Không, không, tôi và Phi Yến yêu đương tự do!"
Nghe vậy Phương Nhất Minh ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Sở Phi Yến ở bên cạnh che miệng cười khúc khích: "Anh Diệp, Nhất Minh đối xử với tôi rất tốt, chưa từng ép buộc tôi làm gì cả”.
Advertisement
"Ha ha, tôi đùa với hai người thôi”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên cười nói: "Hai người ở bên nhau trông rất xứng đôi, nào, cạn một ly trước, chúc hai người sau này hạnh phúc viên mãn!"
"Cảm ơn anh Diệp!"
Phương Nhất Minh và Sở Phi Yến cùng nâng cốc lên.
Diệp Vĩnh Khang từ đáy lòng vui mừng cho hai người, bọn họ ở bên nhau nói là trai tài gái sắc cũng không quá lời, hơn nữa sau này không cần lo lắng cho Sở Phi Yến nữa, xem như là gỡ được nút thắt trong lòng Diệp Vĩnh Khang.
Khi cả ba người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại của Phương Nhất Minh bất ngờ đổ chuông.
"Hai người ăn trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại”.
Phương Nhất Minh liếc nhìn số điện thoại người gọi, sau đó mỉm cười chào hai người rồi vội vàng cầm điện thoại ra ngoài.
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía cửa khẽ vuốt cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Phi Yến, gần đây có phải Nhất Minh gặp chuyện gì không?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi Sở Phi Yến.
Mặc dù vừa rồi Phương Nhất Minh rất tự nhiên, nhưng một vài chi tiết vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của Diệp Vĩnh Khang.
Khoảnh khắc nhìn thấy số điện thoại người gọi, trong mắt anh ta rõ ràng hiện lên vẻ hoảng hốt và chán ghét, lúc đi ra ngoài bước chân cũng không được tự nhiên, rõ ràng là đã gặp chuyện gì đó.
Nói đến vấn đề này, đáy mắt Sở Phi Yến cũng lóe lên vẻ ảm đạm, cô ấy khẽ thở dài: "Tôi cũng không biết rõ, Nhất Minh cũng chưa từng nói với tôi”.
"Tôi chỉ biết rằng mấy ngày nay anh ấy chắc chắn gặp phải chuyện gì đó, có lần tôi nhìn anh ấy nghe điện thoại xong thì ngồi hút thuốc một mình ở ban công”.
"Sau khi ở chung với nhau một thời gian, tôi có hiểu một chút về Nhất Minh. Anh ấy là một người rất bình tĩnh, bất kể gặp phải chuyện gì đều có thể ung dung mà giải quyết”.
"Nhưng lần này có vẻ anh ấy đang gặp rắc rối nghiêm trọng, chỉ là trước mặt tôi anh ấy chưa từng nói lời nào, vẫn tỏ ra rất tự nhiên, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được anh ấy đang gượng cười”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng gật đầu, anh cũng nghĩ giống như Sở Phi Yến, có thể gây phiền phức cho người như Phương Nhất Minh nhất định không phải chuyện nhỏ.
Một lúc sau, Phương Nhất Minh tươi cười bước vào: "Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại, mọi người đợi lâu rồi”.
Sau đó anh ta tự nhiên ngồi lại ghế và tiếp tục nói nói cười cười.
"Anh Diệp, tôi có thể ở bên Phi Yến, phải cảm ơn tới anh. Nếu không có anh, tôi đã không gặp được một cô gái tốt như cô ấy rồi, ly này tôi kính anh”.
Phương Nhất Minh mỉm cười cầm ly rượu vang, anh ta cười vô cùng rạng rỡ, trên người lúc nào cũng là chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không cầm ly lên mà nhìn chằm chằm Phương Nhất Minh vài giây rồi nhẹ nhàng giơ tay lên: "Chuyện cảm ơn này để sau hẵng nói, Nhất Minh, anh trả lời thành thật với tôi, gần đây có phải gặp phải rắc rối gì không?"