Trở Về Năm 1988

Chương 125: Tim đập thình thịch



Cao Lương vừa mới chuẩn bị xong gấp giường, Lý Tuấn Vĩ liền đến. Lý Tuấn Nghị đón hắn về nhà, Lý Tuấn Vĩ vừa mở ra, liền hô to một tiếng vào bên trong: "Choang choang choang, ta tới rồi, mau ra đây tiếp giá!" Nhưng mà trả lời hắn chính là một khoảng không yên tĩnh.

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh nói rồi, mọi người hẳn đều đi tới tiệm rồi, mày còn không từ bỏ ý định. Đi tắm rửa một cái, anh đưa tới tiệm Cao Lương ăn cơm trưa."

Lý Tuấn Vĩ lắc đầu: "Thật tuyệt tình, cư nhiên không ai đợi mình, hai nhóc Cao San và Cao Cường cũng không ở nhà."

Lý Tuấn Nghị rót hai chén nước ra: "Mày lại không phả quốc gia nguyên thủ, còn muốn người chuyên môn ở nhà nghênh đón sao, được rồi, uống miếng nước sau đó đi tắm rửa đi. Giường ở đàng kia." Anh chỉ một cái giường phía dưới cửa sổ.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Em ngủ ở phòng khách?"

"Nếu không muốn ngủ phòng khách, liền tới ngủ dưới đất trong phòng anh với Cao Cường."

Lý Tuấn Vĩ gãi gãi cái mũi: "Chỗ này cũng quá chật chội. Bất quá ngẫm lại em còn rất hạnh phúc, mọi người đều là hai người một phòng, còn một mình em bá chiếm phòng khách rộng như vậy, được thôi." Hắn có thể tự mình an ủi.

Tắm rửa xong, Lý Tuấn Nghị lôi hắn tới tiệm Cao Lương, hôm nay không phải cuối tuần, còn chưa tới giữa trưa, khách rất ít, mọi người đều nhàn rỗi, cho nên thời điểm Lý Tuấn Vĩ đi vào được tất cả mọi người chú ý, hắn bắt trước lãnh đạo thị sát xua xua tay với mọi người: "Xin chào các đồng chí!"

Bà nội cười mị mắt đứng lên: "Tiểu tử thúi, gọi ai là đồng chí hả?"

Lý Tuấn Vĩ bước qua, giang hai tay cánh tay ôm bà nội: "Bà, thật nhớ bà muốn chết!"

Một bên Cao San xoay mặt đi: "Thật là buồn nôn."

Lý Tuấn Vĩ buông bà ra, cười mị mắt xoa đầu Cao San: "Ta nói sao trong nhà không có ai, nguyên lai đều ở chỗ này ngồi ké điều hòa, nơi này thật mát mẻ. Sao em lại cao thế! Không phải chị cả em bón phân cho đi?"Câu cuối hắn hạ giọng rất thấp, hắn vẫn rất chú trọng trường hợp, rốt cuộc đây là cửa hàng ăn uống.

Cao San nhấc chân đá cẳng chân hắn một cái, oán hận mà nói: "Miệng chó không phun được ngà voi. Lại nói tiếp em cũng thật đồng tình anh, nhiều năm như vậy, vẫn chỉ cao ngần đó."

Lý Tuấn Vĩ đứng thẳng né tránh: "Cái con bé này, đừng không coi ai ra gì, hiện tại còn chưa cao hơn anh đâu."

Cao San nghiêng mắt trên dưới đánh giá một phen: "Cũng cao hơn em không bao nhiêu. Em còn lớn nữa, thực mau liền cao hơn."

Lý Tuấn Vĩ hắc hắc cười: "Vẫn là đừng cao quá, đến lúc đó quá cao sẽ không gả nổi."

"Ai cần anh lo!" con gái tuổi Cao San, xấu hổ nhất là nghe thấy loại lời này, làm cái mặt quỷ với Lý Tuấn Vĩ, sau đó đi đến trước quầy thu ngân, đổ hai bình nước đậu xanh nước ra, chỉ lấy một lọ lại đây, đưa cho Lý Tuấn Nghị: "Anh Tuấn Nghị, khát nước rồi, uống nước đậu xanh đi ạ."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Của anhđâu? Em chiêu đãi khách nhân như vậy?"

"Tự mình cầm đi, anh mà cũng được coi là khách sao?" Cao San không khách khí mà xem thường.

