích, cũng không cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người, vẫn luôn thành thật kiên định mà làm việc, lúc này bọn họ muốn phát triển, là thân thích tự nhiên phải giúp đỡ một chút.

Chuỗi cửa hàng Cao Vị không phát triển nhanh chóng bằng Thanh Mai, nhưng ở Quảng Đông cũng có thị trường lớn, trong phạm vi toàn tỉnh đã có hơn 50 cửa hàng. Mà đồ ăn đóng gói đã phủ sóng khắp Hoa Nam, Hoa Trung, Tây Nam, còn rất được hoan nghênh, trước mắt đang hướng về Hoa Đông, Hoa Bắc, ở trong lĩnh vực thực phẩm, Cao Vị đã là một nhãn hiệu nổi tiếng. Cao Lương tính toán sang nămxây dựng một nhà xưởng mới, mở rộng chuỗi cửa hàng ra ngoài tỉnh Quảng Đông.

Nhà mới đã sửa xong, hiện tại đang trang trí, ở phương diện này, Cao Lương đầu tư rất nhiều, một là thẩm mỹ của cô được cả nhà tán thành, một điểm khác là hiện tại cô vẫn chỉ làm buổi sáng, rảnh hơn Lý Tuấn Nghị, đương nhiên, khi có thời gian, Lý Tuấn Nghị cũng sẽ tới xem tiến độ công trình. Còn chuyện mua gia cụ, đây là chuyện hai vợ chồng cùng nhọc lòng, chuyện điểm này chỉ dựa vào một mình Cao Lương quyết định cũng không được, cũng quá mệt mỏi.

Nhà Dương Trung Hoa cũng đang trang hoàng, trong chuyện này hắn trưng cầu không ít ý kiến từ Cao Lương, hai vợ chồng bọn họ đều đặc biệt thích phong cách nhà Cao Lương, hy vọng có một căn nhà xinh đẹp như vậy. Hoàng Tiểu Thúy được nghỉ hè, cũng xin với trường học, tính toán học kỳ sau nghỉ giữ chức, lại đây giúp chồng mở cửa hàng.

Cao Lương kiến nghị cô có thể tiếp tục dạy học, bởi vì cửa hàng Dương Trung Hoa từ trước không có cô hỗ trợ vẫn có thể hoạt động, thuyết minh hắn hoàn toàn ứng phó được, mà Hoàng Tiểu Thúy tiếp tục dạy học thì làm việc và nghỉ ngơi tương đối chính quy, như vậy tiện chăm sóc con. Hoàng Tiểu Thúy nghe theo Cao Lương kiến nghị, rốt cuộc tới Quảng Châu vì muốn cho con một hoàn cảnh lớn lên tốt, nhận lời mời tới dậy ở một trường tiểu học công lập, mấy năm nay theo kinh tế Quảng Đông phát triển, dân cư ngoại lai càng ngày càng nhiều, sự nghiệp giáo dục ở Quảng Đông cũng phát triển theo, rất nhiều trường học đều mở rộng quy mô, dùng lương cao mời giáo viên nội địa tới Quảng Đông dạy. Hoàng Tiểu thúy liền nhân cơ hội này, tìm được một công việc khá vừa lòng, tuy rằng không phải giáo viên chính thức trong biên chế, chỉ là giáo viên hợp đồng, nhưng tiền lương cũng không thấp, ít nhất cao hươn ở quê không ít. Mấu chốt chính là, cô xem trọng trường học này, hai năm nữa con gái cô cũng có thể tới đây học.

Dương Trung Hoa cũng cảm thấy như vậy khá tốt, hắn mở tửu lầu, thức khuya dậy sớm, thời gian tan tầm không cố định, nếu công việc của vợ ổn định, có thể chăm sóc con gái, vậy không thể tốt hơn.

Quả Quả sắp một tuổi,năng lực học tập rất mạnh, tinh lực đặc biệt tràn đầy, con bé có thể đỡ tường tự bước đi rồi, nhưng Cao Lương không cho con bé đi sớm, như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển xương xốt, chỉ cho ngồi xe đẩy, ngày thường cũng không cổ vũ đi đường. Con bé trừ bỏ biết gọi người, còn biết nói mấy từ đơn giản biểu đạt ý nghĩ của chính mình, đặc biệt cảm thấy hứng thú với âm nhạc, vừa nghe thấy âm nhạc vang lên, liền sẽ ê ê a a đi theo quơ chân múa tay, Lý Tuấn Nghị vui mừng mà nói: "Tương lai gian phòng kia có thể cải tạo thành phòng tập múa, đặt một cây dương cầm bên trong. Trời sinh con gái anh có năng khiếu này."

Cao Lương cũng cảm thấy có thể cho con gái học nhạc cụ, cũng không nhất định phải có thành tựu, ít nhất có thể nung đúc tình cảm, cũng có thể học khiêu vũ một chút, như vậy có lợi cho hình thể, dáng người tập múa thường đẹp và có khí chất hơn, bất quá cô không quá hy vọng con gái đi theo con đường nghệ thuật chuyên nghiệp, dù sao con đường này quá gian khổ. Đương nhiên, nếu con gái thích, cô cũng không đến mức phản đối.

Tuổi này Quả Quả đã hiểu được xấu đẹp, thích tất cả đồ vật xinh đẹp, thích hoa, mặc váy đẹp sẽ cười, thấy trai xinh gái đẹp thì muốn chơi với đối phương, thấy chú dì đẹp mắt sẽ vươn cánh tay muốn người ta ôm, nhưng người có vẻ ngoài khó coi ôm thì con bé liền không vui.

Cao Lương nhìn Quả Quả, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Quả Quả nhà mình là một đứa nhan khống."

"Nhan cái gì?" Lý Tuấn Nghị chưa từng nghe qua từ này.

Cao Lương lập tức phản ứng lại, mình lỡ mồm nói từ ngữ hiện đại, liền nói: "Chính là đặc biệt coi trọng bề ngoài, chỉ thích đồ vật xinh đẹp. Chuyện này không tốt, về sau cũng không thể quá nông cạn."

Lý Tuấn Nghị cười: "Này thì có cái gì, lòng yêu cái đẹp ai cũng có mà, chẳng lẽ em không thích người và đồ đẹp?"

Cao Lương phân biệt: "Nhưng em sẽ không dùng bên ngoài để quyết định hết thảy."

"Vậy được rồi, Quả Quả còn nhỏ, về sau con bé sẽ biết, bề ngoài chỉ là một trong những yếu tố mà thôi." Lý Tuấn Nghị rất yên tâm.

Cao Lương trừng anh một cái: "Hôm nay anh kể chuyện cổ tích cho con bé đi." Quả Quả mỗi ngày đều phải nghe chuyện cổ tích mới đi ngủ được.

Lý Tuấn Nghị nói: "Được, hôm nay nên kể chuyện gì?"

"《 Hoàng tử ếch 》." Cao Lương nói.

Lý Tuấn Nghị nhìn cô: "Em cố ý?"

Cao Lương giả bộ không hiểu: "Cố ý cái gì? Ngày hôm qua đọc đến câu chuyện này, anh nhanh đi đi."

Lý Tuấn Nghị nói thầm: "Dù sao tương lai con gái anh không thèm tìm hoàng tử ếch gì hết."

Cao Lương nghe thấy được, cố nhịn không cười, Quả Quả nhan khống tuyệt đối là do di truyền.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv