"Thế là đủ rồi".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu.
Trên đường về, Diệp Vĩnh Khang đã gửi thông tin này cho Thiên Ảnh, để cô ấy có thể tìm hiểu sự việc nhanh nhất có thể.
Vài phút sau, Thiên Ảnh nhanh chóng trả lời: "Điện Chủ, đây là số ảo do máy chủ ảo tạo ra, máy chủ ảo đó đã bị hỏng và không thể định vị được".
Advertisement
"Cách duy nhất là giải mã chuỗi số ảo này, tuy nhiên việc này cần cả một quá trình. Thời gian cụ thể khó nói nhưng chắc chắn sẽ không ngắn đâu".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Ừ, chuyện này làm gấp lên chút. Nếu có manh mối gì thì báo cho tôi càng sớm càng tốt".
"Vâng tôi hiểu!"
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang gửi một tin nhắn khác cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi, yêu cầu họ chú tâm hơn một chút, nhất định không được có sai sót.
Sự việc này cũng không làm Diệp Vĩnh Khang lo lắng quá, dựa vào thân phận và thực lực của hai tên xã hội đen đã bị anh giết chết, chủ thuê chắc chắn không phải người của thế giới ngầm, nếu không sẽ không bao giờ thuê người kém cỏi như vậy đi làm chuyện này.
Đám vớ vẩn giống như hai tên đó sẽ không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ.
Vật vã nửa ngày, lúc về nhà đã là giữa trưa.
"Bố!"
Vừa mở cửa, Diệp Tiểu Trân đã giang hai tay lao về phía Diệp Vĩnh Khang như một quả cầu lửa nhỏ.
"Ngoan, sao nay con lại không đến nhà trẻ".
Diệp Vĩnh Khang ôm bỗng Diệp Tiểu Trân lên cao, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Bố ngốc ghê, hôm nay là cuối tuần, hôm qua bố đi đâu đấy, sao bây giờ mới về?"
Diệp Tiểu Trân hỏi.
Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp trả lời, một giọng nói khó chịu đột nhiên vang lên từ phòng khách: "Còn có thể đi đâu? Nếu cả đêm không về, nhất định là đi lêu lổng bên ngoài rồi".
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhanh cười nói: "Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này".
Thì ra là mẹ vợ đến chơi.
"Sao, tôi không thể đến được à? Vậy giờ tôi đi là được chứ gì!"
Trương Hoa Phương trợn mắt nói.
"He he, đi gì mà đi chứ, mẹ đến đây con còn mừng không kịp nữa à".
Diệp Vĩnh Khang đặt Diệp Tiểu Trân xuống, mỉm cười lấy ra giấy chứng nhận danh dự màu đỏ, cầm trong tay giương lên cười: "Con cũng không đi lêu lổng bên ngoài, con đi làm việc tốt mà".
"Cái này là cái gì?"
Hạ Huyền Trúc vẻ mặt bối rối, nhanh chóng cầm lấy giấy chứng nhận danh dự, mở ra xem, vui mừng nói: "Oa, dám làm việc nghĩa, chồng à, anh giỏi quá, Tiểu Trân, lại đây coi này, bố con giỏi lắm luôn!"
"Wow, bố con là anh hùng!"
Diệp Tiểu Trân vỗ tay reo hò, tuy còn học mẫu giáo nhưng cô nhóc vẫn hiểu dũng cảm là như thế nào.
"Chồng, ngưỡng mộ anh chết mất thôi, mau kể em nghe chuyện gì đã xảy ra đi, anh giỏi quá đi à!"
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng đôi mắt đầy sao ngưỡng mộ, trong nháy mắt đã biến thành một fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ mà vợ và con gái nhìn mình, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, anh vung tay lên nói: "Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, chỉ là tiện tay xử lý hai tên lưu manh, giải cứu còn tin thôi".
"Wow, chồng, anh thật tuyệt vời, anh chính là thần tượng của em…"