Lý Tuấn Vĩ hàm chứa ý cười tự mình tới quầy thu ngân lấy nước đậu xanh, uống một ngụm, tức khắc có cảm giác lạnh mát thấu tim, trời nóng uống nước đậu xanh thật sảng khoái.

Cao Lương từ trong phòng bếp đi ra, lau tay vào tạp dề: "Tuấn Vĩ tới rồi? Chúng ta chuẩn bị ăn cơm đi, chắc Cường Cường sắp trở lại rồi."

Lý Tuấn Vĩ lại hút một ngụm đậu xanh nước: "Cao Lương, nước đậu xanh này là cậu làm? Uống quá ngon. Thật không hổ là Cao Lương, cư nhiên mở được cửa tiệm lớn như vậy ở Quảng Châu, không phục không được."

Cao Lương cười nói: "Còn không phải dựa vào anh cậu giúp đỡ, bằng không sao có thể mở lớn như vậy."

Lý Tuấn Vĩ thu hồi vẻ mặt vui cười, nghiêm túc nói: "Tôi biết anh tôi, anh ấy cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Sự nghiệp của cậu thành công, tôi cũng phải cố gắng thêm mới được, tranh thủ sớm ngày trở thành một người thầy thuốc tốt."

Cao Lương cười mị mắt: "Chúc cậu sớm ngày đạt được ước nguyện!"

Lý Tuấn Vĩ lại đây nghỉ phép, trong tiệm Cao Lương bận rộn, cũng không có thời gian dẫn hắn đi chơi, để cho Cao San cùng Cao Cường đi chơi cùng. Cao San nghiễm nhiên lấy ra tư thế chủ nhân, tự viết một kế hoạch du lịch, kỳ thật mấy năm nay Cao Lương cũng không thể đưa hai em đi ra ngoài chơi, nhưng tự bọn nó đã tự khám phá hết thắng cảnh nổi danh ở Quảng Châu rồi, bởi vì trường học ở Quảng Châu có rất nhiều hoạt động, không thể thiếu chơi xuân và chơi thu, còn có các loại tham quan giáo dục.

Lý Tuấn Vĩ cầm kế hoạch của Cao San, nói: "Vì sao chiều ngày kia lại là hoạt động tự do?"

Cao San nói: "Chiều ngày kai em phải đi học múa, không có thười gian đi chơi với anh, tư anh đi chơi đi, kêu Cường Cường đi cùng cũng được."

Lý Tuấn Vĩ trừng lớn mắt mà nhìn Cao San, khó có thể tin mà nói: "Em biết múa?"

Cao San nói: "Em không biết, đang học."

Lý Tuấn Vĩ cười: "Anh muốn đi học cùng em, xem em múa."

"Không được! Em chưa biết múa, không thể đi xem!" Cao San tuyệt đối không để cho Lý Tuấn Vĩ đi xem.

"Thôi được, không đi thì không đi, chúng ta tự do hoạt động." Hiếm khi Lý Tuấn Vĩ không tranh cãi cùng cô.

Nhưng mà tới chiều hôm Cao San đi học, Lý Tuấn Vĩ bảo Cao Cường mang mình tới cung thanh thiếu niên, Cao Cường ở chỗ này học bóng rổ được nửa năm, cũng coi như là quen cửa quen nẻo, thực mau liền tìm tới phòng học múa. Người học múa rất nhiều, có trẻ con bốn năm tuổi, cũng có học sinh tiểu học, múa ba lê, nhảy Latin, nhảy hiện đại đủ cả, bất quá không có học sinh cao như Cao San, Lý Tuấn Vĩ không tưởng tượng ra Cao San sẽ học lớp nào. Hắn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên thấy Cao Cường vẫy tay, nhỏ giọng mà nói: "Nơi này!"

Lý Tuấn Vĩ chạy nhanh qua, bị Cao Cường kéo lại: "Anh cúi thấp một chút."

Lý Tuấn Vĩ vội khòm người nửa ngồi xổm xuống, dò đầu vào cửa sổ, thời tiết nóng, cửa sổ không đóng, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong. Trong phòng học có các bé gái đủ độ tuổi lớn lớn bé bé học khiêu vũ, Cao San dễ nhìn thấy nhất, bởi vì vóc dáng cô còn cao hơn giáo viên, một mình đứng hàng cuối cùng chính giữa. Bọn họ đang múa khổng tước vũ, tóc búi cao gọn gàng không chút cẩu thả trên đỉnh đầu, mặc bộ đồ tập múa nhẹ nhàng mềm mại, phác họa đường cong thân thể.

