Ngay khi Phương Nhất Minh lên xe, Diệp Vĩnh Khang nhấn ga, phóng hết tốc lực về hướng Đông Hải.
“Anh Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Nhất Minh nghi hoặc hỏi, nhìn sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang, mọi chuyện e là không đơn giản.
Advertisement
“Bây giờ anh lập tức liên lạc với bọn họ, nói rằng chỉ cần bọn họ chịu trả lại Thiên Trúc Lan, tôi đồng ý mua lại với giá gấp trăm lần!”
“Anh Diệp…”
Phương Nhất Minh khẽ run lên, sau khi nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, vẻ mặt dần dần trở nên trầm mặc nhưng lại không nói gì.
Bởi vì anh ta có thể cảm nhận được, chuyện này e rằng quan trọng hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng.
Hơn nữa anh ta đột nhiên cảm nhận được một áp lực vô hình, thậm chí còn cảm thấy nếu chuyện này làm không xong sẽ có tai họa lớn ập xuống đầu.
“Alo, gia chủ nhà họ Sở đúng không… Ừm, ừm, là bà chủ Sở ạ, tôi là Nhất Minh đây. Là như thế này, Thiên Trúc Lan mà mấy ngày trước bố tôi bán cho nhà bà, bây giờ tôi muốn lấy lại, bao nhiêu tiền cũng được…Á? Bà chủ Sở, bà nghe tôi nói xong đã… Alo, alo!”
“Anh Diệp…”
Phương Nhất Minh vừa cảm thấy tội lỗi vừa lo lắng, thận trọng nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Tôi đã hỏi rồi, bên đó nói bao nhiêu tiền cũng không trả, nói rằng hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của con gái nhà họ Sở bọn họ, bắt buộc cần dùng tới Thiên Trúc Lan này”.
“Con gái nhà họ Sở kết hôn?”
Diệp Vĩnh Khang cau mày hỏi: “Là cô con gái nào của nhà họ Sở thế?”
Phương Nhất Minh trả lời: “Nhà họ Sở có mỗi một cô con gái, tên là Sở Phi Yến, là người đẹp có tiếng ở Đông Hải, tôi cũng có nghe đến, nhưng sao lại đột nhiên kết hôn vậy nhỉ, trước đây không có chút tin tức nào…”
Kít!
Phương Nhất Minh nói được một nửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đạp phanh gấp, trợn mắt nói: “Anh vừa nói ai cơ?”
Phương Nhất Minh khó hiểu, không biết vì sao Diệp Vĩnh Khang lại phản ứng dữ dội như vậy, gãi đầu bối rối nói: “Sở Phi Yến ấy, nhà họ Sở chỉ có mỗi cô con gái này thôi”
“Anh Diệp, có vấn đề gì sao?”
Phương Nhất Minh thấy rất khó hiểu, anh Diệp hình như phản ứng hơi quá với chuyện này.
“Không có gì”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, không nói ra câu chuyện trước đây của mình và Sở Phi Yến.
Thực ra hôm nay anh không cần dẫn theo Phương Nhất Minh, có thể tự mình tới nhà họ Sở, bảo bọn họ bán lại Thiên Trúc Lan cho mình.
Đương nhiên nếu như họ không chịu bán, Diệp Vĩnh Khang sẽ không ngại dùng một số thủ đoạn để bắt họ phải chủ động giao ra.
Từ trước đến giờ Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ rằng mình là anh hùng hành hiệp trượng nghĩa gì, anh chỉ là một người phàm phu tục tử mà thôi.
Đúng hay sai đối với anh không quan trọng, quan trọng là ai có sức nặng trong lòng anh.