Lúc này bàn tay ẩn chứa sức mạnh nghìn cân của Hổ Vương đã vung ra, Lãnh Tu nắm chặt dao trong tay, đang chuẩn bị đánh lạc hướng từ phía sau, dồn toàn lực tấn công Hổ Vương, chợt cảm thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Ầm!
Ngay sau đó, thân hình to lớn của Hổ Vương đột nhiên như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Advertisement
Tiếp đó lại vang lên âm thanh nặng nề trên tường, đồng thời bởi vì dùng lực quá mạnh, cơ thể hắn bị đánh lên tường cũng chưa rơi xuống ngay, mà lại bị sức mạnh khổng lồ tiếp tục đè dính lên tường, giống hệt một bức tranh treo tường.
Nhưng bóng người kia vẫn chưa dừng lại, thuận thế lao về phía trước, cơ thể Hổ Vương vẫn chưa kịp rơi xuống đã bị một cú đấm mạnh đánh vào ngực!
Ầm!
Rắc!
Cùng với âm thanh gãy xương vang lên, ngực Hổ Vương lõm vào một khoảng lớn ngay lập tức, xương sườn trước ngực đứt gãy, tim cũng vỡ nát, chết không kịp ngáp.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, tiếp tục câu chuyện tán gái của anh đi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vỗ tay, đem đến cho người khác cảm giác giết Hổ Vương còn nhẹ nhàng hơn việc đập chết một con muỗi.
Trên trán Lãnh Tu đổ mồ hôi lạnh, kinh ngạc tới mức không nói lên lời.
Lại là một chiêu hạ gục đối thủ trong nháy mắt!
Tuy rằng trước đó anh ta đã biết sự lợi hại của cậu Diệp, nhưng cảnh trước mắt này vẫn khiến anh ta cảm thấy run rẩy như cũ.
Đặc điểm lớn nhất của Hổ Vương là ra đòn sát chiêu trong chớp mắt, cú bổ nhào vừa nãy của hắn tuyệt đối là đòn đánh dùng toàn lực, tấn công hung hãn nhất.
Đối diện với cú tấn công này, dù là bốn đại chiến tướng nhà họ Mã cũng lựa chọn né tránh, tuyệt đối không dám chống đỡ.
Nhưng cú phản đòn của cậu Diệp yếu ớt như một miếng đậu phụ, thậm chí ngay cả thời gian phản ứng Hổ Vương cũng chẳng có, đã bị cậu Diệp đưa đi gặp Diêm Vương!
“Anh là ai?”
Thỏ Vương cũng bị cảnh tượng này dọa sợ chết khiếp, cô ta biết rất rõ thực lực của Hổ Vương. Khó có thể tưởng tượng trên thế giới này lại có nhân vật khủng bố có thể giết chết Hổ Vương trong nháy mắt vào lúc hắn đang dồn toàn lực tấn công!
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là người anh em của tôi tỏ tình với cô, cô có đồng ý không?”
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa với Thỏ Vương, Thỏ Vương cũng rất nhanh đã định thần lại, vội vàng lao ra cửa.
Nhưng tốc độ của Diệp Vĩnh Khang nhanh hơn cô ta nhiều, cơ thể Thỏ Vương vừa lao ra đã bị Diệp Vĩnh Khang đuổi kịp, anh túm đôi chân mặc tất trắng của cô ta, sau đó nhẹ nhàng kéo về phía sau, đưa cô ta tới trước mặt Lãnh Tu trong tích tắc.
“Lãnh Tu, không phải anh nói cô gái này ‘ngon ngọt’ sao, mau lên, vào thẳng chủ đề, gạo nấu thành cơm, tôi ấn tay cô ta giúp anh”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười trêu đùa Lãnh Tu.