Cao San mặc áo trắng quần đen để lộ dáng người thon dài, tứ chi giãn ra, đang theo chỉ đạo giáo viên duỗi hai tay, ưỡn ngực ngẩng đầu, bày ra bộ dáng một con khổng tước kiêu ngạ. Lý Tuấn Vĩ nhìn không chớp mắt Cao San, đó là một Cao San hắn không quen thuộc, lần đầu tiên hắn có loại cảm giác Cao San thực sự đã là một thiếu nữ.

Giáo viên vỗ tay, nhắc nhở: "Tốt, hiện tại mọi người ngoái đầu nhìn lại, chú ý biểu cảm."

Tất cả học viên đều xoay đầu mỉm cười. Nụ cười của Cao San rõ ràng không phải dành cho Lý Tuấn Vĩ, cô thậm chí cũng chưa nhìn đến Lý Tuấn Vĩ, Lý Tuấn Vĩ lại cảm thấy phảng phất như có thứ gì đâm trúng tim, đột nhiên tim bang bang nhảy dựng lên, hắn ngồi bêtk dưới đất, ôm ngực, trong lòng âm thầm nói thầm: Thấy quỷ, đây là có chuyện gì?

Nguyên bản kế hoạch của Lý Tuấn Vĩ là ở Quảng Châu chơi một tuần, cuối cùng chỉ chơi năm ngày liền về, nói kiến tập ở trường học rất quan trọng, hắn còn phải đi về chuẩn bị. Cao Lương tự nhiên không tiện giữa lâu hơn, liền đưa hắn trở về. Cuộc sống lại khôi phục như cũ, Cao San tự nhiên thoải mái, nói cuối cùng không cần đi ra ngoài phơi nắng nữa, phơi nắng mấy ngày, một học kỳ cũng không dưỡng trắng lại được. Trên thực tế lúc có Lý Tuấn Vĩ ở đây, Cao San rõ ràng có hứng thú rất cao, hắn đi rồ, cảm xúc của cô cũng trùng xuống mấy ngày, bởi vì không tìm được người có thể đấu võ mồm.

Không lâu, Cao Lương biết Chu Văn Võ cho thuê lại cửa gàng bị cháy, cửa hàng này hắn cũng thuê 3 năm, đoạn đường kia kỳ thật cũng không tệ lắm, đáng tiếc chỗ đó là không cho phép khai khác cửa hàng, nếu không cô cũng muốn thuê lại. Chu Văn Võ hoàn toàn không tính toán làm nhãn hiệu riêng, chuyên tâm bắt đầu làm thị trường đại chúng, theo sát trào lưu thị trường để sản xuất kiểu dáng phổ thông.

Cao Lương cảm thấy rất đáng tiếc, bất quá cũng có thể lý giải, làm buôn bán vận khí thật sự rất quan trọng, mở đầu thuận lợi, về sau cơ bản liền sẽ thuận lợi, vừa mới bắt đầu liền va va đập đập, về sau vấn đề sẽ tới không dứt.

Thời điểm nghỉ hè sắp kết thúc, Chu Văn Võ từ Cục Công An biết được tin tức, Nguyễn Thông bởi vì đả thương người khác mà bị bắt ở Đông Hoàn, hắn thành thật nhận tội danh án phóng hỏa, nói là vì trả đũa Chu Văn Võ cùng Lý Tuấn Nghị đã đánh hắn. Hắn từng có ý đồ tới xưởng Lý Tuấn Nghị phóng hỏa, nhưng không vào được cửa công, đành phải dồn hêt stức giận lên bên Chu Văn Võ.

Chu Văn Võ biết số tiền mình tổn thất không thể lấy lại, bởi vì hắn không bao giờ muốn gặp lại chị em Nguyễn gia một lần nào nữa. Chu Văn Võ còn xem như có chút quan hệ trong ngành thời trang, muốn nghe tin Nguyễn Tuệ rơi đài vẫn khá dễ dàng, nghe nói cô ta tiêu hết tiền, gần đây cặp với một người giàu có, đối phương là một ông chủ người Hong Kong đã hơn 60. Chu Văn Võ nghĩ đến chính mình đã từng từng yêu một người như vậy, bỗng dưng cảm thấy có điểm ghê tởm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv