Trở Về Năm 1988

Chương 12: Ánh trăng mê người



Editor: Thienyetkomanhme

Hai chị em đuổi tới xưởng dệt bông trước 5 giờ, chiếm được vị trí tốt râm mát dưới cây cổ thụ trước cửa xưởng, như vậy không cần phơi nắng, tuy rằng đã 5 giờ, mặt trời vẫn rất độc.

Người bày quán lục tục tới, có người bán sương sáo, bán kem cây, bán đồ ăn vặt, bán trái cây, thậm chí còn có người bán đồ ăn, náo nhiệt tựa như một cái chợ trời. Cao Lương kiên nhẫn mà chờ, khuôn mặt trắng nõn của Cao Phán giờ phút này đỏ rực, không biết là bởi vì nóng hay là khẩn trương, Cao Lương dùng mũ quạt quạt, nói với em gái: "Có phải quá nóng hay không? Em đi ngồi nghỉ một lát trước đi."

Cao Phán cắn môi dưới, có chút không quá tự tin mà nói: "Chị, có thể bán hết sao?"

"Có thể đi, nhiều người như vậy, chúng ta cũng không chuẩn bị quá nhiều." Có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay có làm ít đi một cút, tận lực không để thừa.

Cao Phán lo sợ bất an gật gật đầu, nhìn cửa xưởng dệt bông rộng mở khí phái, nhìn vào trong cửa sắt, có thể thấy nhà xưởng nửa cũ cao lớn bên trong, còn có bồn hoa được tu bổ chỉnh chỉnh tề tề, vài cây trúc đào tươi tốt màu đỏ diễm lệ, hoàn cảnh sạch sẽ, ở chỗ này công tác hẳn là đặc biệt tốt đi, ít nhất không cần giống chị em các cô phơi nắng, mỗi tháng còn có tiền lương cố định, Cao Phán nghĩ thầm.

Rốt cuộc, tiếng chuông vang lên, nhà xưởng tan tầm, công nhân mặc đồng phục áo sơmi xanh biển ra tới, trên mặt bọn họ tràn đầy tự tin cùng thong dong. Có người trực tiếp lái xe rời đi, có người dừng lại bắt đầu mua đồ vật. Cao Phán có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đứng cạnh hỗ trợ.

Cơ hồ không ai thấy qua rau trộn dưa như vậy, có người tò mò hỏi là cái gì, Cao Lương giải thích nói là rau trộn, cũng nhiệt tình mời mọi người ăn thử miễn phí, có người hiếu kỳ ăn một ngụm, còn chưa nói cái gì, một thanh âm đột nhiên vang lên: "Nha, em tới bán rau trộn thật hả?"

Cao Lương cùng Cao Phán theo tiếng nhìn lại, thấy một gương mặt hơi quen thuộc, người này hẳn là bạn Lý Tuấn Nghị, ngày sinh nhật Tuấn Vĩ có ăn cơm cùng, bất quá Cao Lương chỉ nhớ rõ biệt danh là Vượng Vượng, không biết tên cụ thể, cô không có khả năng gọi biệt danh người ta, liền cười gật đầu chào hỏi: "Đúng vậy. Anh tan tầm rồi?"

Uông Ngạn Quân mặc đồng phục xưởng dệt bông, hơi hác với màu xanh của công nhân bình thường, áo sơmi của hắn là màu lam nhạt, bất quá bên ngực trái cũng thêu logo màu đỏ của xưởng dệt bông, nhìn ra được chức vụ không quá giống nhau, hắn thăm dò nhìn xe đẩy Cao Lương một chút: "Nhiều loại mới a, anh cũng chưa ăn qua, có thể nếm thử không?"

Cao Lương cười: "Đương nhiên có thể."

Uông Ngạn Quân mỗi loại đều nếm một chút, sau đó nói: "Mỗi dạng đều lấy cho anh một chút, hai cân."

"Anh có thể tự gắp." Cao Lương vội đưa qua cái kẹp cho Uông Ngạn Quân gắp đồ ăn.

Uông Ngạn Quân một bên gắp đồ ăn một bên nói với đồng nghiệp phía sau: "Mọi người cũng mua chút nếm thử đi, hương vị thực không tồi, thời tiết này ăn rau trộn là dễ ăn nhất, đỡ phải về nhà nhóm lửa nấu ăn. Chủ tiệm là em gái bạn tôi, đồ ăn làm tuyệt đối sạch sẽ vệ sinh, yên tâm mua đi."

Cao Lương cười bổ sung: "Đồ ăn đều mới làm buổi chiều, tuyệt đối tươi."

Uông Ngạn Quân dẫn đầu, không ít người vây quanh lại, ăn thử xong, phát hiện hương vị quả nhiên cực kỳ ngon, hơn nữa giá cả cũng không quá đắt, vì thế người này mua một cân, người kia muốn nửa cân, nháy mắt Cao Lương cùng Cao Phán lập tức bận tối mày tối mặt. Uông Ngạn Quân cũng không lập tức rời đi, thối lui vê phía sau xe đẩy, nhìn Cao Lương bán đồ ăn. Cao Lương chuẩn bị đồ ăn không nhiều lắm, chỉ có mười mấy cân, hơn mười phút liền bán hết.

Uông Ngạn Quân chờ các cô bán xong mới nói: "Anh nói rồi mà, sức mua người trong xưởng bọn anh lớn lắm, chỗ rau này cua em hơi ít, hoàn toàn có thể làm nhiều hơn một chút. Anh đi đây, tạm biệt!"

"Từ từ, đại ca, đồ ăn hôm nay em tặng cho anh, tiền này trả lại anh." Cao Lương gọi lại hắn, lấy ra hai đồng đưa cho hắn.

Uông Ngạn Quân nhìn cô: "Làm gì vậy? Sợ anh không trả nổi?"

Cao Lương chân thành mà nói: "Không phải, hôm nay ít nhiều có anh hỗ trợ. Anh là bạn anh Tuấn Nghị, lần đầu tiên em tới đây, nên mời anh ăn." Hôm nay nếu không phải có Uông Ngạn Quân hỗ trợ, đồ ăn cô bán khẳng định sẽ không thuận lợi như vậy.

"Không cần, ngày hôm qua anh đã ăn rồi." Uông Ngạn Quân xua xua tay, đẩy xe đi.

Cao Lương sững sờ tại chỗ, ngày hôm qua đã ăn là có ý tứ gì? Ngày hôm qua cô không thấy Uông Ngạn Quân —— từ từ —— tối hôm qua Lý Tuấn Nghị nói giúp cô bán đồ ăn, chẳng lẽ là hắn cầm đi đưa cho bằng hữu ăn, buổi sáng nay lấy tiên của chính mình cho cô? Cao Lương càng nghĩ càng cảm thấy cái khả năng này rất lớn.

Cao Phán nhìn chị cả sững sờ phát ngốc tại chỗ, liền cẩn thận hỏi: "Chị, làm sao vậy?"

Cao Lương phục hồi tinh thần lại: "Không có việc gì, chúng ta trở về đi."

Trên đường về nhà, Cao Lương vẫn luôn đều suy nghĩ chuyện Lý Tuấn Nghị giúp mình, nên nói với hắn hay không, kỳ thật hắn thật sự không cần giúp mình như vậy, chút tổn thất này cô vẫn có thể gánh được. Nhưng Lý Tuấn Nghị vòng một vòng tròn lớn giúp cô như vậy, rõ ràng là không muốn mình biết, nếu trả tiền về, hai bên đều sẽ xấu hổ, phải làm sao mới có thể trả phần ân tình này đây.

Ăn xong cơm chiều, mấy đứa em lại đến nhà Tuấn Vĩ xem TV, Cao Lương tắm xong, cũng phe phẩy quạt hương bồ đi qua. Một phòng người đều tập trung tinh thần mà vây quanh một cái TV không lớn hơn hai cái bàn tay bao nhiêu xem 《 xạ điêu 》, trừ bỏ mấy đứa em nhà mình, còn có mấy đứa trẻ nhà xung quanh, bà Vương cùng Tuấn Vĩ cũng đang xem, chỉ không thấy mỗi Lý Tuấn Nghị.

Cao Lương thuận miệng hỏi: "Anh Tuấn Nghị lại đi ra ngoài ạ?"

Lý Tuấn Vĩ đáp: "Ở trong phòng đọc sách. Tìm anh ý có việc?" Cao Lương tựa hồ chưa từng chủ động đi tìm anh hắn. Truyện Kiếm Hiệp

"Nga, không có việc gì." Cao Lương cũng không có mặt mũi đi tìm Lý Tuấn Nghị nói lời cảm ơn, tuy rằng nói phải cảm ơn, nhưng gặp rồi nói sau.

Bà Vương nhiệt tình mà mời cô: "Lương Lương tới ngồi, xem TV."

Cao Lương trực tiếp đi ngay không tốt, ở lại xem một tập, cô thật sự quá mệt, cốt truyện lại không hấp dẫn với cô, liền đứng dậy ra cửa, chuẩn bị trở về ngủ. Trong viện không có đèn, chỉ có ánh trăng, trăng tròn màu bạc nguyệt hoa như thủy ngân trút xuống dưới, phủ kín toàn bộ sân, làm hết thảy đều mông lung. Có người ở trong sân hút thuốc, ánh lửa chợt lóe, Cao Lương không thể xác định là ai, liền không nói chuyện, đối phương lại mở miệng trước: "Không nhìn?"

Cao Lương nghe ra là Lý Tuấn Nghị, cố đến gần hai bước: "Anh Tuấn Nghị, anh không đi xem TV à?"

"Đã sớm xem rồi. Giữa trưa đồ ăn là em làm? Khá ngon."

Cao Lương có điểm ngượng ngùng mà cười: "Cảm ơn!"

Lý Tuấn Nghị lại hỏi: "Chiều nay bán đồ ăn có thuận lợi không?"

Cao Lương vội gật đầu: "Khá tốt, rất nhanh liền bán hết rồi. Bạn anh giúp em không ít, em không biết tên anh ấy, cũng không dám hỏi. Có phải anh nhờ hay không?"

Lý Tuấn Nghị cười khẽ một tiếng: "Hắn tên Uông Ngạn Quân. Anh chỉ nói nó một chút, kêu hắn chiếu cố chút. Hắn tới thật?"

"Dạ, tới, giúp em rất nhiều, cảm ơn anh Tuấn Nghị!" Cao Lương nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn xuống, không hỏi chuyện ngày hôm qua, "Em đi về ngủ trước, ngày mai còn phải dậy sớm."

Lý Tuấn Nghị đột nhiên gọi cô lại: "Cao Lương, em có nghĩ tới chuyện tìm một công việc ổn định?"

Cao Lương dừng lại, kinh ngạc nói: "Công việc ổn định?

Lý Tuấn Nghị "Ừ" một tiếng: "Anh có tin tức nội bộ, bộ vận tải năm nay muốn tuyển một đợt tiếp viên hàng không, thông qua khảo thí mới có thể vào làm. Nếu em muốn đi, anh có thể giúp em báo danh."

Cao Lương vừa nghe, đột nhiên thấy thập phần ngoài ý muốn, công tác việc đó chính là bát sắt, bao nhiêu người tranh nhau đi vào, vào làm phi thường khó, trừ bỏ được trường học phân phối vào, đều là con cái công nhân viên chức cũ đi vào làm thay ba mẹ, mình sao có thể vào? Lý Tuấn Nghị tuy rằng nói một câu bá danh đơn giản như vậy, không biết phải nhờ cậy bao nhiêu người, cô không muốn phiền toái anh nhiều như vậy. Cao Lương lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, không cần ạ."

Cái này làm phiên Lý Tuấn Nghị kinh ngạc: "Vì sao?" Đơn vị tốt như vậy, phúc lợi đãi ngộ đều tốt, ai không muốn đi và chứ, chỉ sợ không có cơ hội.

Cao Lương thành khẩn mà nói: "Tiếp viên hàng không phải bôn ba bên ngoài, em lo lắng không ai chiếu cố các em." Đây cũng là nói thật.

Lý Tuấn Nghị nghĩ nghĩ, gật đầu: "Nói cũng đúng, bọn họ đều còn nhỏ."

Cao Lương cẩn thận hỏi: "Anh Tuấn Nghị sao anh không vào làm?" Lý Tuấn Nghị ở ga tàu hỏa đương khuân vác, đều là làm công tạm thời, mệt lại kiếm không được bao nhiêu tiền, Cao Lương kỳ thật rất ngoài ý muốn hắn cư nhiên đi làm cái này, nhà hắn có cũng đủ năng lực an bài cho hắn một công việc nhẹ nhàng, đãi ngộ tốt.

Lý Tuấn Nghị đập tàn thuốc: "Tạm thời chưa nghĩ tới. Anh hẹn bạn làm chút chuyện, đang đợi đủ tiền."

Cao Lương gật gật đầu: "Cũng đúng, hiện tại đang tiến hành cải cách kinh tế, thị trường kinh tế càng ngày càng sôi nổi, khắp nơi đều là cơ hội. Anh Tuấn Nghị cố lên!" Nàng Cô không rõ đời trước Lý Tuấn Nghị rốt cuộc làm gì, chỉ biết hắn làm buôn bán, Lý Tuấn Nghị như vậy, trước nay đều không làm theo lẽ thường, có ý tưởng có quyết đoán, không đi theo cách bình thường.

Điếu thuốc trên miệng Lý Tuấn Nghị thiếu chút nữa rơi xuống, hắn quả thực hoài nghi mình nghe lầm, lời này cư nhiên xuất phát từ cô bé như Cao Lương, một số người đàn ông ngày thường cũng không quan tâm tình thế kinh tế, cô bé này không đơn giản.

Cao Lương thật sự cảm thấy mệt, ngáp một cái: "Em phải đi về ngủ, tạm biệt anh Tuấn Nghị!"

"Đi ngủ sớm một chút." Lý Tuấn Nghị không giữ cô lại, chỉ nhìn theo thân hình mảnh khản của thiếu nữ dưới ánh trăng nhàn nhạt, có chút thành thục không phù hợp với độ tuổi, phảng phất từ khi cha mẹ mất, trong một đêm liền hoàn toàn trưởng thành, rõ ràng còn chưa có thành niên, phải toàn quyền gánh vác tương lai của các em, có chút làm người ta đau lòng, đồng thời cũng làm người ta bội phục.

Cao Lương đi đến trong viện nhà mình, đột nhiên lại xoay người lại: "Anh Tuấn Nghị, nếu anh có cái gì muốn ăn có thể nói cho em, em biết làm rất nhiều đồ ăn."

Lý Tuấn Nghị nghe thấy lời này, nhịn không được đùa: "Miễn phí sao?"

Cao Lương nói: "Đương nhiên."

Lý Tuấn Nghị nói: "Nói giỡn thôi. Trở về ngủ đi."

Cao Lương lung lay mà vào nhà ngủ, rốt cuộc ngày hôm sau còn phải dậy sớm. Cuộc sống thức khuya dậy sớm liều mạng kiếm tiền của Cao Lương bắt đầu rồi, mỗi ngày 3 giờ sáng dậy làm rau trộn, buổi sáng đi ra ngoài bán một trận, trở về nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tiếp tục nấu ăn, lại đi xưởng dệt bông bày quán. Mặt mũi Lý Tuấn Nghị đặc biệt lớn, Uông Ngạn Quân bên kia chủ động giúp Cao Lương mấy ngày, thấy lượng khách ổn định mới không đến nữa.

Sớm muộn gì quầy hàng đều có lượng khách cố định, sinh ý rất tốt, đồ ăn mỗi ngày đều không lo bán không hết. Cao Lương mỗi ngày mệt đến mức chỉ muốn ngủ, nhưng mà tiền cũng kiếm được nhiều, mỗi ngày đều có thể kiếm hai ba mươi đồng. Lúc đếm tiền, Cao Lương cảm thấy hết thảy vất vả đều đáng giá, dù khổ dù mệt vẫn có động lực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv