Những người ở gần đó nhìn Hoàng Thử Lang bằng ánh mắt sùng bái chết đi được.
Dự án mấy trăm triệu tệ trở thành dự án rác rưởi trong miệng hắn, sếp của mấy công ty niêm yết cũng bị hắn la làng.
Nếu như cuộc đời là một ngọn núi thì Hoàng Thử Lang lúc này chính là một đỉnh núi không thể nào vượt qua được trong mắt họ.
Advertisement
Lâm Văn Kiệt ở đầu dây bên kia điện thoại nghe xong càng thêm bối rối, không hiểu Hoàng Thử Lang đang nói gì.
“Anh Hoàng, em thấy anh đăng trên facebook. Anh đang tổ chức buổi tiệc trong phòng bao của nhà hàng Đường Triều đúng không!”
Lâm Văn Kiệt ở đầu dây bên kia điện thoại dè dặt hỏi.
Hoàng Thử Lang giận dữ gầm lên: “Tôi đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, tôi đang bận đây, hôm nay tôi mời thằng đệ Tần Hạc còn có mấy người bạn cũ đi ăn tối, có chuyện gì để sau hãy nói, đúng thật là, có cái dự án mấy trăm triệu tệ mà cứ lằng nhằng mãi, phiền chết đi được”.
Lâm Văn Kiệt tiếp tục nghe không hiểu, nhưng ông ta nghe thấy hai từ Tần Hạc rất rõ, vội vàng nói: “Anh Hoàng, em có thể tới góp vui một chút được không? Nhất định sẽ không khiến anh mất mặt đâu, khiến anh bay lên tận trời xanh luôn!”
Hoàng Thử Lang nghe xong nghĩ một chút, cảm thấy nếu như Lâm Văn Kiệt tới thì có thể trở thành công cụ ra vẻ cho hắn, vì vậy giả vờ nóng nảy nói: “Được rồi, được rồi, như vậy đi, phiền chết mất!”
Nói xong hắn liền cúp máy, cười nói với những người bên cạnh: “Xin lỗi nhé, có một ông sếp của công ty nhỏ lằng nhằng quá, mỗi lần nói chuyện với ông ta, tôi đều tức anh ách, chỉ là mấy dự án vài trăm triệu, có phải chuyện gì lớn lao đâu mà ngày nào cũng gọi điện, vì vậy tôi mới không nhịn được mà hơi lớn tiếng một chút”.
“Anh Hoàng, anh đỉnh quá đi, không ngờ chúng tôi lại có một người anh em hoành tráng như vậy, chuyện này phải khoe cả đời mới được!”
Bọn họ nói ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
Hoàng Thử Lang cười hờ hững, xua tay nói: “Chuyện này đừng có nói lung tung khắp nơi, những thứ vật chất này quá thô tục, tôi không thích lắm”.
Trong lúc Hoàng Thử Lang đang phét lác trong phòng bao, Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc đã tới cửa nhà hàng.
Khi họ đang chuẩn bị đi lên, Hạ Huyền Trúc đột nhiên gọi điện và nói rằng muốn bàn bạc với Diệp Vĩnh Khang về chuyện ở khu sản nghiệp.
“Anh lên trước đi, tôi nghe điện xong sẽ lên sau”.
Diệp Vĩnh Khang nói với Tần Hạc, sau đó đứng ở cửa bắt đầu thảo luận về chuyện khu sản nghiệp với Hạ Huyền Trúc.
Hai người nói chuyện trong vòng mười phút.
Lúc này, một chiếc xe Buick màu đen đột nhiên chạy tới, Lâm Văn Kiệt tiện tay ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ giúp đỗ xe, sau đó vội vàng bước vào nhà hàng.
Vừa mới đi được vài bước, Lâm Văn Kiệt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên cạnh, quay đầu lại nhìn, lập tức thốt lên: “Mẹ kiếp, sao lại là mày!”
Tối qua Lâm Văn Kiệt muốn tìm một đám côn đồ xử lý Diệp Vĩnh Khang, kết quả không những không làm gì được đối phương, ngược lại còn bị sờ gáy, điều này khiến ông ta cảm thấy rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi muốn lột da của Diệp Vĩnh Khang ra ngay tức khắc.
Sở dĩ hôm nay ông ta mặt dày cầu xin Hoàng Thử Lang cho ông ta đến bữa tiệc, một mặt là muốn xem phòng bao kim cương của nhà hàng Đường Triều trông như thế nào.
Mặt khác muốn cầu xin Hoàng Thử Lang đích thân ra mặt giúp ông ta xử lý Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng không thể ngờ rằng lại gặp anh ở đây.